Đám Cưới Hào Môn

Chương 171: Chú thỏ con (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



chapter content

“Nói ra em đừng giận.” “Anh nói đi, tùy tâm trạng.” Cao Trạm Vân thở dài, nhưng anh cảm thấy, có những chuyện vẫn nên nói ra thì hơn, thế nên, anh dè dặt lên tiếng: “Hàn Tùng Song là bạn thân của bạn gái cũ anh.” Hạ Diệu Diệu trợn trừng mắt! Cao Trạm Vần nhìn đôi mắt người yêu đang nhìn về phía mình, càng lúng túng hơn: “Thế nên, anh nghĩ lần này em bị chọn làm mục đích công kích, không chỉ vì ân oán giữa Hồng Đại và Mẫn Hàng...” “Nói như vậy.” Hạ Diệu Diệu hung hăng nhìn anh: “Anh quá tự tin về bản thân mình đấy.” Cao Trạm Vân vội vàng biện hộ: “Không phải, không phải, con người cô ta...” Nhân phẩm của Hàn Tùng Song chưa từng được người ta khen ngợi: “Hơn2nữa, nói thẳng ra, có lẽ bản chất của em trời sinh đã hay bị bội nhọ.” “Anh còn dám nói.” Hạ Diệu Diệu nghe vậy liền sà qua véo người yêu

Cao Trạm Vẫn mỉm cười: “Đừng nghịch nữa, anh đang lái xe đấy.” Kim bài miễn tử trong tay! Khuôn mặt đắc ý hạnh phúc

Hạ Diệu Diệu lườm anh một cái: Đừng để em biết được đó là lỗi của anh

Cao Trạm Vân vội vàng đầu hàng.

Coi như anh biết điều.

Cao Trạm Vân lại tiếp tục nhìn về phía trước, trong lòng anh đã có kế hoạch, xem ra, anh phải về nhà ông nội một chuyến.

Lúc này, Thẩm Tuyết đang lăn qua lăn lại trên giường, không tài nào ngủ được, sợ mình không chịu được nói lộ ra, cô không dám quay về chỗ Tiền Quân, sợ mình không giấu9được nói hết cho anh ta biết

Nhưng như vậy cô lại càng không ngủ được, ngài Hà có con gái?! Không thể tin được, ngài Hà có con gái! Lại còn..

là do lớp trưởng Hạ sinh..

Thẩm Tuyết vò đầu bứt tai, mái tóc mượt mà bị cô bới tung: “Á! Ngài Hà có con gái!” Có còn để cho cô sống không đây

Nghĩ đến người đàn ông mà chỉ cần nhắc đến thôi, ông Tiền cũng phải tự động hạ thấp giọng, Thẩm Tuyết cảm thấy con đường trước mặt mình toàn một màu đen, sao cô lại đen đủi nhìn thấy bài báo đó! Cô đúng là đáng chết! Người viết bài cũng mù rồi sao! Hạ Diệu Diệu có tham vọng đến đâu cũng không vứt con gái ở nhà rồi một mình đi hưởng phúc! Nội dung bài báo nhất6định phải là sự thực sao! Không được! Cô không ngủ được, cũng không thể để cho người viết bài báo đó được thoải mái! Thẩm Tuyết cầm điện thoại lên, thực hiện quyền lợi của một điều dân”, với thân phận Tiền phu nhân tương lai, cô sẽ tố cáo người phóng viên đã khiến cô không ngủ được!

Cùng lúc đó, cánh cửa của Đường Phong Hiến đóng kín, nhưng bên trong, tất cả mọi nhân viên phục vụ đều túc trực trên cương vị của mình

Trong phòng hội nghị lớn tại tầng thứ ba mươi sáu của Đường Phong Hiên, cuộc hội nghị “bổn đổi một” căng thẳng cuối cùng cũng đến giờ giải lao, không khí căng thẳng đối đầu khi nãy, bỗng nhiên thả lỏng nhẹ nhõm, cảm tưởng như bầu không khí ngột ngạt xung quanh bỗng trong0lành hơn rất nhiều

Các anh tài ngồi lại với nhau, thương thảo về văn kiện vừa mới thông qua, không xa, các đoàn luật sư của từng công ty đang kiểm duyệt các điều lệ khi nãy vừa được làm rõ.

Nhân viên phục vụ bưng những ly rượu đủ màu sắc xuyên giữa các quan khách.

Giữa các nhân tài đỉnh cao trong các đỉnh cao, các lãnh đạo lớn ngồi trong góc ngoài cùng bên phải, bốn người đàn ông mặc đồ vest chỉnh tề lặng lẽ ngồi quanh một bàn hội nghị nhỏ, một lúc nữa, ngay tại trước chiếc bàn chưa đầy hai mét này, sẽ đưa ra quyết định về lãnh thổ kinh doanh tại Điền Thị trong tương lai năm năm nữa.

Du Văn Bác ngồi bên tay trái, giờ đây, anh ta ngồi đây cùng trụ cột của các7đại gia tộc, không hề có chút cảm giác lạc lõng, hơn nữa, đã có khí thế oai phong của người thống lĩnh một cõi riêng.

Người đàn ông ngồi giữa cốt cách đĩnh đạc chín cắn, đôi mày sắc bén như hai lưỡi dao, cốt cách nho nhã quyền quý

Anh ta là người đứng đầu tập đoàn Thúc Thị, cũng là nhân tố quan trọng của lần đàm phán 4-1 này, Thúc Tùng Cảnh,

Người ngồi giữa về phía bên phải là người nắm những quyết sách hàng đầu của tập đoàn Giang Khách hiện nay, năm nay ba mươi lăm tuổi, đôi mắt hay cười, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ giảo hoạt tinh lanh.

Người đàn ông ngồi ngoài cùng bên phải có khí chất gần giống với người đứng đầu doanh nghiệp Thúc Thị, anh ta là người quản lý doanh nghiệp Y thị

Họ đều mang khí chất quý tộc được bồi dưỡng từ nhỏ, đến nay đều là những người chín chắn nắm quyền điều hành

Chỉ là anh ta đã kết hôn, xem ra không quá nghiêm túc như Thúc Tùng Cảnh, có phần hồn hậu dịu dàng được hình thành do hôn nhân.

Trong lúc nghỉ giao lao giữa giờ, anh ta liền gọi điện cho vợ, không có chút biểu hiện lộng hành áp đặt từ bất cứ bên nào, chỉ thấy sự dịu dàng trân trọng không biểu đạt được bằng lời

Người phụ trách Giang Khách trêu chọc việc anh ta thể hiện ân ái lộ liễu: “Cậu nhìn Dư tổng kia, trước mặt hội ế chúng tôi mà khiêm nhường như vậy, sợ làm tổn thương trái tim non nớt của chúng tôi, chứ nào giống cậu.” “Mãnh ngài Hà cũng có thể lập gia đình.” “Cảm ơn không dám, hơn nữa, ai tốt số như cậu, là thanh mai trúc mã với thiên kim tiểu thư nhà họ Vương, Thúc tổng nói có đúng không?” “Chị Niệm Tư rất tốt.” Thúc Tùng Cảnh cất giọng trầm ấm.

Du Văn Bác nghe vậy nhìn ngay sang người đàn ông trên vị trí chính, anh vẫn không hề có chút biểu cảm nào, tình bạn học ngày xưa đúng là chẳng có chút ý nghĩa nào với anh

Du Văn Bác lại cúi đầu đọc báo giết thời gian, đã đàm phán đến bước này rồi, cần phải thả lỏng một chút, chỉ đợi kết quả chia chác cuối cùng, cuộc hội đàm có thời hạn nửa tháng sẽ kết thúc

Người ngồi ở vị trí trung tâm đó hình như không nhìn thấy các vị lãnh đạo khác vậy, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì

Những người ngồi ở đây cũng không thấy có gì khác thường, bình thường, có thể ngồi cùng người đàn ông đó, đều là bậc ông cha của họ, hôm nay hội đàm 4-1, mới có thể khiến người đàn ông như ở ẩn này xuất hiện, điều đó đã nói lên vị trí lãnh đạo của họ trong thế hệ kế thừa mới này.

“Nếu nói về số đào hoa, thì phải nhắc đến Dư huynh, năm đó thiên kim tiểu thư nhà họ Ôn có bao nhiêu thiếu gia cạnh tranh theo đuổi, đến cả tôi lúc đó.”

Du Văn Bác đột nhiên quay sang

Mãnh Hổ tự ngắt lời mình: “Không nói nữa, không nói đến.” Mọi người không nhịn được cười, Du Văn Bác cũng ngao ngán nhìn tính cách chuyên chọc cười mọi người của Mãnh Hổ, nhưng nếu tưởng mọi người cười đùa vô tư thật, thì anh có thể về nhà đợi bị nuốt chửng được rồi

Du Văn Bác thỉnh thoảng cũng nói cười cùng bọn họ, nhưng ánh mắt phần nhiều vẫn hướng vào tờ báo trên tay, để giết quãng thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp.

Ánh mắt anh ta bỗng nhiên dừng lại ở một góc tờ báo, lông mày anh ta chau lại, cực kỳ khống chế bản thân mình không nhìn về cái hướng đó, để ánh mắt nhìn chằm chằm vào một vị trí khác trên bức ảnh, điều chỉnh lại tâm thái kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của cô bé ở đây.

Mãnh Hổ của Giang Khách nhìn sang dò hỏi: “Đọc gì mà chăm chú thể, Vấn để tính cách của con trẻ gia đình đơn thân, không ngờ rằng Dư tổng rảnh rỗi lại thích xem chuyên mục Tình cảm cuộc sống, nếu để cấp dưới nhà anh biết, thì chắc sẽ cảm thấy tiền đồ vô vọng, mau mau nhảy sang công ty chúng tôi đây.”

Du Văn Bác nhìn sang Mãnh Hổ, từ từ gấp báo lại: “Đâu có, dâu bằng lão gia của Giang Khách luôn quan tâm dân sinh.” Lục Gia của Giang Khách từ trước đến nay phát tâm từ bi, đến đền chùa tu tập, là chuyện cả giới thương gia đều biết

Mãnh Hổ cười vang: “Đâu có, đâu có, tạo phúc cho toàn nhân loại.”

Du Văn Bác cố gắng không nhìn con người đó, chỉ vừa lướt qua tờ báo bên tay trái ngài Hà, vừa nói chuyện với Mãnh Hổ, coi như khi nãy chưa nhìn thấy gì

Bởi Du Văn Bác tin chắc rằng con người đó sẽ không đọc báo, mọi tin tức trên mặt báo đối với anh đều đã là tin tức lỗi thời của ngày hôm qua, cho dù anh lật xem, cũng sẽ không xem chuyên mục Tình cảm cuộc sống, tức là, anh cơ bản sẽ không chú ý đến con bé.

Nhưng ngay lúc sau, anh ta lại thấy mình nực cười, cho dù xem rồi, con người đó cũng sẽ không nhận ra được, anh ta lo gì chứ

Du Văn Bác cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tán gẫu trên trời dưới biển với Mãnh Hổ, thỉnh thoảng Thúc Tùng Cảnh cũng nói thêm vào vài câu, ngài Y chiều vợ cũng cười liên tục, không chút để bụng chuyện bị cười vì sợ vợ

Con người ngồi trên vị trí trung tâm ấy dường như không hề động đậy, cứ như không khí ồn ào xung quanh, cuộc đàm phán nảy lửa này chẳng có chút liên quan gì đến anh, chỉ là ngồi lâu quá rồi, đôi mắt hơi cảm thấy nhàm chán

Vì sự nhàm chán này, không khí xung quanh bỗng chốc thêm phần căng thẳng

Du Văn Bác lần đầu tiên cảm thấy lo lắng, một ngài Hà như thế này, nếu thực sự tranh giành quyền nuôi con với Hạ Diệu Diệu, thì làm sao cô có thể thắng được

“Dư huynh đang nghĩ gì thế?”

“Nghĩ xem lúc nào cậu thanh toán hết tiền cho tôi, phúc lợi cuối năm cho nhân viên trông cậy vào cậu cả đấy.” “Sao anh không nói sớm! Mỗi người một phong bao một tệ, đừng khách khí với tôi làm gì.”

Hơn tám giờ sáng, hội nghị 4-1 kết thúc, mặc dù là đoàn luật thư của bốn gia tộc đổi chất với một nhà Hòa Mục, nhưng cuối cùng, phương án chia chác vẫn dựa theo bản đầu tiên mà Hòa Mục thảo nên

Khi hội nghị kết thúc, với sự ủy thác của bốn bậc cha chú, miễn cưỡng tạo cơ hội rèn luyện thể hệ nhỏ”, Hà Mộc An bình thản nhìn bốn người họ: “Lần sau đừng thận trọng như vậy, phương án của các anh đều không tồi, đừng dễ dàng nhường bước

Hẹn gặp lại.” Nói rồi Hà Mộc An đứng ngay dậy

Bốn người cũng bất giác đứng dậy theo, gần như đồng thanh nói: “Đa tạ ngài Hà chỉ dẫn.” Mãi đến khi Hà Mộc An đã đi xa rồi, Mãnh Hổ của Giang Khách mới ngẩng đầu lên nhìn Thúc Tùng Cảnh, rồi lại nhìn người đứng đầu Y Thị, chúng ta ở đây làm gì nữa? Bãi triều rồi mà?

Rồi anh ta đứng dậy! Nói với Du Văn Bác: “Khi nãy, có phải ngài Hà đang nói chúng ta lãng phí thời gian của anh ta rồi không...” Không khí xung quanh bốn người bỗng trở nên căng thẳng, nhưng lập tức lại khôi phục lại bình thường

Thúc Tùng Cảnh thản nhiên lên tiếng: “Cậu lo xa quá rồi.” Y Phàm vỗ vai anh ta: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, có thể ngồi với Hoa Mộc đến tận bây giờ, lại có thể khiến ngài Hà lên tiếng là đã không tồi rồi, lần sau tiếp tục cố gắng.” “Cố gắng, cố gắng!” Du Văn Bác cúi đầu thu dọn tài liệu, anh vẫn cảm thấy nếu về sau có một ngày như vậy, thì Hạ Diệu Diệu trực tiếp nhận thua ngay cho xong...

“Lên đường cao tốc.”

Tài xế nghe giọng ngài Hà không chút do dự, lập tức đổi phương hướng đã định sẵn, hướng tới đường cao tốc

Hà Mộc An nói xong, mắt vẫn nhắm, cứ thế nhắm mắt dưỡng thân suốt mười hai tiếng đồng hồ, những điều khoản ấy vẫn hiện lên rõ mồn một trong đầu anh, tẻ nhạt, trống rỗng

Bây giờ đang là giờ tan tầm cao điểm, không biết Hà Mộc An đã ngủ quên rồi hay cực kì nhẫn nại, anh vẫn ngồi đúng một tư thế, dường như không hề bực bội với tốc độ rùa bò của làn xe, còn chẳng hỏi tài xế xem đã đi đến đâu rồi

Đến tận bốn mươi phút sau, anh mới đột ngột lên tiếng “dừng xe”, đến lúc này, tài xế mới giật mình, chắc chắn rằng sếp chưa ngủ

Hà Mộc An bước xuống dưới, chiếc áo khoác dài lập tức bị gió đông thổi tung bay, gió lạnh phả vào gương mặt vốn đã lạnh lùng vô cảm của anh

Tài xế Vương cũng bước xuống xe, đứng sau ngài Hà, những chiếc xe đằng sau cũng dừng lại, hai vệ sĩ đi theo, dáng sang một phía

Tiểu Vương nhìn theo hướng ngài Hà đang nhìn, dường như bỗng chốc, anh ta bỗng nhớ ra đây là đâu, nơi này không khác gì so với sáu năm về trước, những con đường không mấy sầm uất, lòng đường hẹp, những khu tập thể cũ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv