*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Vân Huyên bước ra khỏi phòng thử đổ, nhân viên lập tức bước đến đón tiếp: “Chị mặc bộ này thật sự đẹp lắm. Đây là mẫu mới của quý này, vừa mới nhập hàng thôi.” Lâm Văn Huyên nhìn đằng xa, hét gọi: “Hồng Triết, đang gọi điện thoại ai đó? Anh qua đây giúp em xem bộ quần áo này thế nào? Màu sắc có phải sáng quá không?
Giang Hồng Triết che điện thoại: “Đợi chút sang liền.”
Hạ Tiểu Ngư lập tức sực tỉnh: “Anh làm gì đó? Lúc nãy ai nói chuyện vậy? Em nghe hình như là giọng con gái? Anh đang ở đâu? Có phải Lâm Văn Huyên đang ở bên cạnh anh không? Anh Triết, anh không thể làm chuyện có lỗi với
em.”
Giang Hồng Triết trấn an, dỗ dành, thương yêu: “Đâu có. Anh đi làm mà. Lúc nãy là đồng2nghiệp, bên bộ phận Kỹ thuật có chút chuyện nhờ hai người bên anh qua giúp. Anh của em đang ở bộ phận kế bên, sao anh lại có ai được. Không tin, em đi hỏi anh em xem.” “Anh đừng tưởng em không hỏi!” “Em yêu à, đừng nghĩ nhiều nữa. Trước giờ em rất hiểu chuyện mà. Không nói với em nữa. Đợi anh tối nay sẽ điện thoại cho em.” Nói xong, Giang Hồng Triết tắt mắt, mỉm cười đi về phía Lâm Văn Huyên.
“Alo... Alo... Alo...” Hạ Tiểu Ngư nổi cơn tam bành tắt điện thoại, bĩu môi uất ức. Nước mắt cứ chực chờ rơi, đáng thương vô cùng.
Bên này, Lâm Văn Huyên liếc Giang Hồng Triết một cái đầy thâm ý. Cô ta đứng so sánh bộ quần áo trước mặt rồi hờ hững hỏi: “Ai vậy? Còn đi xa vậy để8nghe điện thoại?.”
“Không có ai. Trưa nay anh chưa xin nghỉ nên phải nói với sếp một tiếng.” Lâm Vân Huyên lại không suy nghĩ mà cần thêm một bộ: “Em thử lại bộ này, cứ cảm giác màu bộ này mặc lên người không đẹp.” “Anh thấy rất đẹp mà. Hai bộ thử đều đẹp cả. Nếu thích thì mua hết đi.” Lâm Văn Huyên mỉm cười hài lòng, bước vào phòng thử quần áo,
Giang Hồng Triết ngồi xuống ghế, trong lòng cảm thấy chột dạ, đấu tranh giữa hai người phụ nữ. Hạ Tiểu Ngư xinh đẹp như một quả đào mọng nước dần chín, vừa nhìn đã ngửi thấy hương thơm tươi mới. Người ngoài nhìn vào đã muốn bóp nát, ăn ngay vào bụng, huống chi là anh ta chẳng còn chưa đụng chạm được gì. Một loại hàng vừa cực phẩm lại vừa9chẳng cần gánh trách nhiệm thì đương nhiên anh ta rất muốn hưởng thụ cho đã rồi mới tính tiếp. Lâm Vân Huyên tuy không đẹp bằng Hạ Tiểu Ngư nhưng gia thể tốt, dung mạo cũng không tệ, nhìn vào cũng không phải không có cảm giác, vả lại đây là người được tuyển làm vợ tương lai của anh ta.
Anh ta phân biệt rất rõ ràng, biết cách ứng phó thế nào cho tốt với hai người họ, cho nên chưa từng cảm thấy chột dạ, có điều...
Giang Hồng Triết nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của Hạ Tiểu Ngư lúc này, trong lòng thấy ngứa ngáy, nên tìm cơ hội...
Hạ Tiểu Ngư lau nước mắt, điện thoại cho anh mình. Nói chuyện với Hạ Vũ, cô hoàn toàn không cần suy nghĩ, khách sáo nhiều như với chị cả: “Anh làm gì đó?”
Hạ Vũ nói2chuyện với cô rất lạnh nhạt: “Đi làm, không có chuyện gì thì tắt máy đi, đang bận.”
“Ai thèm gọi điện cho anh. Nếu không phải Hồng Triết nói anh làm việc vất vả, bảo em quan tâm anh một tí thì anh nghĩ em sẽ điện thoại cho anh không?”
Hạ Vũ lập tức ngẩng đầu lên quan sát: “Bây giờ hắn ta đang ở cùng em?” Nghe vậy, Hạ Tiểu Ngư ngừng bặt, cô suýt rơi điện thoại. Giang Hồng Triết, anh lại lừa tôi! Bộ phận của anh Ba cô làm rất gần với bên bộ phận của Giang Hồng Triết. Anh Ba đã nói vậy chứng tỏ Hồng Triết nói dối lừa cô. Hạ Vũ vô cùng lo lắng: “Nói đi, em không phải đang đi làm sao? Sao lại ở cùng hắn ta? Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!” Hạ Tiểu Ngư hít một hơi thật2sâu chống đỡ, hét lại: “Kêu cái gì chứ? Em không có cùng với anh ấy. Lúc nãy tụi em chỉ gọi điện thoại thôi. Có chị ở đây, em có thể làm được gì? Không nói với anh nữa! Có ý tốt quan tâm anh mà anh còn la em!” Nói xong, cô tắt máy. Nước mắt ứa ra, ngã nhoài người ra phòng nghỉ ngơi mà khóc lớn. Anh ta lại lừa cô. Anh ta nhất định đang ở cùng con hồ ly tinh đáng ghét đó. Đâu phải nói một tiếng có gia thể tốt thì cả thế giới này phải bợ đỡ ả ta. Nếu không phải ba mẹ Hồng Triết nể mặt ở thì ả đã là gì? Người ngợm thì không cân đối, tính cách thì giả tạo, ngoài tiền ra thì ả chẳng có điểm nào tốt cả!
Hạ Tiểu Ngư biết mình không nên để mắt đến con nhỏ không đẹp bằng mình đó. Anh ấy nhất định là không chịu nổi sức ép của người lớn nên mới đối xử với cô khác thường như vậy. Bây giờ lòng cô tràn ngập sự ghen tuông, khó chịu. Nhưng Hạ Tiểu Ngư không tuyệt vọng. Cô tin cô vẫn còn giữ trong tay cái cuối cùng chưa trao cho anh. Đàn ông chỉ cần chưa đạt được thứ đó thì nhất định có thể khống chế được. Cô tự tin với nhan sắc của mình, Giang Hồng Triết cuối cùng nhất định sẽ vì cô mà giữ mình trong sạch, mà tuyên chiến với ba mẹ của anh để được lấy cô làm vợ. Nghĩ vậy, Hạ Tiểu Ngư lau nước mắt, xoay người vào nhà vệ sinh trang điểm lại! Cô tự động viên mình trước gương, sợ gì chứ? Đừng quan tâm đến hiện tại! Người có thể cười đến phút cuối mới là người chiến thắng! Hạ Tiểu Ngư chỉnh trang xong, tự động viên bản thân rồi ra ngoài. Nhưng xui xẻo uống nhầm nước lạnh đến buốt cả răng. Cô cúi đầu nhìn xuống chân. Chưa đi được hai bước lại bổ nhào vào người phía trước. Cô ngẩng đầu lên, hùng hổ gào lớn: “Không có mắt sao? Đường rộng thế mà anh không nhìn thấy à!”
Đứng yên tại chỗ, Thúc Tùng Cảnh trong bộ vest chỉnh tề, ngũ quan hài hòa, khuôn mặt sắc lạnh nhìn cô. Thư ký phía sau anh lập tức bước lên, nhanh chóng đưa khăn cho anh ta: “Thúc thiếu gia.” Nhìn thấy anh ta, Ha Tiểu Ngư xấu hổ lùi bước, cả người tỉnh hẳn. Cô vẫn luôn rất sợ anh ta. Trước đây còn thời đi học, cô hay đi tìm anh Ba, chỉ cần có anh ta ở đó thì cô không dám rời anh mình nửa bước. Cô luôn cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn cô giống như đang nhìn một đống rác rưởi. Không phải do Hạ Tiểu Ngư mẫn cảm mà là có thật sự cảm giác như vậy. Lúc có anh Ba thì anh ta thỉnh thoảng chào hỏi. Khi không có anh Ba, anh ta chẳng nhìn cô lấy một cái, cũng chẳng bao giờ nói chuyện. Có mấy lần cổ đến ký túc xá tìm anh ta nhưng chỉ gặp được anh ta. Cô có thử hỏi anh ta xem anh mình đi đâu rồi nhưng anh ta lại làm như không nghe thấy, cô hỏi đi hỏi lại ba lần, anh ta cũng không trả lời lấy một câu.
Nếu đã ghét cổ như vậy thì hà tất cô phải nhiệt tình với kẻ lạnh lùng như anh ta? Anh ta xem thường có thì cô cũng sẽ xem thường anh ta. Cho nên thường những lúc không có anh Ba thì cô và anh ta dường như không nói chuyện với nhau. Nào ngờ bây giờ hai người lại đụng mặt ở đây, đối phương hình như càng không giống người.
Thân còn là thực tập sinh, cô phải giữ lễ độ trong giao tiếp với mọi người. Hạ Tiểu Ngư tuy xấu tính, tính tình nhỏ mọn nhưng đó là lúc ở nhà thôi. Cô biết rõ với gia thể của mình, cơ hội việc làm không nhiều, bằng không cô sẽ không mạo hiểm lìa xa Giang Hồng Triết xin làm việc ở công ty lớn của chị Hai. Nghĩ đến chức vụ hiện tại của mình, Hạ Tiểu Ngư lập tức cúi đầu, che mặt sợ sệt, cẩu trời cho anh ta không nhìn thấy mình: “Xin lỗi, anh đừng trách, do tôi không cẩn thận. Xem như tôi chưa nói gì cả.” Thúc Tùng Cảnh nhận lấy khăn tay rồi lạnh lùng lướt ngang qua Hạ Tiểu Ngư, tiến vào thang máy. Hạ Tiểu Ngư quay đầu, nghi ngờ nhìn theo bóng lưng anh ta. Anh ta đến đây làm gì? Thúc thiếu gia? Aa, thì ra giàu có đến vậy. Anh ta cũng không nói đến chuyện nhờ vả anh ta, đúng là đồ bại não. Có lẽ công việc của anh ta có được là cũng nhờ vào mối quan hệ với anh ta. Dù sao Hãng Hàng không Trung Hoa Trung Hoa cũng là hãng quốc tế, ngày nào cũng tấp nập chuyến bay, tiêu chuẩn thường ngày luôn rất cao. Thành tích của anh Ba tuy tốt nhưng người ưu tú hơn thì nhiều lắm, dựa vào cái gì mà năm đó anh Ba được giữ lại?
Nghĩ đến đây, hai mắt Hạ Tiểu Ngư lập tức sáng lên. Tại sao cô không nhờ anh Ba đến gặp bạn học anh ấy giúp đỡ chứ? Có lẽ bạn học anh nói một câu là cô có thể vào được Hãng Hàng không Trung Hoa thì sao?
Tuy công việc của chị Hai ở đây cũng tốt nhưng không thể so sánh công việc ở Hãng Hàng không Trung Hoa được. Nếu cô có thể ký hợp đồng làm việc ở Hãng Hàng không Trung Hoa, cô sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, ba mẹ cũng sẽ nở mặt nở mày hơn, cổ và Hồng Triết cũng không cần xa cách nữa. Xem con hồ ly đó là sao có thể quấn lấy Hồng Triết không buông đây? Cô sẽ cho tất cả mọi người biết Hồng Triết là bạn trai cô.
Nhưng nghĩ đến tính tình của Hạ Vũ, cô cảm thấy nhụt chí ngay. Anh Ba vốn dĩ không muốn giúp cô. Thậm chí anh còn muốn cô đừng bao giờ xuất hiện ở công ty làm anh ấy mắt mặt. Cái tên tự tư tự lợi đó chỉ nghĩ đến mình thôi. Vậy thì làm sao? Hạ Tiểu Ngư muốn đến đây, trong lòng tự có tính toán. Tóm lại cô nhất định phải vào được Hãng Hàng không Trung Hoa. Nhất định! Lâm Vân Huyên, cô đợi đó!
Quá trình biện bạch của Hạ Diệu Diệu vô cùng thuận lợi. Cô bảo trợ lí Phó Giám đốc công ty rất chiều cô nên trong khi cô trình bày, cô ấy đã nói giúp cô nhiều lời với cấp trên. Thêm vào đó, tầng lớp cấp cao của công ty hiện tại đang nghiêm trị các thành phần ngạo mạn. Sự kiên trì của Hạ Diệu Diệu làm cho bọn ăn không ngồi rồi bị vạch trần, chỉ trích. Tuy chuyện đó sẽ ảnh hưởng nặng nề về sau những cũng không cần phải lo lắng thấp thỏm nữa.
Đứng đầu phải bảo thủ của tạp chí Mị Lực là Phó Giám đốc. Anh ta chủ trương bình ổn, chiến thắng. Họ chỉ là muốn Hạ Diệu Diệu ngừng đăng bài một thời gian chứ không bắt cô phải từ chức. Họ chỉ là vì tương lai của tạp chí mới đưa ra điều chỉnh phù hợp với tình hình hiện tại.
Hạ Diệu Diệu cho rằng bất kỳ sự thỏa hiệp nào cũng sẽ làm gia tăng sự ngạo mạn của đối phương, đồng thời cô chỉ ra tên hai chủ biên đã bị đình chỉ trước đó và đã phải chuyển đi nơi khác công tác làm ví dụ. Cô còn dùng thực tế để làm dẫn chứng. Tập đoàn Hòa Mộc rất hùng mạnh nhưng Hòa Mộc không phải đui mù, sự đấu đá trong nội bộ của tập đoàn họ khốc liệt hơn mọi người tưởng tượng nhiều. Đừng nói đến một Hồng Đại nhỏ nhoi, đến cả Truyền thông Phi Diệu cũng gặp vấn đề. Nếu không phải vì Hòa Mộc không thể không ra tay và họ cũng không có phương án hợp lý thì Hòa Mộc thà để Phi Diệu đóng cửa chứ không lấy tiền giúp đỡ cho một doanh nghiệp.
Cho nên Mị Lực hoàn toàn không cần bận tâm đến Hồng Đại, Hồng Đại là Hồng Đại. Hậu thuẫn của nó cho dù là một ông bố vĩ đại hay một ông nội có sức mạnh vô địch thì ông nội này không phải chỉ có một đứa cháu, ông ta cũng không phải yêu thương gì chúng cho lắm. Vậy thì tại sao chúng ta phải sợ? Tại sao vì một cái bóng mơ hồ mà khiến mình thân tâm bấn loạn?