*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diệu Diệu tan làm, mua một bắp ngô luộc, ăn một cách ngon lành, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Du Văn Bác, bị dọa đến mức ngây người ba phút, vội vàng che điện thoại căng thẳng hỏi: “Sao cậu lại đến đây? Công ty các cậu không bận sao? Công tác?”
Hạ Diệu Diệu nhanh chóng đứng ở cửa sổ bên đường soi lại mình, cố gắng bình tĩnh lại, Du Văn Bác sẽ không nói linh tinh ra. Du Văn Bác đứng ngoài ga tàu, người dong dỏng, cơ bắp căng đầy, không hề gầy gò. Thần sắc cậu nhẹ nhõm, tràn ngập hi vọng đối với tương lai, đây là quyết định của cậu, cậu không muốn bỏ qua: “Cậu ở đâu, tớ đi tìm cậu.” Du Văn Bác xách hành lí lên, đi ra ngoài bến xe2buýt. “Đừng, cậu ở đâu, tớ đi tìm cậu.” Sau đó cô cắn bắp ngô, cẩn thận hỏi: “Cậu đi công tác à.” “Một nửa.” Tâm trạng Du Văn Bác khá tốt, đi ở trong đám đông, cười: “Công ty muốn điều tớ qua bên này, vì vậy tớ đến xem qua, nói không chừng sau này còn phải nhờ cậu chiều có nhiều một chút.”
Hạ Diệu Diệu lập tức võ trán: Toi rồi! “Cậu... sao lại điều đến đây? Ở đây... ở đây ô nhiễm rất nghiêm trọng đấy, nhanh về đi, về có tiền đề phát triển hơn.” Giọng nói Du Văn Bác nhẹ nhõm: “Vậy mà cậu vẫn ở lại đây, đừng hòng lừa tớ. Tự mình im lặng phát tài, nói, địa chỉ của cậu, tối nay mời cậu ăn cơm.”
Không cần đâu: “Bây giờ tớ đang làm việc,8chỗ ở hơi hẻo lánh, cậu đến không tiện. Hay cậu nói địa chỉ của cậu cho tớ đi, đợi thứ Bảy không bận tớ qua tìm cậu chơi.” Du Văn bác cười lộ răng, vẻ mặt cưng chiều: “Với tớ còn ngại cái gì, vừa hay tớ đến sớm mấy ngày, đặc biệt đến chỗ cậu chơi, đừng nói cậu định cho tớ ngủ ngoài đường chứ.”
Hạ Diệu Diệu không có cách nào đành báo địa chỉ, sau đó, lập tức chạy đi thu dọn đồ, “Kim chỉ nam dạy con”, “Hộ lí trẻ sơ sinh 100 ngày “, “Thực đơn trong giai đoạn mang bầu” và một số quần áo, đồ chơi trẻ nhỏ mua được đều nhét hết vào trong tủ. Xác định không còn sót gì, cô đứng chỉnh lại tóc tai quần áo trước gương, nhanh chóng chạy6xuống tầng đón người. “Béo rồi.” Du Văn Bác bỏ hành lí xuống, ôm cô, cánh tay vòng qua vai cô, giấu đi hi vọng xa xỉ trong lòng, cậu hi vọng biết mấy sẽ được bảo vệ mãi người trong lòng.
Hạ Diệu Diệu đấm cậu một cái: “Cậu mới béo.” Du Văn Bác giả vờ đau ôm bụng: “Đau quá, còn tưởng cậu thất tình sẽ ngày càng gầy đi, thì ra vẫn bạo lực như vậy, hối hận vì đến thăm cậu rồi.” “Đi nhanh lên.” Hạ Diệu Diệu giúp cậu xách hành lí. Du Văn Bác vội giật lại, chạy lên bằng cô: “Công việc thế nào? Mãi mà chưa hỏi cậu được, tại sao đột nhiên lại tìm việc ở tỉnh ngoài. Chú vẫn rất lo cho cậu, lần này tớ đi cứ dặn tớ mãi phải chăm sóc3cho cậu. Cậu nghĩ kỹ đi, hưởng thụ sự chăm sóc của tớ không có chuyện miễn phí đâu.” “Hừm, một tiếng mấy hào? Chị trả chủ! Tớ hỏi được cho cậu nhà nghỉ rẻ nhất, bây giờ dẫn cậu đi, cậu ở mấy ngày? Công ty các cậu ở đâu?”
Du Văn Bác thấy cô không đau buồn sau khi chia tay, trong lòng yên tâm một nửa: “Ba ngày đi, công ty tớ ở cách đây không xa. Nói trước, sau này đừng bắt tớ ngày nào cũng mời cậu ăn cơm, tớ khóc đấy.”
Hạ Diệu Diệu chỉ mong Du Văn Bác đi ngay lập tức: “Ăn cho cậu nghèo rớt luôn mới tốt.” Tớ rất bằng lòng.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên nhớ đến tình hình nhìn thấy ngày hôm đó, Du Văn Bác lúc này và cái người bình tĩnh mất5kiên nhẫn một cách quá đáng khác nhau quá xa, cô muốn hỏi cậu ngày hôm đó làm sao.
Nhưng nghĩ lại vẫn thổi, Ôn Mạt Lệ là thiên chi kiều nữ, Du Văn Bác lựa chọn như vậy cũng không có gì khó hiểu: “Nên nhớ, soái ca, tự chi trả tiền.”
Ba ngày.
Du Văn Bác ở lại ba ngày, trong khoảng thời gian chỉ là đi ăn uống cùng Hạ Diệu Diệu, sau khi kết thúc hành trình đến thành phố bên cạnh, hai người cách nhau một tiếng đồng hồ ngồi xe.
Hạ Diệu Diệu không yên tâm chút nào, chỉ sợ cậu ta đột nhiên nổi hứng đến thăm, tất cả của mình sẽ lộ ra hết trước mặt cậu ta, hai ngày nay bị giày vò đến gầy cả người. Khi Hạ Diệu Diệu lo lắng không thối rằng Du Văn Bác sẽ yêu cầu đến công ty cô đón cô, mỗi tuần đều ở lại chơi cuối tuần, bà Du đột nhiên nhập viện, đơn xin thuyên chuyển của Du Văn Bác cũng chưa thông qua, cậu ở lại một thời gian ngắn đã vội vàng rời đi.
Hạ Diệu Diệu lo lắng sức khỏe của bà Du, nhưng cũng không kìm được mà thở phào một hơi: “Có chuyện gì gọi điện cho tớ, cần tiền nói với tớ, dù không nhiều nhưng chúng ta đều còn trẻ, cậu hiểu đấy. Cậu cũng đừng lo lắng quá, bác gái nhất định sẽ không sao, đi đường cẩn thận.” Du Văn Bác đột nhiên thò đầu ra cửa sổ, nhìn Hạ Diệu Diệu cũng gấp gáp như mình, nắm tay cô để ở trước cửa sổ. Hạ Diệu Diệu an ủi nắm lại tay cậu: “Đừng lo lắng...”
Du Văn Bác có rất nhiều lời muốn nói với cô, rằng, cậu nhất định sẽ về, cậu sẽ không để có một mình ở một thành phố, cậu thích cô rất lâu rất lâu rồi, có thể cho cậu một cơ hội không?
Nhưng cuối cùng Du Văn Bác buông tay ra, không nói gì cả. Mẹ cậu bị bệnh, công việc mới bắt đầu, trong nhà có bốn người già tình trạng sức khỏe không tốt, cậu dựa vào cái gì mà bắt Diệu Diệu phải chịu khổ cùng mình chứ, có tư cách gì mà bắt cô đợi mình chứ.
Xe ô tô rời khỏi bến, Du Văn Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu... nếu... có một tia hi vọng, hi vọng ông trời thương tiếc, để Hạ Diệu Diệu trong hai năm đều độc thân, cho cậu một cơ hội nữa...
Nhưng Du Văn Bác càng không thể ngờ được, ông trời trêu chọc, không bao lâu sau khi trở về, người kết hôn trước trong hai người lại là cậu ta, khiến cậu ta không còn cơ hội nữa, hi vọng ngày hôm nay cũng trở thành xa xỉ.
Bà Du cầm điện thoại lên, vẻ mặt hơi đau lòng nhìn con: “Hay là, mẹ gọi điện cho cô bé, thông báo với cô bé một tiếng...” Dù thế nào cũng là hàng xóm nhiều năm, chuyện kết hôn lớn như vậy, sao có thể không nói với Diệu Diệu chứ.
Du Văn Bác đứng dậy, cả người gầy hẳn đi: “Không cần, lát nữa con gọi cho cô ấy.“.
Bà Du nghe vậy, áy náy cất điện thoại đi, đều tại sức khỏe bà không tốt, không bằng bà chết đi cho rồi...
“Thật chứ?”Hạ Diệu Diệu ôm điện thoại nằm trên giường, mừng cho bạn tốt: “Không ngờ cậu lại sắp kết hôn rồi, chúc mừng chú rể...” “Đúng vậy, đúng vậy, tớ cũng sẽ nhanh chóng... Cậu mới là người không có người lấy...” “Haha, đây là song hỷ lâm môn, bác gái chắc cũng vui lắm...”
“Sau này gặp, đừng nói là không quen tớ đấy! Chăm sóc tốt cho thần tượng cũ của tớ, học muội Ôn là hình mẫu lý tưởng của tớ đó, cậu đúng là số may.” Hạ Diệu Diệu ngoài chúc phúc ra, không hề nghĩ đến những khả năng ở trong đó, không trả nổi tiền thuốc tiền chữa trị khổng lồ? Con gái nhà giàu tốt bụng cho tiền? Chàng trai nghèo dùng thân báo đáp?
Trên báo tràn đầy sự suy đoán ác ý, nói Du Văn Bác dụ dỗ cô công chúa nhỏ đơn thuần của Ôn gia, nhòm ngó gia nghiệp khổng lồ của Ôn gia, lòng dạ khó đoán.
Trang giải trí đăng ảnh lễ đính hôn trọng đại của công chúa lâu đài cổ Ôn gia và chàng hoàng tử ếch, cô dâu với nụ cười ngọt ngào như tiên nữ giáng trần, hồn nhiên hoạt bát trong lễ đính hôn, nhảy một điệu múa với sự biên tập kỹ càng vì người chồng tương lai. Hội trường đẹp lung linh lộng lẫy, giống như giấc mơ mà mỗi một cô gái đều từng có, hoa lệ phi phàm, công chúa xinh đẹp dịu dàng. Hạ Diệu Diệu nhìn ra được, cô ấy yêu Du Văn Bác. Còn Du Văn Bác, không nhìn ra được cảm xúc gì, dường như trong nháy mắt cậu ta đã trưởng thành, không còn là cậu bạn hàng xóm luôn để lộ cảm xúc trên gương mặt nữa.
Hạ Diệu Diệu tắt máy, cô không hiểu nổi sao mình lại không nghĩ như trước đây, đợi Du gia phất lên, sẽ đòi nhà cậu ta ta đền bù cho ba mẹ cô.
Có thể cô mơ hồ cảm giác con đường tương lai của Du Văn Bác sẽ không dễ dàng, đột nhiên từ một thân phận này nhảy sang một thân phận khác, đối với họ mà nói đó không phải là chuyện đáng để chúc mừng, đối mặt với sự chất vấn và sự suy đoán ác ý từ các nơi, cậu phải trả cái giá đắt hơn nữa, phải vất vả nhiều hơn nữa.
Đặc biệt là Văn Bác còn là đàn ông, sự gièm pha cậu phải chịu đựng sẽ càng nhiều hơn. Thậm chí cậu không thể giống như phụ nữ, mặt dày thừa nhận chính là vì tiền.
Hạ Diệu Diệu đứng dậy vứt báo vào thùng rác, không muốn nhìn thêm những sự suy đoán không thua kém phim truyền hình này nữa!
Gió thu đầu tháng Chín ra sức thổi bay cái nóng bức của ngày hè, tuy nhiên thổi mấy lần vẫn không có hiệu quả, con hổ mùa thu muốn dùng hết sự oai nghiêm nắm bắt thời khắc cuối cùng để gào thét.
Hạ Diệu Diệu mang thai tròn bảy tháng, càng ngày càng “huênh hoang”, bề ngoài không có sự thay đổi lớn nào, cô có gan chat video với tất cả bạn bè tốt, thậm chí do chột dạ, cứ thi thoảng lại khoe thân hình hơi béo của mình. Bây giờ cô bật đèn, mặc đồ ngủ ngồi trước máy tính, không chút áp lực: “Tân Xảo, chúc mừng cậu chuyển lên chính thức. Mấy đứa trong kí túc mình, chỉ có cậu là ổn định nhanh nhất, thế nào? Chuẩn bị lúc nào tổ chức đám cưới với Vương Phong Long.” Hạ Diệu Diệu ôm gói hạt hạnh nhân ăn.
Trương Tấn Xảo cười thẹn thùng, vừa bước ra khỏi trường học vài tháng, thần thái đã bớt đi sự non nớt của thời sinh viên, thêm phần ôn hòa nho nhã mà nữ giới nên có. Đôi mắt lông mày vốn dịu dàng, do thêm lớp trang điểm nhẹ, lập tức có sự chín chắn của người đẹp đô thị. Nói đến Vương Phong Long, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Làm gì mà nhanh thế, anh ấy còn chưa cầu hôn kìa.”
Người thứ ba trong cuộc video call này là Khổng Đồng Đồng lập tức trêu trọc: “Nói vậy chỉ cần Vương Phong Long cầu hôn thì cậu đồng ý lấy luôn hả? Thế thì cũng quá hời cho cậu ta rồi, không được, cậu phải thử thách cậu ta. Công việc của cậu bây giờ tốt như vậy, bạn trai kiểu gì mà không tìm được, nhất định phải làm giá lên!”
Hạ Diệu Diệu gật đầu ăn hạnh nhân.
Khổng Đồng Đồng uống nước mật ong dưỡng sinh: “Với lại, không sống thử làm sao biết được các cậu có thích hợp hay không, đúng không Diệu Diệu? Diệu Diệu! Ăn vặt, phát tài rồi hả? Ngay cả cậu cũng ăn quà vặt!”