*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diệu Diệu đứng dậy thở dài một hơi, lấy chìa khóa ra mở cửa... Hạ Diệu Diệu lại bắt đầu tìm việc, công việc chỉ cần bạn không chê nó, nó sẽ không chê bạn.
Hạ Diệu Diệu vào làm trong một công ty quảng cáo hình ảnh, quy mô rất nhỏ, thậm chí không có liên quan đến công việc văn phòng. Chỉ là in ấn danh thiếp, thiết kế trang chủ cho một số nhà quảng cáo ngoài đường, thỉnh thoảng nghĩ lời quảng cáo cho đối phương. Tính chất công việc không có bất cứ liên quan đến chuyên ngành của Hạ Diệu Diệu, nhưng đây là đơn vị duy nhất không thèm nhìn CV đã gọi cô đi làm.2Hai ngày trước có ứng tuyển vị trí thư ký bị trượt vòng phỏng vấn, CV vừa gửi cho Mẫn Hàng thì đối phương nói đã tuyển đủ, một số vị trí văn thư hoặc là không cần thực tập sinh, hoặc là ký hợp đồng dài hạn, vị trí không có tiềm lực thì Hạ Diệu Diệu cũng không muốn đi làm. Thực tập chỉ là cần một cái dấu mà thôi, Hạ Diệu Diệu vẫn chịu được, không chán nản. Cô làm ở chỗ nhỏ trước, đợi đến khi tìm được văn phòng thích hợp rồi lại đổi, dù nghĩ như vậy cũng thấy hơi có lỗi với bà chủ một lòng muốn đào tạo cô thành nhân viên lành nghề.8Vì vậy Hạ Diệu Diệu học rất chăm chú, lên tay nhanh, cố gắng rút ngắn thời gian dạy của bà chủ. Một tay ôm giá nửa lượng công việc của văn phòng, văn phòng có ba người chia ra lượng công việc của sáu người. Hạ Diệu Diệu biến sự áy náy thành động lực, có thể làm nhiều tuyệt đối không làm ít, hận không thể ngủ luôn ở công ty, hai mươi tư tiếng đồng hồ phục vụ cho bà chủ vừa dễ nói chuyện vừa phóng khoáng đó.
“Cậu thực sự quyết định làm đến khi tốt nghiệp? Không phải cô nói là tìm được công việc không đúng ý thì rút sao.
Hạ Diệu Diệu nuốt sợi mì tôm: “Cũng6được, viết quảng cáo không đúng ý lắm, với lại tháng sau bà chủ sẽ tăng lương cho tớ, rất tốt, hơn năm nghìn đó.”
“Đây không phải là vấn đề bao nhiêu tiền, là không có tương lai phát triển. Văn phòng nhỏ như vậy, với học lực của cậu, họ không mời nổi có hiểu không?”
Bảo cô đi cô không làm được: “Để xem đã, bà chủ bây giờ đang thiếu người.”
“Ngài Hà, máy bay sắp cất cánh, mời ngài lên máy bay.” Lần đàm phán này có thể mời được ngài Hà, Hoàng Cổ Lý rất bất ngờ, mang theo tâm trạng “đại sát tứ phương” và tư thái lão thần đi theo bên cạnh ngài Hà để thể hiện một3chút. Đột nhiên phát hiện suốt hành trình ngài Hà đều thất thần, ngay cả nhìn ông ta thêm một cái cũng không muốn, Hoàng Cố Lý lập tức cảm thấy có cảm giác không ổn.
Ông ta để người của mình thu lại trong một phạm vi nhất định, không đi làm phiền Ngài Hà.
Hà Mộc An đứng dậy, không nói không rằng đi lên phía trước.
Mưa nhỏ ngày Thanh minh giống như vừa mới kết thúc, lá non ở hai bên đường dường như vẫn không chịu được mưa gió, sao đột nhiên đã đến ngày Quốc tế Thiếu nhi rồi? Hạ Diệu Diệu không thích ngày lễ này, ngay cả cảm khái thể hiện một chút hứng thú về tâm hồn5trẻ con của mình cũng không. Vì có thật sự bị cảm rồi, bị cảm vào đợt nóng đầu tiên của mùa hè, họ và sổ mũi thay nhau mà đến, một cuộn giấy vệ sinh chỉ trong một buổi sáng đã bị cô dùng hết một nửa. Bà chủ nhiệt tình không yên tâm, đặc biệt sang hiệu thuốc bên cạnh mua thuốc cảm cho cô. “Không cần, có một chút là khỏi.” Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu, dùng giấy vệ sinh cuộn lại thành sợi nhét vào mũi. Bà chủ nhìn cũng thấy khó coi: “Em nghỉ ngơi một ngày đi, về nhà uống nhiều nước một chút.”
“Không sao, ở đây cũng uống nước được.” Nói xong tiếp tục gõ chữ trên máy tính, bà chủ nhận mấy đơn hàng lớn, hai hôm nay khá bận, cô chỉ là cảm nhẹ thôi, xin nghỉ gì chứ.
Nhưng buổi tối tân làm, Hạ Diệu Diệu cảm thấy có chút chóng mặt: “Không phải chứ, không nhẽ cảm lần trước vẫn chưa khỏi hẳn, còn định thu qua rồi lại tái phát.” Còn về Hà An, đã một thời gian cô không nhớ đến rồi, trạng thái của cô bây giờ làm gì có thời gian mà nhớ bạn trai, cô còn chưa dám nói với nhà là cô đã rời khỏi Hồng Đại, ổn định trước rồi về nói chuyện mất mặt này với mẹ cô sau.
Khổng Đồng Đồng thấy cô mặc áo khoác về, lại nhìn mặt trời bên ngoài: “Cậu cút xuống chỗ ông cụ ở góc rẽ khám ngay cho tớ, yên tâm không mất nhiều tiền đâu, ba đến năm tệ là giải quyết được bệnh của cậu.” Hạ Diệu Diệu không muốn đi, uống cốc nước nóng đắp chăn là giải quyết xong, nhưng nghĩ đến tối qua cô cũng làm như vậy, không khỏi nghĩ hay là mình bị cảm nắng: “Aiya, không cần đi cùng tớ, tớ đi một mình là được, nấu cơm cho tớ, về ăn rồi còn đi ngủ.” “Vậy cậu lên xuống cầu thang cẩn thận, ngay ở chỗ rẽ của tiểu khu, ngày nào cũng đi qua đó.”
“Biết rồi, biết rồi, giống phòng khám nhỏ lừa tiền chứ gì!” Hạ Diệu Diệu nhìn bác sĩ dáng dấp như tiên nhưng không hề dâm dê, liền yên tâm một chút, ngồi ở chỗ khám rẻ tiền, miêu tả về chứng bệnh của mình.
Ông bác sĩ già mặc áo blouse trắng, hành động có chút chậm, nhìn lưỡi ngó mặt: “Giơ tay ra.”
Hạ Diệu Diệu vội đưa ra, bỏ ra hai hào hưởng thụ đãi ngộ của hai tệ, làm sao mà không nhanh chóng để bác sĩ xem, bắt mạch là một tuyệt kỹ đầy thần kỳ. Ông bác sĩ già bắt mạch, một lúc sau, nhìn mắt bệnh nhân, thấy bệnh nhân nhét giấy ở mũi, lại bắt mạch, bỏ tay ra: “Cô kết hôn chưa?”
Hạ Diệu Diệu hắt xì hơi một cái: “Chưa.”
Ông bác sĩ già có chút không vui, nhưng cũng gặp nhiều rồi, cũng có thể là tiếc vì mình là nữ, thường bệnh nhân sẽ không chọn chỗ ông để phẫu thuật phụ khoa: “Có nên đi kiểm tra qua ở bệnh viện, cô có khả năng đã có thai.”
“Cái gì?” “Cô mang thai rồi.” Hạ Diệu Diệu mặc kệ nước mũi chảy xuống, quên không lấy giấy lau: “Bác, bác sĩ, ông chắc chắn...” Hạ Diệu Diệu đột nhiên thấy rất căng thẳng. Ông bác sĩ già rất điềm tĩnh: “Chắc chắn, sắp ba tháng rồi, cô không giữ sao. Tôi giới thiệu cho cô một chỗ, đi ra khỏi khu của chúng ta, đi về... ế! Êu... chạy cái gì.” Sau đó ông bất giác lắc đầu, tiếp tục đập ruồi lúc buồn chán. Hạ Diệu Diệu cảm thấy nhất định là y thuật của bác sĩ đó không cao minh, cô sao có thể có thai được, cô không có bất cứ dấu hiệu, hơn nữa cô và Hà An chia tay rất lâu rồi. Hạ Diệu Diệu đếm ngày, phát hiện cô cũng không đếm ra được.
Khoảng thời gian đó tâm trạng của cô lên xuống thất thường, không có quy luật, có khi là hai ba tháng không thấy đến cũng là bình thường. Nhưng dù vậy cô vẫn rất chú ý đến biện pháp phòng tránh, chỉ có mấy lần là không có, cũng đã kiểm tra mấy lần không hề có, nhưng rất ít khi, cũng chỉ có khoảng thời gian đó chìm đắm vào trong tình yêu, có một lần không dùng biện pháp tránh thai.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên có cảm giác không lành, chuyển hướng đi ra hiệu thuốc mua que thử. Sau đó ở nhà vệ sinh công cộng, kết quả khiến cô đen mặt. “Thế nào? Ông già có sờ tay cậu, hay là cậu tát cho ông ta một cái phụt máu?”
“Chỉ là cảm thôi, mệt.”
“Thuốc đâu?”
“Bà chủ mua cho tớ rồi, tớ không lấy, ngày mai rồi uống. Tớ không muốn ăn cơm nữa, ngủ trước đây.” Hạ Diệu Diệu đi vào trong phòng.
Khổng Đồng Đồng từ bếp ra đuổi theo hai bước: “Tớ nấu nhiều lắm, lãng phí mất, cậu ít nhiều cũng uổng ít cháo đi.”
Hạ Diệu Diệu không trả lời.
Khổng Đồng Đồng chạy vội vào bếp đảo thức ăn.
Hạ Diệu Diệu từ phòng khám đi ra, ngồi ở ghế dài ngoài bệnh viện, nhìn mức giá của phẫu thuật mà không hề đau đớn. Về mặt này Hạ Diệu Diệu không kẹt xỉ với bản thân, cô phải làm phẫu thuật tốt nhất, an toàn nhất, kỹ thuật tiên tiến nhất và tổn thương ít nhất. Hạ Diệu Diệu nghiêm túc lật xem được hai cái, thấy cái nào cũng được. “Cái gì mà không đau, đau chết đi được, đều gạt người.” “Đấy là em mỏng manh.” “Anh còn dám nói em! Bác sĩ nói rồi, thành tử cung mỏng, sau này không được phá nữa, nguy cơ rất cao, bác sĩ đặt vòng là đồ ngu sao? Lần nào cũng không có hiệu quả, em có thể hiện cái sản phẩm đáng chết đó không.”
Người đàn ông cười hề hề dỗ: “Đây là thể chất của bà xã tốt, dễ bầu. Bà xã bớt giận, trưa muốn ăn gì, anh làm cho em.”
“Ăn thịt anh!” “Lần nào kiểm tra cũng nói không sao, nhưng đã một năm rồi mà vẫn không có.”
Hạ Diệu Diệu nghe thấy sau gốc cây to có người đang đè thấp giọng xuống gọi điện. “Mẹ chồng tớ không nói gì, ngược lại an ủi tớ nói không có thì thôi, bà càng nói như thế, trong lòng tớ càng thấy áy náy... Cậu nói có phải là lần tớ phá kia... Tớ không nói với họ... Tớ biết, tớ có ngu đầu... Ừm... Một hai hôm nữa tới qua chỗ bác sĩ mà cậu giới thiệu xem sao... Có lẽ đi, tớ tin là sẽ có duyên phận...” Hạ Diệu Diệu sờ bụng, lời của bác sĩ vẫn vang vọng bên tai: “Đã ba tháng rồi, rất nguy hiểm.”
“Tôi không thể đảm bảo chắc chắn sau này có ảnh hưởng đến việc cô có con nữa hay không, nhưng về cơ bản không có ảnh hưởng gì.” “Cô muốn làm thì nhanh lên, bắt buộc phải có chữ kí của ba đứa bé hoặc là người nhà khác của cô cũng được, vì sắp ba tháng rồi, chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm này.”
“Cô nhanh lên, không thể kéo dài nữa.”
Hạ Diệu Diệu đem tờ giấy giới thiệu về phương pháp không đau gấp lại cho vào túi, đứng dậy. Thật ra vẫn có một số chỗ không cần ký tên, nhưng cái thai của cô đã lớn, cô không dám mạo hiểm tương lai của mình được. Nhưng bảo cổ sinh đứa bé ra ư?
F*ck...
“Cô cứ lo lắng thừa, chúng tôi một ngày làm bao nhiêu cuộc phẫu thuật, cô muốn trăm phần trăm không ai đảm bảo được, nhưng cô thấy có mấy người là không ra được?”
“Ảnh hưởng đối với sau này? Cô thật sự không thể kêu tôi đảm bảo được. Bệnh nhân như có đúng là hay thật, tôi đã nói rồi, tôi chỉ có thể cố hết sức, thường sẽ không có chuyện.”
“Bắt buộc phải kí tên, để thêm một tháng nữa, thì không đơn giản như bây giờ nữa, còn phải có các loại chứng minh của cấp trên ở bệnh viện. Vì thai nhi bốn tháng có quyền lợi của một công dân, bao gồm cả quyển sinh tồn.”
Hạ Diệu Diệu có chút hối hận về sự hời hợt không để tâm của mình, tại sao lại không phát hiện ra khi mới có một tháng, một viên thuốc là giải quyết xong; hoặc muộn hơn nữa, như vậy cô cũng không cần nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp đòi Hà An lấy sinh hoạt phí.