Nụ cười tuy có méo méo nhưng vẫn giấu nổi sự hưng phấn
Cô vốn định mang đồ đi bán, nhưng khi biết được giá trị thật của nó thì có chút e sợ, chưa dám ra tay ngay
Tám trăm sáu chục nghìn tệ? Cô mua ít đồ cũng được nhỉ? Hay là giao tiền cọc? Mua một chiếc xe nhỏ hay là ngày mai đi tận hưởng một ngày tươi đẹp cho bản thân.
Chỉ có một sợi của mẹ mà đã đáng giá như vậy, nếu thêm sợi ở chỗ chị nữa thì sau này cô chẳng cần phải đi làm gì cả, Giang Hồng Triết gì đó cũng chỉ là phân chó thôi.
Hạ Tiểu Ngư hình như không thể kiềm chế sự hưng phấn, ngày mai phải đi đâu để xem phòng nhỉ? Nhất định phải dọn ra khỏi cái khu ổ chuột này
Ở một nơi rộng rãi, nội thất đầy đủ, không cần phải tiếp tục nghe mấy âm thanh gào thét tùm lum, giọng nói quê mùa kia nữa.
Hạ Tiểu Ngư vui vẻ đi về nhà, điện thoại reo lên, liếc nhìn thì đó là điện thoại của trưởng phòng
Cô không nghe máy
Bây giờ cô đã có tiền rồi, không cần ngày nào cũng phải đứng bảy tám0tiếng đồng hồ để đón tiếp đám tai to mặt lớn kia nữa
Chính là cái chỗ đáng ghét của Hà Mộc An, không cho cô được cái gì tốt cả
Nếu muốn cô quay lại thì cô thà chết còn hơn.
Mẹ cô nhất định sẽ mua cho cô cái nhà.
“Biên tập Hạ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
“Biên tập Hạ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Hạ Diệu Diệu vừa bước ra từ thang máy, trợ lý May lập tức chạy như bay đến, trong mắt sáng lấp lánh ánh vàng: “Biên tập Hạ, là Tổng Giám đốc nha, làm việc lâu như vậy là lần đầu em mới được gặp Tổng Giám đốc của Mẫn Hàng chúng ta, hi hi, lúc nãy tổng tài còn đích thân đến một chuyến, nhờ em đến văn phòng một chuyến, ồ..
không phải, Tổng Giám5đốc nói chín giờ ông ấy sẽ đến tìm chị...”
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu lên, vừa định hỏi thì đột nhiên xuất hiện bóng người bước đến
Tiểu Mạo lập tức đứng nghiêm: “Chào buổi sáng phó Tổng Giám đốc Đàm.”
Sắc mặt Đàm Ngữ có chút uể oải, phấn lót ở đuôi mắt vẫn không che giấu được chỗ tim xanh: “Chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng.” Hạ Diệu Diệu đẩy cửa bước vào.
“Chào buổi sáng...” Đàm Ngữ nhìn cô bước vào phòng làm việc, bỗng chốc cô ta trở nên hoảng hốt, chỉ mới khiến ngài Hà nhìn một cái thì cô ta đã có thể ngồi ở vị trí này, tại sao đã sinh cho Ngài Hà một đứa con gái, mà Hạ Diệu Diệu vẫn chưa có gì cả? Thậm chí xem ra không ai biết4mối quan hệ của cô và Ngài Hà, tại sao...
Đàm Ngữ do dự đóng cửa phòng làm việc lại, trong lòng vô cùng hoang mang
Cô ta thấy chắc hôm nay mình sẽ phải rời khỏi vị trí này, từ đây về sau cô ta sẽ trở thành trò cười của cả công ty này
Hôm nay cô ta phải tự khích lệ dũng khí lắm mới đi làm được
Cô ta không thể không đến làm
Cô ta cũng không vượt qua được tính khí thế này
Thậm chí dù cô ta có ký hợp đồng năm năm với công ty thì cô ta cũng không có tiền để chữa lành vết thương này
Nhưng tại sao cô không nói, cô quen thân với ngài Hà đến vậy, mà cô ta chỉ nhìn cô từng bước từng bước có được ngày hôm nay,9cô còn tha thứ nói những lời đó trước mặt cô ta nữa
Sao cô có thể ức hiếp người như vậy..
ỷ có người chống lưng cho mình thì có thể đùa giỡn với cô ta như thế sao? Có thể biến cô ta thành con khỉ tẩu hài cho cô xem sao?...
Đàm Ngữ nghĩ đến tương lai của bản thân, một tương lai đầy sắc màu nhưng đôi tay chưa rửa sạch thì đã bị người khác cướp mất hũ màu, bọn họ còn cười nhạo mình nữa.
Bọn họ, bọn họ quả thật..
Đàm Ngữ úp mặt lên bàn làm việc khóc, sao cô ta lại xui xẻo thế này..
Đổng sự trưởng của Mẫn Hàng là phụ nữ, không tùy tiện lộ diện, cũng không phải do bày mưu tính kế gì mà dù đã năm mươi tuổi nhưng tính tình bà ta vẫn rất hay thẹn thùng, phản ứng chậm chạp, ăn nói không khôn khéo làm nhiều người cảm thấy sợ hãi
Cho nên bà không tùy tiện lộ diện nơi công cộng, toàn bộ công việc ở Mẫn Hàng đều do đồng sự đại diện giải quyết.
Trong các mảng kinh doanh các loại phương tiện truyền thông truyền thống và phi truyền thống như Mị Lực, Tài Chính Thiên Đô, Thu Phí Trực Tuyến, Internet Video, Mị Lực tuy chỉ là tạp chí thời trang nữ nhưng lại có sức cạnh tranh nên trở thành một trong những hạng mục đem lại doanh thu lớn, nhưng cho dù là thể thì bà ta cũng chưa từng đến đây, nhất là từ khi giao sự nghiệp lại cho con trai, bà ta luôn trong trạng thái nghỉ ngơi, những người mới đến Mẫn Hàng đều không biết họ có một vị Tổng Giám đốc này
Hạ Diệu Diệu làm việc được năm năm nhưng cũng là lần đầu được gặp một nữ doanh nhân nổi bật bất phàm tuổi ngoài năm mươi này
Cả người bà ta toát lên khí chất khiêm tốn, ôn hòa đến mức mềm yếu, nói chuyện rất chậm rãi, chưa nói xong đã cười trước, không có lực uy hiếp, cho nên xưa nay bà ta không tham gia vào các buổi đàm phán nhưng nếu để bà ta làm người hòa giải thì tuyệt đối là sự lựa chọn số một
“Hy vọng không làm cô thất vọng.” Bà ta nở nụ cười chân thành, trên làn da trời ban hiện lên những nếp nhăn tuổi tác, con người di chuyển thể hiện sự từng trải khiến những ai đã từng tiếp xúc với tuyệt đối không thể đoán được bà ta có tư cách kinh doanh gì mà áp đảo được Hồng Đại
“Tiểu Hạ, làm sao xưng hô đây? Đừng trách tôi ở lớn tuổi mà cao ngạo, nếu không phải lão Cát nói với tôi, tôi thật sự không ngờ cô lại là bạn của ngài Hà.” Bà ta chẳng nói đó là bạn bè gì, hai người có chung một đứa con lại không phải là vợ chồng, chuyện này chắc cô cũng không muốn người ngoài nhắc đến, họ cũng không có quyền tìm hiểu sâu.
So với chuyện Hạ Diệu Diệu là vợ của ngài Hà, cô càng khiến người ta chỉ dám thận trọng khẳng định thân phận của cô chỉ là mẹ ruột của con gái ngài Hà, vợ có thể đổi nhưng mẹ thì không: “Nếu chuyện đó khiến cô không thoải mái, thay mặt đồng sự, tôi gửi lời xin lỗi đến cô.”
Hạ Diệu Diệu nhanh chóng rót trà cho bà Mẫn, không thể không nói, cùng một lời nói nhưng ngữ khí của cô lại là kiểu được xem trọng, được bảo vệ bởi người khác: “Không, Tổng Giám đốc Mẫn khách sáo quá rồi
Là do tôi không hiểu chuyện, gây phiền phức cho công ty thôi.”
“Cô là nhân viên của công ty, công ty nên cho cô một câu trả lời công bằng và thỏa đáng, người ta xấu xa thì cũng chẳng sao cả, bản thân mình chính là minh chứng cho người đó biết, không nghiêm trọng như họ nói đâu.” Lời Tổng Giám đốc Mẫn nói rất ôn hòa, ánh mắt bà ta dành cho Hạ Diệu Diệu tựa như dành cho chính con gái của mình
Hạ Diệu Diệu cảm thấy ái ngại
Người phụ trước mặt rất khó làm người ta liên tưởng đến người có ý đồ lừa gạt mình, tương phản với bà ta là ba mẹ của cô, lời nói sâu xa lại hết lần này đến lần khác nói với cô người này là xấu xa, người kia là lừa gạt
Tổng Giám đốc Mẫn thấy vậy liền mỉm cười ôn hòa, đôi bàn tay đã có tuổi nhưng được giữ gìn rất tốt bắt lấy tay Hạ Diệu Diệu: “Tôi cũng không muốn khách sáo với cô, ngài Hà hôm qua..
haizz, cũng phải, đổng sự tự làm tự chịu, bị ngài Hà bắt thóp, cô xem, cô có thể nghĩ cách làm ngài Hà không truy cứu đến đề nghị một triệu đó được không.” “Anh ta nói thế nào?”
Khóe miệng Tổng Giám đốc Mẫn bất giác cong lên: “Ngài Hà nói, phải thêm bảy con số 0 sau bảy con số 0 nữa thì anh ta mới miễn cưỡng tiếp tục đàm phán phương án bồi thường, Tiểu Hạ, cô xem, đám lão già ở ban đổng sự chẳng biết ăn nói thế nào, thật sự không có ý làm khó Hà tiểu thư, chúng tôi không bồi thường, chỉ cần đăng báo thôi có được không?”
Hạ Diệu Diệu nắm lại tay bà, trong lòng mỗi người đều có một bà mẹ lý tưởng, tuy mẹ cô không lý tưởng nhưng cũng không lú lẫn, dáng vẻ của bà Mẫn thật sự rất được lòng người: “Tổng Giám đốc Mẫn yên tâm, tôi sẽ không đăng bài bậy bạ đâu.” Tổng Giám đốc Mẫn mỉm cười, đăng hay không thì kết quả cũng như nhau, Ngài Hà bỏ qua cho những người ám chỉ tinh thần con gái anh ta có vấn đề mới là lạ, nhưng Hạ Diệu Diệu chắc chắn sẽ không quan tâm đến người hậu thuẫn này lắm, bà ta cũng phải nhận ân tình này của Hạ Diệu Diệu: “Cô cũng đã làm việc ở công ty bao nhiêu năm nay.”
“Là công ty đã nuôi sống tôi.” “Tôi đã xem lý lịch của cô, rất tốt, Trình tổng cũng già rồi, cũng phải trông cậy và lớp người trẻ như các cổ đây, cố gắng làm việc, công ty sẽ không phụ sự cố gắng của ai đâu.” “Cảm ơn Tổng Giám đốc Mẫn.”
Bà Mẫn cố gắng mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm, Hạ Diệu Diệu ở đây không có vấn đề gì cả, không biết ngài Hà có thể bàn bạc về chuyện một triệu kia không, anh có thể làm người ta có cảm giác dễ nói chuyện không, haizz
Còn chuyện thư mật báo cho Hồng Đại, bà Mẫn chỉ cười cho qua, bà ta không thể giấu đổ bìm leo, vì bây giờ thân bà còn lo chưa xong
Thạch Quốc Cường nghênh đón ngài Hà, đương gia của Phi Diệu và đám người đi sau ông ta không biết làm gì với tâm thể vô cùng hoang mang, lo sợ: “Xin chào ngài Hà! ngài Hà sao anh lại đến đây? Xin chào Tổng Giám đốc Vinh, mời qua đây, Tổng Giám đốc Vinh có dặn dò gì có thể trực tiếp bảo chúng tôi làm là được, không cần phiên anh và ngài Hà đích thân đến đây một chuyện...”
Vinh lão tam chỉ liếc nhìn ông ta một cái, cảm thấy người anh em của mình càng lúc càng chơi lớn, bài báo không biết thật hay giả mà cũng dám đăng, có phải bình thường lão quá lười quản lý nhân viên, để bọn chúng gây chuyện gì cũng được?
Trong phòng làm việc, không đợi trà nước ra bàn, Hà Mộc An đã ném tờ báo tối qua có được và một số tạp chí đưa tin trẻ mồ côi cha đăng gần đây thẳng lên bàn: “Cô Hàn Tùng Song đâu? Gọi cô ta đến đây bàn chuyện.” Vinh lão tam cúi đầu nhìn sang chỗ khác, không đón lấy ánh mắt của Thạch Quốc Cường
Thạch Quốc Cường nhìn đống tài liệu trên bàn, cười miễn cưỡng, nhanh chóng mở lời: “Bởi vì nội dung bài báo có sơ sót nên Hàn Tùng Song đã bị đình chức rồi
Ngài Hà yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị.”
Hà Mộc An bình tĩnh: “Hay là gọi cô ta đến nói chuyện
Lúc cô ta viết bài báo này ăn nói mạnh mẽ là thế, là không phải chuyện ông có thể hiểu được đâu.”
“Ngài..
Ngài Hà...” Thạch Quốc Cường nghi hoặc nhìn sang Tổng Giám đốc Vinh.
Vinh lão tam cúi đầu, vẫn nên nhìn sàn nhà thì hơn.
“Tôi lập tức gọi Hàn Tùng Song đến.”
Hàn Tùng Song đặc biệt vui mừng, cuối cùng cũng có thể đi làm rồi, chỉ cần một bài báo và thư luật sư thì bây giờ cũng phải thỏa hiệp rồi đấy thôi, bày đặt tỏ vẻ có cốt cách thì có tác dụng gì, lúc nên nhường đường thì phải nhường đường thôi, chỉ cần cô muốn đi con đường này thì phải hiểu cái gì gọi là thức thời.
Hàn Tùng Song mang đôi giày cao gót hôm qua vừa mua, đuôi mắt vẽ chếch lên, nhìn như một cô gái đô thị đúng nghĩa.
Cô ta ung dung mở cửa phòng làm việc của Thạch Quốc Cường
Vừa định nói vài tiếng cảm ơn thì đột nhiên nhìn thấy trong phòng đầy người
Lúc này cô ta lập tức thu lại biểu cảm trên mặt, sắp xếp lại cảm xúc, đổi nụ cười vốn có bằng thái độ của nhân viên bước vào.