*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy cậu giúp tôi gọi Hà An xuống đây, cảm ơn.” Vương Phong Long do dự. Hạ Diệu Diệu chẳng hiểu ra làm sao nhìn cậu.
Vương Phong Long vẫn cố gắng khuyên nhủ: “Lớp trưởng, ai chẳng có lúc thi không tốt phải không? Hơn nữa, ngài Hà... Hà An kì trước thi môn toán không phải rất tốt sao? Như vậy chứng tỏ cậu dạy kèm cho anh ấy có hiệu quả, anh ấy cũng đang không ngừng tiến bộ. Tôi cảm thấy như vậy xứng đáng được cậu công nhận, cậu thấy đúng không?”
Hơn nữa, thực lực của Hà lão đại thế nào, chỉ cần nhìn vào những lời bình luận thư viện Thu Môn có lưu giữ lại về người ta là có thể nhận ra chút ít. Cũng không2đến mức là thấp như vậy, có thể là lúc thi người ta không tập trung, hoặc lại không muốn viết chữ sợ đau tay, cô đừng cứ vịn vào đó mà không buông nha.
“Cậu bảo anh ấy xuống đây cho tôi.” Làm gì phải nhiều lời như vậy, có bản lĩnh thì anh cứ làm tổ trong phòng, đừng gặp ai. Sinh viên của khoa văn học Trung Quốc mà lại không qua môn ngữ pháp, vậy thì anh đừng đi học nữa.
Khoa văn học Trung Quốc không phải là do Hà An chọn, mà là quản gia Hà tùy tiện chọn, anh cũng tùy tiện đi học theo. Có lẽ lúc ban đầu quản gia cảm thấy cái khoa này dễ sống, lại không dễ dàng gặp phải con cháu nhà8ai, hoàn toàn có thể để cho ngài Hà giết thời gian.
Nhưng tiếng Hàn thực ra rất khó thi, ít nhất không phải là môn mà Hà quản gia chưa từng xem sách ngữ pháp hay Hà An không chút hứng thú với nó có thể dựa vào sức mình thi được điểm cao. Sự rườm rà phức tạp của nó có thể khiến cho đa số sinh viên khoa tự nhiên sụp đổ, còn không bằng báo danh một môn lý thuyết cho Hà An, có khi tùy tiện viết viết vẽ vẽ cũng có thể trở thành sinh viên giỏi.
Nhưng mọi chuyện giờ đã muộn rồi.
“Đi đi.”
“Hà... Hà An thực sự đã tiến bộ.”
“Tôi biết, cậu đi gọi anh ấy đi.” Cô sẽ không làm gì anh đâu.
“Được... Được rồi.”
“Hà... lão6đại, lớp trưởng Hạ đợi anh ở dưới tầng.” Giọng Vương Phong Long rất nhỏ, anh đã tận lực rồi.
Hà An trốn trong giường đeo tai nghe giả vờ như không nghe thấy. Ừm, quả thật không nghe thấy. Vương Phong Long thực sự muốn ngất, đừng giả vờ nữa, giả vờ tiếp nữa thì lớp trưởng Hạ vẫn đang ở dưới tầng đợi anh: “Hà lão đại! Ngài Hà...” Hà An điều chỉnh âm lượng của tai nghe. Hà An thực sự sợ Hạ Diệu Diệu, chẳng phải chỉ là trượt một môn thôi sao, sắc mặt của Hạ Diệu Diệu khó coi hơn lúc nào hết. Trước đây cô chỉ chế nhạo anh vài câu rồi không quan tâm nữa, lần này dường như rất quan tâm, không ngừng nhắc lại,3hơn nữa tâm trạng rất không tốt.
Tâm trạng của Hạ Diệu Diệu có thể tốt được sao, sắp phải đi tìm việc rồi, anh cầm cái hồ sơ mà môn chuyên ngành không qua thì ai nhận. Chẳng nhẽ sau này sống dưới sự bao bọc của cha mẹ anh sao? Mặc dù người ta có quyền được hưởng thụ dưới sự bao bọc của cha mẹ, cô cũng cảm thấy chẳng có gì là không tốt. Nhưng Hạ Diệu Diệu vẫn hi vọng anh có thể đứng trên đôi chân của mình, như vậy anh mới có thể đứng trước mặt ba mẹ mình nói chuyện. Với thành tích của cô, thực tập còn không thể tốt như mong muốn, thử nghĩ xem tương lai của Hà An chẳng phải là vô5cùng đen tối sao. Cũng không đúng, người ta còn có thể kế thừa sạp hoa quả mà. Nhưng cái đó cũng cần anh có bản lĩnh kinh doanh tiếp. Vương Phong Long lại nhắc nhở lần nữa: “Lão đại, lớp trưởng Hạ đã đợi rất lâu rồi.” Lý Hưng Hoa đột nhiên nhỏ giọng nói: “Con gái càng đợi lâu tâm trạng càng không tốt...” Tiền Quân gật đầu: “Người nào mà tính tính không tốt sẽ vĩnh viễn không quay lại...” Hà An mặt lạnh lập tức đứng dậy xuống giường, trong lúc khoác áo ngoài vẫn không quên đứng trên ban công nhìn xuống một cái, thấy cô vẫn đứng đợi dưới gốc cây, cắn răng cầm sách đi xuống. Tiền Quận sau khi chắc chắn quả bom đã đi rồi, hưng phấn cho Lý Hưng Hoa một “like”: Người anh em, hợp tác vui vẻ, cảm ơn.
Lý Hưng Hoa thoải mái gác một chân lên bàn, cuối cùng cũng được thoải mái rồi: “Đây chính là kinh nghiệm, trừ phi Hà lão đại không muốn tiếp tục với lớp trưởng Hạ nữa.” Sau đó anh chọc chọc Vương Phong Long: “Lần này boss không qua môn tiếng Hán?”
“Phí lời.” Nhưng mà người ta có qua hay không cũng chẳng sao, nghe nói chỉ bộ phận ngoại giao của tập đoàn Hòa Mộc đã có không dưới trăm người. Đám binh tốt muốn xông pha vì Hà lão đại quả thực là nhiều không đếm hết. Bọn họ bây giờ nỗ lực như vậy không phải cũng là vì để được xách dép cho Hà lão đại sao, chưa đến mức phải để Hà lão đại tự mình xung trận.
Lý Hưng Hoa khó hiểu nói: “Sao anh ấy không tìm giáo sư sửa kết quả?” Nhìn sự xui xẻo của boss Hà khi bị lớp trưởng truy sát đến mức có cả bóng ma tâm lý rồi. Vương Phong Long bừng tỉnh, sao lại quên mất việc này chứ.
Trốn? Trốn gì mà trốn! Anh có thể trốn ra khỏi Trái đất được à?
Hạ Diệu Diệu không vui kéo anh đi thư viện, trên đường không ngừng nói: “Anh nghĩ cái gì vậy? Bay lên thiên đường, cả ngày không biết não đang hoạt động kiểu gì?”
Hà An hối hận vì đã đi xuống.
Hạ Diệu Diệu kéo tay anh không ngừng nói: “Học tập là không có đường tắt, đặc biệt là ban xã hội, phải dựa vào trí nhớ học thuộc lòng. Chúng ta đã là sinh viên năm bốn rồi, thành tích môn Ngữ văn của anh cứ như vậy, anh muốn chết à? Nếu như em là bên tuyển dụng chắc chắn sẽ không tuyển anh, bảo anh dùng từ đặt câu còn cười ra nước mắt chứ đừng nói đến viết một bài văn có thể đọc được.”
Hà An nhìn tay cô, trên cánh tay truyền đến xúc cảm hơi lành lạnh, dường như những tạp âm xung quanh cũng không quá khó nghe. “Chúng ta sau này sẽ là người viết bản tin, thư kí, biên tập, cho dù là ngành nghề nào cũng không được sai ngữ pháp, sai ngữ pháp sẽ bị đuổi việc. Anh thì hay rồi, lại còn không qua nổi môn đó, không qua môn đó! A! Thật sự là... thật sự là...”
Hết chịu nổi mà! Hạ Diệu Diệu không thể không thừa nhận thực sự cố rất lo lắng, môn chuyên ngành còn như vậy, anh có cần sống nữa không đây? Hơn nữa không qua môn tìm không được công việc không phải là vấn đề lớn nhất, mà là anh muốn lấy bằng tốt nghiệp muộn một năm hay sao?
Tuyệt đối cô không nuôi anh.
Trong thư viện, Hạ Diệu Diệu hạ thấp giọng cũng muốn véo chết anh. Cô chỉ vào một bài tập không thể dễ hơn trên sách lạnh mặt dạy: “B, b (trợ từ ngữ khí trong tiếng Trung có cùng một cách đọc) anh xem kĩ phần giải thích. Khi học cấp hai chắc chắn cô giáo đã nhấn mạnh vô số lần, anh bây giờ vẫn còn làm sai.” Đánh chết anh luôn đấy!
“ng (ma)? DE (ne)? Ft (la)? HS (ye)? Trợ từ cũng phải xem hoàn cảnh a.” Hoàn cảnh có hiểu không? “Từ 7" (le) trong mấy câu này có thể lược bỏ không nhắc đến, không nhắc đến có hiểu không? Thêm vào chỉ là thể hiện việc đã xảy ra, vì vậy những câu dưới đây đều không được thêm vào, không được thêm vào có hiểu không?” Điều hòa của thư viện có phải hỏng rồi không? Mở lớn một chút, lớn hơn một chút nữa.
“ME (ne) (le), PE(ba), chết hết rồi sao?”
Hà An thấy vậy nhìn chằm chằm câu hỏi đó: Câu “ngắn đi một tấc là vừa” và câu “ngắn đi một tấc”; câu “hơi to hơn một chút” và câu “to hơn một chút thì tốt” có gì khác nhau? Có gì khác nhau?
Hà An quyết định về sẽ lập tức tăng lương cho người của bộ phận Soạn thảo văn bản bên bộ phận quan hệ công chúng. “Hà An, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi. Ngữ cảnh, tư tưởng chủ đạo, anh thật sự không nhận ra sự tán thưởng trong thâm tâm của tác giả sao? Lại còn nhất thiết phải tích cực nhắc nhở tác giả cái túi cô ta thích bắt buộc phải nộp thuế.”
Thật không nhìn ra đấy! Sắc mặt Hà An không tốt lắm, cho dù là ai mà phải làm những câu hỏi chẳng biết sai ở đâu suốt hai tiếng đồng hồ thì sắc mặt đều không thể nào tốt được. Từ nhỏ đến lớn anh đều xem văn kiện hợp đồng là nhiều, bên A bên B vừa nhìn đã rõ, phân chia lợi nhuận không cần phải trau chuốt kỹ càng. Loại sản phẩm, đưa ra chủng loại không cần che giấu, vì vậy nó vòng vo nói cái gì? Lần đầu tiên anh đi học nên không biết.
Hà An thật sự không hiểu, lần trước môn vị tích phân cao cấp anh không để tâm, thi không tốt cũng chẳng sao. Nhưng lần này sợ bị Hạ Diệu Diệu bắt nên anh đã rất chú ý, thành tích tuyệt đối tốt hơn. Vốn tưởng rằng sẽ được người nào đó tán thưởng một khoảng thời gian, khen anh gì gì đó để thỏa mãn tâm lý. Kết quả không có gì hết, hơn nữa thành tích môn này thấp hơn cả thành tích môn vị tích phân càng khiến cô tức giận hơn!
Trong lòng Hà An không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, nếu như không phải cô vẫn còn đang nói, anh nhất định đã vứt sách bay ra ngoài rồi.
Hạ Diệu Diệu sắp sụp đổ rồi, thành tích môn toán của Hà An không tốt còn có thể nói là ban xã hội lệch môn nghiêm trọng, nhưng thành tích môn văn kém đến mức này làm sao có thể khiến người ta tâm phục đây? Hạ Diệu Diệu gần như muốn bổ đầu anh ra hỏi: “Anh nói đi, ngày xưa anh thi vào kiểu gì vậy? Anh chắc chắn mình không đi cửa sau, không hối lộ hiệu trưởng chứ?”
Hà An lạnh mặt: Bọn họ mời đến. “Bổ ngữ xu hướng, anh có hiểu không?” Tổ tông của tôi ơi, cái này cũng sai được?
Hạ Diệu Diệu cảm thấy Hà An tốt nghiệp chính là thất nghiệp, anh vẫn nên suy nghĩ việc bán hoa quả cùng ba mẹ anh đi. Hạ Diệu Diệu thu dọn đồ, sau này những kì nghỉ cùng ba mẹ anh đi chạy thị trường, học nhiều một chút, có lẽ không đến mức đói chết.
Nhưng nghĩ đến cái tính cách không thích nói chuyện, thời gian lạnh mặt còn nhiều hơn lúc cười, thời gian người ta thiếu tiền anh nhiều hơn người ta trả tiền anh, thời gian giả vờ ngầu nhiều hơn thời gian bình thường, đột nhiên cô cảm thấy cái sản nghiệp kia của nhà anh cũng sẽ lụi bại trong tay anh, Cô thử tưởng tượng tình huống lúc đó.
“Ông chủ, táo này bán thế nào?
Hà An lạnh mặt nhìn một cái: Không biết, cút, đừng làm phiền đại thiếu gia.
“Ông chủ, quýt này bán thế nào?”
Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua, trên mặt viết hai chữ: mày mù à? Như vậy khách hàng còn không mắng chết anh mới là lạ đó.
Hạ Diệu Diệu lo lắng, chẳng nhẽ mình phải theo anh cùng đi bán hoa quả? Hạ Diệu Diệu đột nhiên quay đầu, cố gắng ôn nhu nhìn anh: “Nào, anh cười một cái đi.”
Cái gì?
“Cười một cái” cho chị xem.
Hà An lạnh mặt cúi đầu làm đề, có gì đáng cười?
Hạ Diệu Diệu thở dài, vẻ mặt như thể người khác thiếu anh tiền này có thể làm được ngành dịch vụ được thật sao? Cứ để anh theo ba mẹ học hai năm, không chừng sẽ thay đổi thì sao? Hạ Diệu Diệu đau lòng lắc đầu, cảm thấy khả năng cực kì nhỏ: “Sai rồi, sai rồi, lại sai rồi.” Hà An đầu đầy mồ hôi lạnh, em nhỏ giọng một chút, người khác nghe thấy rồi. Cũng không phải là anh không muốn biết làm, mà là đống chữ chi chít này tách ra khiến anh cực kì đau đầu: “Anh sẽ cố gắng hết sức.” Hạ Diệu Diệu chán nản nằm bò trên bàn thư viện, anh cũng đừng cố gắng hết sức nữa, trừ khi xảy ra kì tích. Đề thi anh đang làm đều là các câu hỏi cơ bản: “Lớp buổi chiều sắp bắt đầu rồi, nghỉ một chút rồi chuẩn bị đi học thôi...” Cô phải an ủi trái tim bị đả kích của mình.
Mười giờ tối, Hạ Diệu Diệu mặc áo ngủ ngồi trước bàn học vừa làm bài tập vừa gọi điện thoại cho Hạ Vũ: “Em trai yêu dấu, cuộc sống mới thế nào? Có quen không?” Hà An nghe vậy yên lặng xé một tờ đề thi ném xuống dưới chân, thở phào một hơi vì có người giúp anh chia sẻ cuộc sống bi thảm này.