*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi trải qua bốn năm cô đơn Hạ Diệu Diệu lại bắt đầu yêu đương. Cái gì khiến cho phụ nữ trở nên ngốc nghếch, xinh đẹp nhưng cũng rất vui vẻ, đó chính là yêu đúng người.
“Bác sĩ Cao, lại đến đón chị Hạ à?”
“Bác sĩ Cao, chị Hạ biết đường về nhà mà.” Hạ Diệu Diệu ho một tiếng, mấy cô trợ lý vốn đang cười đùa náo loạn lập tức tản ra, Hạ Diệu Diệu bất lực lắc đầu, đi về hướng anh ấy: “Sao anh lại đến đây, không phải nói ở nhà đợi em là được rồi sao?” “Anh thấy thời tiết không tốt nên cùng Thượng Thượng qua đây đón em.” Anh rất tự nhiên đón lấy đồ trong tay Hạ Diệu Diệu, sau2đó mở cửa xe. Hạ Thượng Thượng ngồi trong xe, lắc lắc cái chân, mồm ăn quà vặt, nhìn cũng không thèm nhìn mẹ lấy một cái. Thấy mẹ ngồi vào xe, cô bé nhanh chóng ôm quà vặt vào trong lòng dán sát vào bên kia chiếc cửa, kiên quyết không để mẹ cướp đi. Hạ Diệu Diệu lập tức cảm thấy đau đầu, lạnh mặt nhìn Cao Trạm Vân: “Anh mua cho con bé đấy à?” Cao Trạm Vẫn thắt xong dây an toàn, lập tức cảm thấy đau đầu, sao lại quên dặn bé giấu đi chữ: “Chỉ một gói thôi.” Hạ Diệu Diệu nhìn Hạ Thượng Thượng: “Mẹ từng nói gì với con?”
Thượng Thượng vội vàng hét lên: “Thứ cần tiền mua thì không được ăn, như8vậy sẽ ăn hết tiền. Lần sau con sẽ không ăn nữa, tuyệt đối không ăn, nhưng con ăn là tiền của ba, không phải tiền của mẹ.” “Con còn dám cãi à?” Cơn tức của Hạ Diệu Diệu tăng lên, ánh mắt cũng càng thêm nghiêm khắc. Hạ Thượng Thượng chu môi, có người về phía cánh cửa, cẩn thận nhìn miếng bim bim khoai tây trong ngực, cô bé phải nói với chú rất lâu, khóc không thành tiếng chú mới mua cho cô bé, cô bé không thể dễ dàng đưa cho mẹ được. Nhìn động tác có người lại của con gái, Hạ Diệu Diệu có chút bất lực, chỉ đành nói đạo lý với cô bé: “Bim bim không tốt cho răng cũng không tốt cho9dạ dày.” “Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.” Hạ Diệu Diệu lập tức nhìn qua. Cao Trạm Vẫn biết điều im bặt, cũng không phải anh chủ trương cho bé ăn, nhưng Thượng Thượng... cô bé cứ nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương, chỉ cần ăn một miếng thôi là đủ, vậy thì ai có thể chịu nổi chứ, trừ mẹ cô bé ra. Hạ Thượng Thượng nhìn Hạ Diệu Diệu: “Mẹ à con chỉ ăn lần này thôi, mẹ xem con bây giờ không ăn nữa, con cất đi, ngày mai lại ăn một chút rồi cất đi, sau đó lại ăn một chút, như vậy có thể ăn rất lâu.” Hạ Diệu Diệu nghe vậy, nghĩ một chút rồi khen: “Ừ, rất giỏi.” Cao Trạm Vân2phì cười, gói bim bim giá một tệ mà thôi, cố định cho bé ăn trong bao lâu? Hạ Diệu Diệu ôm con gái đặt lên đùi: “Sắp đến Tết dương rồi, bệnh viện các anh được nghỉ mấy ngày?” “Ba ngày, em cũng được nghỉ à?”
“Vâng.”
“Đi chơi thì thế nào? Thượng Thượng vẫn luôn muốn ngồi tàu hỏa, chúng ta đưa Thượng Thượng đi ngồi tàu hỏa.” “Nó còn muốn ngồi máy bay đó, anh bây giờ có cần đưa nó đi ngồi máy bay luôn không?” Hạ Thượng Thượng lập tức nói: “Con muốn ngồi tàu hỏa, tu tu, tu tu...” “Tàu hỏa nhà con kêu vậy à, ngốc quá.“.
Tàu hỏa nhà cô bé đương nhiên không kêu như vậy, nhưng nếu như ba vui, sửa thành kêu gâu2gâu cũng được.
“Ba ơi, dì đánh con.”
“Con cho rằng ba đánh lại được dì con?” Cao Trạm Vận dí dỏm trả lời Thượng Thượng đáng yêu một câu. Hạ Thượng Thượng nghe vậy quay đầu nhìn mẹ đang nhìn bằng ánh mắt hung ác, hình như không đánh lại, đừng nên làm khó chú thì hơn.
“Diệu Diệu, cậu thực sự sắp về rồi à?” Khổng Đồng Đồng đứng trên đường dành cho người đi bộ, khoác tay Trương Tấn Xảo, nhảy nhót vui vẻ: “Tốt quá... Đương nhiên nhớ cậu rồi, nhớ chết đi được... Tớ đang đi dạo phố với Tân Xảo...” Khổng Đồng Đồng và Trương Tấn Xảo đi qua đường: “Đúng vậy, bây giờ cậu là đại biên tập rồi, chúng tớ đều nhờ vào cậu hết...” Trương Tấn Xảo cười: “Bảo cậu ấy về mời khách, mấy năm không thấy bóng dáng, về đây nhất định không tha cho cậu ấy.”
“Nghe thấy chưa, Tân Xảo nhà chúng ta nói rồi, về đây không tha cho cậu... Cậu đừng về đây, cậu tưởng ai cũng nhớ cậu à... Tớ có nói à? Haha, mau quay về, Khúc thị của chúng ta mấy năm nay thay đổi rất nhiều... Cậu còn chưa lấy chồng, sao bọn tớ dám kết hôn trước cậu chứ.” Trương Tấn Xảo nghe thấy câu này vẻ mặt có chút chán nản. Khổng Đồng Đồng vội vàng an ủi cô ấy. Trương Tấn Xảo cười cười, bảo không sao.
Trương Tân Xảo dạo phố cả ngày với Khổng Đồng Đồng, ăn cơm xong lại dạo một vòng trung tâm thương mại mới chậm rình về nhà, mở đèn, căn phòng trống rỗng, ngoài tiếng hít thở của cô, tất cả im lặng đến đáng sợ.
Căn phòng này là do Vương Phong Long mua, có hai tầng, diện tích rất lớn, trang trí lộng lẫy, viết tên của anh ta. Lúc đó hai người xem cùng chọn rất nhiều lần, mỗi một món đồ trong nhà đều là cô tự mình chọn lựa, trong lòng cô đầy sự chờ mong vào cuộc sống mới. Nhưng bây giờ chỉ có một mình cô, mỗi ngày anh ta đều rất bận, thi thoảng có về nhà thì cũng đã một hai giờ sáng.
Năm đầu tiên cô sẽ rời giường giúp anh ta rót nước tỉnh rượu, dần dần anh ta về liền ngủ trên sofa ngoài phòng khách, cô thỉnh thoảng tỉnh sẽ mở mắt nghe động tĩnh bên ngoài, không tỉnh thì sẽ dựa vào chăn trên sofa để phản đoán hôm qua anh ta có vẻ không. Cô cũng không biết mình đang kiên trì cái gì, yêu sao? Cô cảm thấy mình đã không tìm được cảm giác lúc ban đầu nữa rồi. Không yêu? Hình như cũng chưa đến mức đó. Người xung quanh đều nói cô tốt số, vừa ra trường đã có công việc ổn định, bạn trai lại giàu có, đối xử tốt với cô và người nhà, thậm chí còn đón bố mẹ cô đến Khúc thị, mua nhà cho ở, bạn bè người thân nhắc đến đều là sự hâm mộ. Trương Tấn Xảo cũng từng xúc động trước những gì anh ta bỏ ra, nghĩ rằng hai người nhất định sẽ hạnh phúc cả đời, nhưng bây giờ dù cô muốn như vậy cũng phải cẩn anh ta của ngày xưa còn tồn tại mới được. Trương Tấn Xảo cười khổ một tiếng, nghĩ cái này làm gì chứ, không phải còn chưa nghĩ đến bước cuối cùng à. Trương Tấn Xảo xốc lại tinh thần, bật tất cả đèn lên chuẩn bị đi tắm, lại đi xem cây hoa mẫu đơn mới trồng ở ban công...
Tết năm Hạ Linh tròn bốn tuổi, Hạ Diệu Diệu đeo kính râm, cầm bàn tay đeo găng của con gái đứng ở đầu con đường đã cách xa năm năm. Bên đường một người già mặc áo khoác dày ngồi ở bên sạp đan giỏ hoa, thi thoảng có khách đi qua hỏi ông bao nhiêu tiền một cái, có người mua có người không. Hạ Thượng Thượng ngẩng đầu nhìn mẹ, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt to tròn, Cao Trạm Vân mua cho cô bé chiếc đầm nhung màu hồng, quần tất màu xám, đôi giày da màu đỏ, trên đầu lại tết hai bím, trên mỗi bím tóc kẹp năm quả cầu nhiều màu sắc, trông cô bé đang yêu như các bạn nhỏ trên tạp chí. Cô bé không hiểu nổi vì sao mẹ lại đứng ở đây, ông lão ở đối diện có gì đáng xem chứ, nhưng thông qua lực nắm tay cô bé của mẹ, cô bé có thể cảm nhận được sự căng thẳng, khó xử cùng một số cảm xúc cô bé không hiểu của mẹ. Hạ Thượng Thượng nhìn ông lão ở đối diện, nghĩ đến ba đang đợi ở một con đường khác, cảm thấy có chút lạnh, cô bé muốn về tìm chủ. Hạ Diệu Diệu đột nhiên cử động, cố nắm tay con gái đi theo đoàn người tiếp cận ông lão đối diện. Hạ Diệu Diệu mặc áo khoác màu đỏ rượu, tóc dài đến vai, khuôn mặt tinh xảo, cô sớm đã không còn là cô bé ngày xưa nữa rồi.
Cô đứng trước sạp hàng của ba, nắm chặt bàn tay của Hạ Thượng Thượng. Ông Hạ ngẩng đầu: “Cô muốn chọn cho tiểu cô nương một chiếc giỏ à...” “Ba!” Hạ Diệu Diệu tháo kính xuống, cúi người tươi cười ôm cổ ông Hạ: “Có ngạc nhiên không? Con về rồi đây, con đã xin công ty điều chuyển rồi, sau này sẽ ở lại đây, ngày ngày phiển chết ba, có phải ba rất ngạc nhiên không?” Ông Hạ dùng sức đánh vào tay của con gái: “Nha đầu chết tiệt, con còn biết đường về à, con còn biết đường về à?” Cả năm cô chỉ biết gọi điện thoại, hơn hai năm rồi không về nhà, sắp khiến ông buồn bực đến chết rồi. Hạ Diệu Diệu chu mối như trẻ con: “Không phải con đã về rồi sao?”
Hạ Thượng Thượng nghiêng đầu nhìn ông lão cụt mất hai chân, cảm thấy rất quen, hình như rất giống ông lão trong ảnh mẹ thường cho cô bé xem, gọi là cái gì ý nhỉ, a: “Cháu chào ông ngoại.” Hạ Thượng Thượng cười híp mắt nghiêng đầu, giọng nói cực kì lảnh lót đáng yêu vang lên trong tiết trời lạnh lẽo, hai má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, đôi lông mi xinh đẹp.
Ánh mắt của ông Hạ lập tức bị cô bé thu hút.
Hạ Diệu Diệu nhất thời có chút ngại ngùng: “Cái kia...”
“Dì ơi, con chào rồi, có phải con có thể đi tìm ba rồi...” Ba nói rồi, nếu cô bé thể hiện tốt sẽ cho cô bé ăn Piza Hutz.
Chút ngượng ngùng của Hạ Diệu Diệu lập tức bị cách xưng hô của con gái biến thành tức giận: “Gọi lung tung gì đó, không biết lớn nhỏ.” Sau đó cô quay qua phía ông Hạ vẫn đang ngây ngốc: “Con gái con, Hạ Linh.” Rồi cô quát con gái: “Gọi là mẹ...”
Hạ Thượng Thượng nghe lời: “Mẹ.”
Vẻ mặt của ông Hạ vẫn chưa bình tĩnh lại, ông nhìn về phía con gái. Hạ Diệu Diệu từ từ cúi đầu, giọng nói bẻ lí nhí: “Con vẫn luôn không nói ra, sợ ba lo lắng, con xin lỗi, cuối cùng vẫn khiến ba lo lắng.” Ông Hạ lập tức lấy dây mây, cúi đầu nhanh chóng bên giỏ hoa trong tay, cố gắng khống chế tâm trạng của mình.
Hạ Diệu Diệu nắm lấy bàn tay của ba: “Không sao đâu ba, nó đã lớn như vậy rồi, ba xem con không phải vẫn tốt sao? Công việc thuận lợi, nó cũng dễ nuối.”
Ông Hạ đẩy tay cô ra, dùng sức vàn những dây mây trong tay. Diệu Diệu có đứa con lớn như vậy rồi, vậy mà ông chẳng hay biết gì cả, ông có đáng làm ba không? Ông vô dụng, ông đúng là đồ vô dụng, vì vậy nên con gái mới không dám nói cho ông. Lúc con gái ông rời đi trong lòng có sợ hãi không? Lúc sinh em bé có ai chăm sóc không? Một mình ở bên ngoài làm sao để qua được quãng thời gian đó? Đứa con này từ nhỏ đã không bao giờ kể khổ với bọn họ, thậm chí lúc con trai tìm việc còn gửi về chín mươi nghìn tệ, ông đúng là vô dụng mà. Hạ Thượng Thượng cúi người: “Ông ngoại, ông khóc rồi...”