*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiền Quân vội vàng né khỏi “hung khí” của ông nội, kinh ngạc nhìn ông mình: “Ý của ông là...” Rồi lập tức hét lên: “Sao có thể! Ông không biết cô gái đó đâu...” Tiền Quân bỗng nhiên không biết phải hình dung thể nào về Hạ Diệu Diệu, cô quả thật... quả thật...
Nhưng anh ta biết rõ rằng kiểu người như cô không thể nào xứng đối với ngài Hà, nếu như cô mà còn có thể chinh phục được ngài, thì đúng là sự sỉ nhục đối với ngài! Tiền lão gia không cần biết nhiều thể, ông chỉ chắc chắn rằng, một cô gái có thể ở bên ngài Hà ba năm, thì quả không tầm thường! “Nhàn rỗi lâu ngày quá, não bộ cũng bắt đầu thoái hóa! Ba năm! Cho dù nuối một con chó cũng nảy sinh tình cảm2được!”
“Làm sao giống nhau được!” Tiền Quân ngẫm nghĩ, cảm thấy chắc chắn là ông mình đã nghĩ xa quá rồi, bao nhiêu năm nay, anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, thực sự là Hạ Diệu Diệu khiến anh ta không thể có chút ý nghĩ nào về chuyện này. Hơn nữa, năm năm nay, ngài Hà không hề hỏi đến, nếu ngài thích thật, muốn Hạ Diệu Diệu chẳng qua chỉ trong tầm tay, nhưng ngài lại không động đến, có lẽ là quấn quýt một thời gian không còn tình cảm nữa. Tiền lão gia cười lạnh lùng nhìn cháu mình. Tiền Quận hơi mất tự nhiên, hình như.. hình như ngài Hà và cô gái đó ở bên nhau cũng hơi lâu... Tiền Quân nhớ lại cảnh tượng họ ở bên nhau ngày trước...
Lần đó ký túc tụ tập, hình như9ngài Hà đã từng bóc tôm cho c... Mỗi tối, hình như ngài Hà đều không quản ngại mưa gió đến đón cô đi làm về... Đúng rồi, hình như ngài Hà còn mua bữa sáng tự mình đem đến ký túc xá cho cô... Ngài... ngài Hà... thi không qua còn không dám gặp cô... Tiền Quân càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi! Sao... sao có thể... Nhưng những cảnh tượng lần lượt hiện lên trong đầu phải giải thích ra sao... Giờ đây, anh ta dường như thấy hiện ra trước mắt mình, hình ảnh ngài Hà thi không qua “trốn” trong phòng ký túc không dám gặp cô, còn nữa, nếu lớp trưởng giận ngài Hà, khuôn mặt ngài Hà sẽ trở nên trầm ngâm, thật sự còn đáng sợ hơn không khí lạnh lùng của bữa ăn tối hôm nay. Tiền6Quân bỗng sững người, như thể vừa ngộ ra chân lí, hình như tối nay sắc mặt của ngài Hà cũng chẳng khá hơn những lần đó là mấy!? Lẽ nào ngài Hà... không thể nào! Không thể nào!
Anh ta thực sự cảm thấy không thể nào! Nhưng những cảnh tượng bị anh ta bỏ qua ngày nào bỗng nhiên lần lượt hiện ra trong đầu! Những lần hiếm hoi ngài Hà mỉm cười, hình ảnh ngài Hà tham gia hội thể thao; ngài Hà nghiêm túc đối phó với Tuần Ích Huy; ngài Hà vì cô mà vui buồn hờn giận; những lần kiên nhẫn hiếm hoi của ngài, cảnh ngài nói dối đầy sợ sệt trước mặt cô, ngài Hà... Hóa ra ngài Hà cũng đã từng như vậy... Anh ta còn nhớ ra một chuyện! Ngài Hà mời người giúp việc theo giờ0còn không dám nói ra, lại nói rằng do bọn họ làm!
Ngài Hà nói dối!?
Ai đã từng được thấy ngài Hà như vậy! Tiền Quân càng nghĩ càng thấy lạnh hết sống lưng, nhưng... nhưng... Anh thật sự không muốn tin... Tiền lão gia nhìn điệu bộ giày vò không dễ dàng đưa qua kết luận của cháu mình, không nhịn nổi hỏi: “Cô gái kia.. rất tồi...” Tiền Quân vừa muốn gật đầu, nhưng lại vội vàng sững lại, nỗi sợ hãi cô đem lại cho bọn họ ngày xưa dường như khiến anh ta vô hình trung phải hết sức thận trọng với nhất cử nhất động của mình, khống chế suy nghĩ, đè nén hành động, thậm chí còn cảm thấy không được nói như thể về lớp trưởng. Thành tích học tập của Hạ Diệu Diệu năm nào cũng đứng đầu lớp,7kiến thức vững vàng, tính cách cũng biết điều, lúc cương lúc nhu, nhưng cũng chính vì thế lại càng khiến người ta cảm thấy không xứng với ngài Hà. Nghĩ kĩ lại, năm ấy một cô gái không có chút gia thể mà còn rất kiêu ngạo như cô thì có thể làm được gì? Tiền Quân trầm ngâm: “Để cháu nghĩ xem... mai cháu sẽ trả lời ông...”
Sáng sớm, Hạ Diệu Diệu đang đánh răng trong nhà vệ sinh, thấy Cao Trạm Vân trở dậy, ngác ngứ nói: “Không phải hôm nay anh nghĩ sao? Tối qua làm phẫu thuật đến sáng sớm, giờ đã dậy làm gì? Không phải đang mộng du chứ.”
Cao Trạm Vần nghe vậy thì đeo kính lên, đôi mắt sâu ẩn sau gọng kính nhìn về phía bạn gái: “Hay là thử xem có phải anh đang mộng du không.”
“Haha, đã tỉnh rồi thì đi hâm nóng cốc sữa hộ em, cảm ơn...”
“Bạn trai cũ à?” Hạ Diệu Diệu thấy buồn cười, cô vừa xoay chiếc bút bị trong tay, vừa quay qua quay lại chiếc ghế, nhìn mấy vị trợ lí đang ngồi trước mặt, vẻ mặt đầy tò mò: “Thật sự là cần tư liệu cho bài báo?”
“Thật đấy, thật đấy, chúng tôi thể.” Hạ Diệu Diệu nhìn mấy vị trợ lí: “Các cô đúng là? Theo tôi được biết, cô là bên chuyên mục Món ăn, cô bên Tài chính, còn đồng chí Tiểu Mao, tổ chúng ta hình như phụ trách chuyên đề Trang phục đúng không?” Tiểu Mao lập tức thanh minh: “Biên tập Hạ, đây là tôi giúp đồng nghiệp bên chuyên mục Tình cảm, hihi, tiện thể quan tâm cuộc sống tình cảm của cấp trên, để phục vụ cấp trên được tốt hơn.” Hạ Diệu Diệu bó tay liếc xéo cô ta: Chỉ được cái dẻo miệng.
“Hihi”
“Biên tập Hạ, chị nói đi mà.” Trợ lí Mạnh bên mảng Tài chính mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội.
“Đúng đấy, Chủ biên Hạ, chị nói đi mà, các chị chủ biên ở tòa nhà này đều đã kể hết với bọn em rồi, chỉ còn mỗi chị thôi, Chủ biển Hạ, lẽ nào chị nở giẫm đạp lên tâm hồn non nớt của tụi em, đây là lần đầu tiên Tiểu Hạ tự mình phụ trách một mục riêng, cùng là họ Hạ cả, chị nể mặt chút đi mà, có được không, Chủ biên Hạ vĩ đại của tụi em.” “Có được không...”
Hạ Diệu Diệu nhìn điệu bộ háo hức của mấy cố tân binh mới, không khỏi cảm thấy nực cười: “Không ai dạy các cô rằng, dùng cách này đối phó với cấp trên sẽ bị trừ điểm thi đua sao!” “Á! Sao thể được? Lẽ nào phải công nộp tiểu thịt tươi nhìn đáng sợ nhất của tổ chúng em cho Biên tập Hạ, chị mới chịu nói sao.” Hạ Diệu Diệu không nhịn nổi cười, Tiểu Hạ là một cô gái khiến người ta rất có cảm tình, suốt ngày giả nai giả khờ, mà vẫn có thể được lòng mọi người như vậy, đương nhiên có quan hệ rất lớn với sự giáo dục của cha mẹ và tài năng viết lách không thể xem thường của cô ấy: “Nếu như... không có thì sao.” “... Sao thể được? Biên tập Hạ giỏi như thế, sao có thể chỉ yêu một lần! Em không tin.” Tiểu Mao lắc đầu quây quậy: “Em cũng không tin.”
“Biên tập Hạ lừa bọn em đúng không?”
“Biên tập Hạ, nói đi mà, em đảm bảo chỉ tham khảo thôi, không đời nào đưa hết lên mặt báo.” “Cô mà dám đăng hết lên, thì chủ biến nhất định sẽ trả bài của cô về, tôi xem các cô chỉ là muốn tin phét thôi, mấy cô ngồi buôn dưa lê cùng nhau chẳng phải đều ở đây rồi sao.” “Chúng em không như thế, chúng em đều là cấp thấp, không có giá trị như Biên tập Hạ, đi mà Biên tập Hạ.” Hạ Diệu Diệu bó tay nhìn bọn họ: “Được rồi, hỏi đi, tôi nói trước nhé, một câu chuyện nhàm chán như bao câu chuyện khác, nếu không có bất cứ giá trị gì, thì cũng đừng trách tối lãng phí thời gian của các cô.” “Không đâu, không đâu.” Mấy cô nhóc lập tức ngồi thẳng người dậy, dòng tai lên nghe. “Xin hỏi chị có bao giờ so sánh bạn trai hiện tại với bạn trai cũ không?” “Không.”
“Nếu như hai người cãi nhau, chị có nghĩ đến bạn trai cũ tốt thế nào không?” “Không.”
Tiểu Hạ lập tức nói nhỏ: “Biên tập Hạ, chúng ta đều là đàn bà con gái, nói ra cũng không sao đâu, chúng em đều muốn nghe lời nói thật lòng, chị chủ biển bên bọn em, nhất quyết bảo bọn em phải viết rằng chị ấy là nữ hoàng, đàn ông luôn xoay quanh chị ấy, bằng không chị ấy sẽ không cho thăng chức.” Hạ Diệu Diệu cười vang, Biên tập Xích nói như thế thật sao: “Thật sự là không.” “Thế bạn trai cũ của chị là người như thế nào?” Nhất định sẽ không kém gì Bác sĩ Cao, thế nên đến nghĩ cũng chẳng bao giờ nghĩ đến.
“Câu hỏi này cũng có sao?”
“Câu này là em vừa thêm vào.”
Bạn trai cũ à, Hạ Diệu Diệu nghĩ thật kĩ, trong đầu bất giác hiện lên những cảnh tượng thật tươi đẹp, với những rung động tâm hồn thuần khiết trong trẻo.
Trong đêm tối, anh mặc áo sơ mi trắng quần jean, dựa vào chiếc xe đạp, đứng đợi cô dưới mưa. Khuôn mặt trầm lắng của anh giữa dòng người trong nhà ăn.
Anh cúi đầu nhìn xuống cổ, đợi cô nhận sai.
Biểu cảm nghiêm túc thái quá của anh khi chọn đồ dùng cá nhân cho bạn gái mình.
Nhưng cô ngạc nhiên rằng mình đã không còn nhớ được dáng điệu cụ thể của anh, anh chỉ còn là một hình bóng mờ nhạt, đánh dấu một mối tình đã từng khiến cô cười vang. Haiz, Hạ Diệu Diệu không khỏi cảm thán trước sự trôi chảy của thời gian, nó vùi lấp hết những ký ức, làm mờ đi những bị thương: “Có lẽ rất đẹp trai, như bạch mã hoàng tử vậy.” Bọn Tiểu Hạ nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, rồi lại đưa mắt nhìn nhau tiếp. Tiểu Mao nuốt nước bọt, chuyển chủ đề: “Biên tập Hạ nói là rất đẹp trai, thế thì chắc chắn phải cực kì đẹp trai rồi?”
“Sao có thể nói cực kì đẹp trai, phải nói là đẹp trai nhất nhất nhất!” Về điểm này, Hạ Diệu Diệu chưa từng khiêm tốn.
Tiểu Hạ cảm thấy mấy vị chủ biên của tổ bọn họ đều quá khoác lác, vội vàng chuyển sang câu hỏi khác, mắt sáng như sao nhìn Hạ Diệu Diệu: “Biên tập Hạ, nếu có một ngày chị bất ngờ gặp bạn trai cũ của mình trên đường, chị sẽ nói gì với anh ấy.”
Nghĩ mà xem, đôi tình nhân cũ có một ngày bất ngờ gặp nhau trên đường thì sẽ lãng mạn thể nào, nếu chưa từng quên đi, thì chắc sẽ kìm nén nỗi đau của mình mà đưa mắt nhìn nhau; nếu trong lòng vẫn còn tình cảm, sẽ cẩn thận dò hỏi đối phương, những gì lãng mạn tươi đẹp thuở xưa tràn về, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy tan chảy cả tâm hồn rồi.
“Bạn trai cũ thứ mấy, nhiều lắm, không chắc chắn phương hướng.”
“Biên tập Hạ!”
Được thôi: “Anh cũng đi đường này à? Vợ anh thật xinh đẹp, cả nhà đi chơi với nhau à! Ngưỡng mộ quá đi! Con anh thật đáng yêu! Mấy tuổi rồi? Ô? Nhỏ hơn con bé nhà tôi một tuổi.”
Hạ Diệu Diệu nói xong, cả văn phòng bỗng im phăng phắc, rồi sau đó là một đợt kêu gào: “Biên tập Hạ! Chị thật đáng ghét!”
“Biên tập Hạ, em mới có mười tám tuổi, chị nỡ lòng nào đập vỡ trái tim mơ mộng của em.” “Biên tập Hạ! Lẽ nào chị học toán lí hóa tốt nghiệp à!” “Mệt quá, không nói tiếp được nữa rồi.” Hạ Diệu Diệu cạn lời: “Thế phải nói gì bây giờ? Haiz, lâu lắm không gặp, anh đẹp trai hơn rồi, có hứng thú không mình ngoại tình đi? Lẽ nào các cô muốn nghe những thứ này? Khẩu vị của các cô nặng quá đấy.” “Nhất định là đều có gia đình rồi sao! Lẽ nào không phải là em đợi anh, anh đợi em, hai người yêu đến nước chảy đá mòn, chia tay là vì hiểu lầm, vì những lí do không kiểm soát được.”