Đám Cưới Hào Môn

Chương 159: Đã từng là một triệu hai trăm nghìn



Trương Tấn Xảo không nhịn nổi bật cười: “Còn mấy phần nữa. Sợ cậu nó chết thôi.” Hạ Diệu Diệu thêm thức ăn vào chén: “Mau đi, cho tớ nó chết đi.”

Khổng Đồng Đồng hất mái tóc xoăn dài bồng bềnh của mình, mặc chiếc sườn xám thêu hoa ra vẻ trưởng thành, khuôn mặt trong không khác gì trước đây, cố gắng làm ra vẻ thành thục: “Đồng chí2Hạ, đã hết ly thứ nhất rồi, có phải cậu cũng nên tự phạt ba ly đi không? Mấy năm nay bọn tớ đều ở trong cùng một thành phố nhưng chỉ có mỗi cậu là vứt bỏ chúng tớ mà tự do bay nhảy. Nào! Tự phạt ba ly để chúng tớ hả giận nào!” “Đúng! Gặp cậu đúng là quá khó khăn! Mỏi mắt chờ trông mà vẫn8không thấy người, chúng tớ làm sao tự tin sống tiếp hả?” “Chu Tử Ngọc, cậu đừng hùa theo cậu ấy làm càn nhé! Khổng Đồng Đồng, cậu không kiếm chuyện không được hả? Cậu tống tiền tớ sáu bữa cơm rồi, bây giờ còn muốn thêm à? Bỏ ý nghĩ đó đi nhé! Tớ đã một mình kiếm ăn vất vả bến ngoài rồi, cậu không nên lấy sự9hi sinh của tớ mà bắt tớ một mình uống ba ly chứ.” “Hứ, tại cậu, tớ còn chưa vạch trần cậu trên mạng là đã nể mặt cậu lắm rồi. Cậu nói xem, trái tim nhỏ bé của tớ đã tổn thương bao nhiêu vì sự lừa dối của cậu rồi hả?.” Vừa nói cô vừa vung vung đôi đũa đầy nước lẩu. Hạ Diệu Diệu lập tức nhắc2nhở: “Chú ý hình tượng đi! Bên cạnh cậu là mĩ nữ đó nha! Nhỡ chuyện tại bay vạ gió thì cậu có gánh nổi không? Đúng không hả Vương mĩ nhân.” Nghe vậy, Khổng Đồng Đồng chợt nhớ ngồi bên cạnh mình hiện tại là đại mĩ nhân cử thế vô song, cô lập tức phụ họa thêm: “Thành thật xin lỗi, thật vô ý, nhắm vào người khác2mà suýt chút đụng vào ngọc đẹp rồi, là lỗi của tớ. Tân Xảo này, cậu bảo bọn tớ đến ăn lẩu là được rồi, sao có thể bảo luôn vương mĩ nhân cũng đến ăn những thứ không có dinh dưỡng này chứ. Mau mang bào ngư, nhân sâm, tổ yến, gân rồng lên cho mĩ nhân nào.”

Trương Tấn Xảo cười hiền dịu: “Là cậu muốn ăn đó chứ. Nhưng mà xin lỗi nhé, tớ đây vẫn chưa nhận lương, cậu muốn cũng không được.”

“Cậu than nghèo? Vậy tớ là cái gì chứ? Ăn mày à?” Khổng Đồng Đồng làm ẩm với Hạ Diệu Diệu. Trương Tấn Xảo cười híp mắt nhìn Vương Niệm Tư: “Có phải ồn ào quá không? Các cậu đừng chê bọn tớ ồn ào nhé, thói quen thường ngày rồi.” Lúc đến nhà xuất bản hôm qua, cô gặp phải Vương Niệm Tư, mọi người cùng chung một phòng, khách khí mới một câu, ai ngờ đến thật, cũng may bọn Diệu Diệu chưa nói gì. Vương Niệm Tư đã kết hôn mấy năm nay. Cô là người đầu tiên trong nhóm lấy chồng. Nghe nói hai vợ chồng cũng môn đăng hộ đối, đều là con cháu nhà giàu. Bởi vì hai người không phải người nổi tiếng nên bọn họ cũng không biết tình trạng hôn nhân thế nào. Nhưng nhìn cô hôm nay chắc hẳn cũng không tệ. Ai cũng nói thời gian bào mòn nhan sắc nhưng Trương Tấn Xảo lại cảm thấy so với thời đi học, vẻ đẹp của Vương Niệm Tư càng mặn mà hơn. Khi cười, hai đầu lông mày nhíu lại nhưng vẫn không thể giấu được sự cao quý tự nhiên của Vương Niệm Tư. Cô thật sự xuất thân là như vậy. Hành vi cử chỉ đều sớm đã ăn sâu vào máu, không phải nói hòa nhập là có thể hòa nhập. Nhưng nụ cười ấy thật sự chân thành, không mảy may giả dối: “Đâu có, trước đây tớ rất ngưỡng mộ sự hòa hợp của các cậu. Mấy khi được các cậu chịu mời bọn tớ cùng vui vẻ thế này, tớ cảm ơn còn không kịp ấy chứ. Cậu nói phải không Thấm Tuyết?”

Thẩm Tuyết đang nhíu chặt hai đầu lông mày, lộ ra ý cười hiếm thấy, nghiêm nghị cẩn trọng và thiếu đi mấy phần ngông cuồng trước kia, mà thay vào đó là sự chín chắn trưởng thành: “Tớ thì không. Tỷ trước nay ghét nhất chuyện lớp trưởng chúng ta lấy việc thân thể đáng thương từ nhỏ để được người ta thương hại rồi. Đến bây giờ tớ cũng không muốn nói đến cậu ta, nhất là nghĩ đến chuyện cậu ta nói dối không chớp mắt khiến tôi phải đến sợi dây đắt tiền đó. Tim tớ bây giờ vẫn còn đang sôi máu dây. Nếu không phải cậu ta, tớ có bị tên khốn Tiền Quân ức hiếp thế này không?” Nói xong, cô bĩu môi, trừng mắt về phía Hạ Diệu Diệu.

Nghe vậy, Hạ Diệu Diệu đắc ý vỗ vai cô ấy: “Không hiểu sao? Không phải tớ đây đang muốn tác hợp mối lương duyên trời định này à? Có điều, Thẩm đại gia à, cái vòng đó đắt lắm à? Một tí máu mà cũng không muốn bỏ ra thì đừng nghĩ đến chuyện có thể chấp cánh cùng bay với tên giàu đó. Nói đi, sợi dây buộc tóc đó giá trị một triệu hay hai triệu? Mau, thành thật nói đi!”

“Thành thật nói đi!”

“Là một triệu...” hai trăm nghìn!

Vương Niệm Tư kéo ống tay áo cô một chút, ống tay áo màu bạc hà đoan trang lộ ra một đoạn cổ tay mảnh khảnh, trên cổ tay một chuỗi hạt châu màu hổ phách lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, làm “bọn nhóc chưa biết gì về thế giới bên ngoài” xuýt xoa trầm trồ. “Vương đại tiểu thư cho tôi xem với! Là huyết hổ phách nha! Trên thế giới này thật sự có loại châu báu quý giá thế này sao? Đem nó ra ánh sáng cho tớ xem một chút xem.” “Tránh ra, đúng là đồ ham tiền, để yên cho tớ chụp cho một tấm in trang bìa tạp chí kỳ này nào. Chắc chắc sẽ tăng được được đẳng cấp cho chuyên mục của tớ.”

“Hạ Diệu Diệu, cậu vô sỉ quá rồi! Cậu làm tạp chí thời trang mà chụp trang sức làm gì?

“Làm trang trí không được sao?“.

“Đương nhiên không được. Loại châu báu đặc biệt như huyết hổ phách này đều phải được phối với trang phục và phụ kiện cao nhã và tôn quý. Cậu làm gì mà phù hợp?” “Gu thẩm mĩ của tớ thế nào? Ít nhất không như cậu. Xem xem, rõ ràng là một chị gái trẻ trung lại ăn mặc thành một bà thím thế này rồi ra đường với chồng mình.” “Cậu cũng không khá hơn đâu. Lúc nãy ai đứng cười ngẩn ngơ với anh soái ca đưa cậu đến hả?” “Có biết dùng từ không? Đó là màu hồng của hạnh phúc.” Hạ Diệu Diệu vẫn chọc cổ như trước đây. “We... Không được rồi, mau cho tớ đi nôn cái...” “Có rồi thì đi khám bác sĩ đi...” “Hạ Diệu Diệu! Miệng cậu không thể tích đức được à? Xem tớ làm sao dạy dỗ cậu...” Vương Niệm Tư liếc sang Thẩm Tuyết. Thẩm Tuyết vội quay sang tham gia: “Tớ cũng tới trừng trị cậu, xem cậu sau này còn dám hay không!” Tự quên đi những chuyện vừa rồi, cứ để thời gian xóa đi, sao phải nói ra làm mọi người suy nghĩ lung tung. Vương Niệm Tư yên lặng cùng Trương Tấn Xảo ngồi ở một bên cười nhìn các cô chơi đùa. Vừa đến cổ đã để ý cổ tay Hạ Diệu Diệu không mang vòng tay, không biết là anh ta đã lấy lại, hay chính cô tháo xuống. Có điều, nếu là đồ vật của dòng họ Hòa Mộc, cho dù anh ta không công khai lấy lại, anh ta cũng dùng một lí do hợp lí để tiêu hủy nó. Dù sao, dựa vào sức ảnh hưởng của Hòa Mộc, có một số thứ lưu lạc bên ngoài sẽ đối với người khác tạo thành ảnh hưởng to lớn. Hiện tại, trên người Diệu Diệu không có một món trang sức vượt quá khả năng sở hữu của cô. Không biết có phải tại thời điểm cô ta không biết giá trị của chúng mà vứt ở nơi nào đó. Vương Tư Niệm nghĩ đến đau cả lòng, nếu như có thế, cô ấy thật muốn hỏi mượn một bộ để tăng thêm vinh quang cho triển lãm châu báu của công ty trang sức họ Vương năm nay.

Nhưng Vương Niệm Tư vẫn còn nhịn được. Hơn nữa trong mấy năm nay cô ấy cũng không nghe nói đến chuyện người nắm tuyền ở Tập đoàn Hòa Mộc qua lại với nữ nhân nào, có lẽ hai người họ đã sớm chia tay. Chi tay rồi cũng tốt. Vương Niệm Tư nhìn Hạ Diệu Diệu đang vui đùa, miệng cứ há to cười. Nếu như là trước đây cô sẽ cảm thấy Diệu Diệu may mắn quá còn bây giờ cô không khỏi có chút bội phục. Vì thật không có nhiều phụ nữ có thể hạnh phúc khi thoát khỏi cái bóng của Hà Mộc An sau khi chia tay. Theo cô biết, hai người phụ nữ có quan hệ với ngài Hà trước đây hiện tại vẫn chưa kết hôn. Họ đang chờ ai thì ai cũng biết. Đã từng có một người đàn ông tốt nhất, đặc biệt nhất thì không thể vừa mắt người khác là điều quá đỗi bình thường. Hạ Diệu Diệu như thế này rất tốt. Nghe Tân Xảo nói, cô đã có bạn trai rồi. Chờ đợi người đàn ông đó quay lại chi bằng tự mình tiếp tục đi con đường của mình. Dù sao nếu Diệu Diệu không thông suốt thì không ai có thể giúp cô. “Hai người có ý tứ không vậy? Biết người ta là người nhà quyền thế mà trong lúc này lại làm chuyện không biết suy nghĩ gì cả, đánh các cậu nè...”

Một lát sau, Chu Tử Ngọc đột nhiên đổ thân người cao một mét tám của mình vào vai Trương Tấn Xảo, tay ôm chặt cổ Trương Tấn Xảo: “Nói! Cho bọn tớ đến nhà có phải muốn chúng tớ ngưỡng mộ, ganh tị mà chết không hả? Biệt thự, villa! Trên tủ còn trưng quả bóng có chữ ký thần tượng của tớ, cậu có phải muốn chết không hả? Đương nhiên rồi, aa, trừ Vương mĩ nhân ra.”

Vương Niệm Tư nhanh chóng đáp: “Tớ cũng rất ngưỡng mộ mà. Cử định sẽ mua một căn ở đây nhưng đáng tiếc là người ta không bán ra bên ngoài.”

“Được lắm Tân Xảo! Có thể khiến nữ thần của chúng ta thốt ra lời này, xem ra cậu không chỉ đơn giản là đại gia thôi đâu! Không được, tên bóng đá và tên bóng rổ kia là của tớ.”

Khổng Đồng Đồng lập tức giơ tay: “Tớ cũng muốn.” Sau đó ngượng ngùng và xấu hổ nói: “Anh nhà tớ thích nhất là đánh cầu lông, cầu thủ ngôi sao kia cũng là thần tượng của anh ấy, tớ sẽ giúp cậu khoản tiêu phí cầu lông nhé...” “Tốt lắm, Khổng Đồng Đồng, sao cậu có thể hạ thủ nhanh đến thế? Cũng phải đợi xem Tân Xảo chứ! Không được, bộ quần áo chơi bóng đó là của tớ!” Trương Tấn Xảo mặc kệ bọn họ lao nhao ầm ĩ, vui vẻ gật đầu. Những thứ này đều là của Vương Phong Long từng mang về. Lúc anh ta vừa vào Phi Diệu làm việc, cứ mỗi lần thăng chức là anh ta lại về trò chuyện vui vẻ với cô thật lâu.

Tuy những thứ này đều là vật vứt đi khi những minh tinh ký dư để tặng cho gia quyển các nhân vật lớn, nhưng đối với anh ta mà nói nó đều là những trải nghiệm khác nhau. Dù sao có một số người, cả đời cũng chưa được gặp mấy đại minh tinh đỏ. Bây giờ, chỉ sợ anh ta cảm thấy chướng mắt với những thứ này rồi. Cũng phải, con người còn ít khi trở về thì huống chi là đồ vật. Cô cũng không có nhã hứng ôm vật nhớ người, chi bằng tặng chúng cho người yêu thích. Chu Tử Ngọc có chút bất ngờ: “Thật à?... Có thể lấy à?” Trương Tấn Xảo gật đầu: “Thật đó. Để đó cũng chiếm chỗ. Các cậu không đến tớ cũng không biết nên xử lí chúng thế nào đây. Cũng may đúng lúc mọi người giúp tớ giải quyết vấn đề lớn.” Chu Tử Ngọc lập tức xúc động ôm chằm Tân Xảo: “Tần Xảo, cậu đúng thật quá tốt!”

“Đương nhiên.” Diệu Diệu trước đây khi yêu cũng như chết đi sống lại vậy. Nhưng bây giờ không phải ai cũng có cuộc sống tốt sao? Cô và Phong Long nhiều hơn được mấy năm chứ? Nói ra thì từ lúc họ ở bên nhau khi sắp tốt nghiệp đến lúc ai cũng bận rộn với công việc của mình, quãng thời gian hạnh phúc không quá hai năm. Sự nghiệp của anh ta càng lúc càng phát triển, khoảng cách của anh ta và cô cũng càng lúc càng xa.

Tuy mấy năm nay, cô vẫn luôn chờ đợi nhưng cũng không đến nỗi kiên trì như mình đã tưởng tượng mà quyết tâm chờ đợi một ai đó quay đầu nghĩ đến mình.

Cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, muốn được kết hôn trước năm ba mươi tuổi, sau đó sinh một hai đứa con, cuối tuần có thể cùng con về nhà thăm ba mẹ, thu nhập của chồng có thể không cần khiến người khác phải ngưỡng mộ, cứ bình bình an an như vậy mà thôi. Cô không muốn trách ai cả. Chỉ là tiếc nuối quãng thời gian yêu đương của mình. Vốn dĩ tình cảm còn sót lại cũng không nhiều thì thôi cứ kết thúc như thể đi.

Nếu không phải căn nhà mình vừa mới mua chưa được bài trí xong thì hôm nay cô cũng không dẫn bạn bè đến đây. Hôm nay là ngày cuối cùng cô mượn dùng: “Đừng ồn nữa, ai cũng có phần.” “Tân Xảo! Bọn tớ yêu cậu nhất!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv