Trong phòng khách, Phó Dư Tranh ngồi trên sô pha, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của y nhìn tôi, ánh mắt không hề có nhiệt độ, cũng không chứa xâm lược, nhưng lại có trọng lượng làm người không thể nào tự nhiên.
Tôi cùng y trước nay không thân, hiện tại mối quan hệ là quăng tám sào cũng không tới.
Chỉ đối đãi y như một vị khách quý.
Có lẽ là biểu tình của tôi quá mức bình tĩnh, làm Phó Dư Tranh có điểm ngoài ý muốn.
Y sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, nói:"Đã lâu không gặp, Đặng Lăng."
Y lựa chọn phương thức hàn huyên cũ kĩ nhất, cũng không hề có bất luận ý nghĩa gì.
Tôi đồng ý, lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp.
"Phó tổng, thật vinh hạnh có thể..."
Phó Dư Tranh trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
"Thầy Đặng, thầy hà tất phải khách khi như vậy."
Y đánh giá tôi, đang xem tôi giấu giao động dưới vẻ bình tĩnh, lại thích hợp mà thu hồi.
Tôi thừa nhận hiện tại rất muốn bỏ đi, không muốn quản phỏng vấn hay không phỏng vấn, giao lưu mặt đối mặt cùng Phó Dư Tranh làm tôi thật sự thở không nổi. Tôi không biết tại sao y lại có thể đúng lí hợp tình xuất hiện trước mặt tôi, dùng thái độ vân đạm phong khinh nói với tôi đừng xa lạ như vậy, như là những chuyện xảy ra trước đó đều không tồn tại. Nhưng tôi không có dũng khí đi chất vấn y, giống như tôi đối với những chuyện đó còn canh cánh trong lòng, tôi không muốn ở trước mặt y lộ ra bộ dáng mình vẫn còn chấp nhất.
Vì thế tôi nổ lực cắn răng, coi Phó Dư Tranh như một cây cột lớn, nói:"Phó tổng, ngài quá khách khí, sao có thể nhập công tác cùng tình cảm cá nhân làm một được, huống chi, tôi cũng không thể trèo cao có giao tình cùng ngài."
Phó Tri Tranh nghe xong, biểu tình hiền lành một chút cũng không thay đổi.
"Tôi tới tìm thầy, không phải vì thăm hỏi. Mà tôi đồng ý phỏng vấn là vì gặp thầy."
Phó Dư Tranh nói trắng ra.
Y nói trắng ra như vậy làm lòng tôi lỡ một nhịp.
"Chuyện phỏng vấn thư ký của tôi sẽ an bài thỏa đáng, nếu thầy Đặng không muốn ở chỗ này, chúng ta có thể đi nơi khác."
Tôi nhìn xuyên qua cửa kính trong suốt, đồng nghiệp bên ngoài đang lén nhìn vào trong, thật cẩn thận đứng cùng thư ký của Phó Dư Tranh, cảm thấy đầu đều phải to hơn.
Tôi không thể tưởng tượng được vì sao hôm nay Phó Dư Tranh lại đến tìm tôi?
Vì Phó Dư Dã sao?
Tôi với anh ta đã tách ra bốn năm, là tình cũ, cũng không có khả năng hàn gắn lại.
Tôi chỉ có thể nói:"Phó tổng, hiện tại tôi rất tốt, nếu hôm nay không nhìn thấy ngài, tôi sẽ càng tốt hơn."
Tôi không có cách nào, tôi không cãi nhau với y ở chỗ này, chỉ muốn nhanh nhanh tiễn đại thần này đi.
"Thầy Đặng, nghe nói thầy lập gia đình?"
Sắc mặt tôi lúc đó nhất định là trở nên trắng bệch, ngón tay lạnh buốt, tôi không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm Phó Dư Tranh, sau đó lại nhanh cúi đầu.
Nói:"Đúng"
Tôi không biết Phó Tri Tranh có nghe ra run rẩy trong âm thanh của tôi không.
Phó Dư Tranh chỉ nhàn nhàn nói:"Vậy Tiểu Dã đâu?"
Y hỏi thật nhẹ nhàng, như đang hỏi tình hình thời tiết hôm nay. Nhưng còn tôi? Tôi làm không được, đến thời khắc này tôi mới biết mình không hề bình tĩnh, tôi một chút đều không làm được, tôi nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở đối diện.
Tôi biết tôi giờ phút này nhìn rất không bình thường, nhìn biểu tình của Phó Dư Tranh có điểm kì quái.
Tôi dùng sức đem giọng nói tanh ngọt đè xuống, nói:"Phó tổng, ngài nói đùa."
Tôi dừng một chút, đem giọng nói đè thấp:"Nói đến Tiểu Dã, cậu ấy chưa từng yêu cầu tôi phải suy nghĩ tới cậu ấy phải làm sao."
Buổi phỏng vấn hôm đó, trừ bỏ đoạn nhạc đệm, kết thúc hoàn mỹ.
Thậm chí còn có đồng nghiệp tới hỏi tôi trước kia quen biết Phó Tri Tranh như thế nào.
Thì ra Phó Tri Tranh không hề kiêng dè thừa nhận lúc trước có "giao tình" với tôi, sau đó tự nhiên người khác sẽ nghĩ Phó Tri Tranh đồng ý nhận phỏng vấn khẳng định có quan hệ với tôi.
Câu trả lời của y làm tôi thành tiêu điểm của mọi người, thậm chí còn có người tìm hiểu tôi có cùng những gia nghiệp có giao tình hay không, hoặc là ngầm tới thăm gia đình của tôi.
Nhưng thực tế bọn họ chỉ có thể biết tôi đơn giản là một ông bố đơn thân mang theo con trai nhỏ. Cũng biết tôi kiêng dè mẹ đứa nhỏ, nhưng Tiểu Sư là ngoại lệ, những cô gái ở cơ quan thường sẽ mua bánh kem hoặc là chocolate, nhưng vì muốn giảm béo liền mang tặng cho tôi, để tôi đem về nhà cho con trai.
Nhưng mà Tiểu Sư cũng không thích ăn.
Bé không có hứng thú với điểm tâm ngọt.
Hôm nay tan tầm sớm, lúc tôi đến, nhà trẻ còn chưa ra về, nhưng đã có người lớn đứng chờ ngoài cửa.
Trên tường bảo vệ của nhà trẻ, dây thường xuân rung động theo gió đông giá rét, giống như chân giẫm lên lá cây khô khốc, phát ra âm thanh cốt cách điêu tàn.
Một tiếng chuông vang lên, cùng với âm thanh khanh khách của bọn trẻ cười vui, giống như thủy triều dũng mãnh ập vào lỗ tai.
Trước kia tôi không thích tiểu hài tử, bởi vì không biết giao tiếp với loại sinh vật tràn đầy năng lượng này, lúc tuổi còn không lớn cũng không nhỏ, đi thăm bạn, gặp được rất nhiều tiểu hài tử của họ hàng thân thích, bộ dáng đều giống hệt nhau, la hét ầm ĩ, chạy tới chạy lui, ăn cơm cũng không chịu ngồi yên, gà bay chó sủa, nhưng người lớn tuổi lại luôn hưởng thụ loại năng lực tràn đầy vui sướng này.
Thậm chí lúc ôm Tiểu Sư trong ngực, tôi đều cảm thấy hậm hực, cảm thấy mình không bình thường, là quái vật, bất nam bất nữ, sợ vừa tỉnh dậy đã bị tổ chức nào đó bắt đi nghiên cứu, cũng sợ hãi Tiểu Sư đột nhiên từ trong bụng chui ra, giống như tiểu quái vật mổ bụng mẹ chui ra, sợ Tiểu Sư là quái vật ba chân. Có đôi khi nửa đêm tỉnh lại điên cuồng nhớ lại bộ dáng Phó Dư Dã, khi hắn cười, khi vui vẻ, khi nghiêm túc khổ sở, nói tiểu bảo bảo của mình nhất định sẽ xinh đẹp giống Phó Dư Dã, sau đó cảm xúc này liền biến thành oán hận, như giọt nước rơi trên gạch men sứ, một tiếng lại một tiếng, oán hận tới thấu xương.
Oán hận hắn rời bỏ tôi, oán hận hắn không biết tôi chịu khổ.
Thẳng đến lúc sinh Tiểu Sư ra, tôi mới dần dần đem loại oán hận này chôn xuống đáy lòng.
Con trai thật sự quá đáng yêu, tôi hình dung bé giống thiên sứ cũng không quá phận.
Ngoan ngoãn, không khóc không nháo, khi đói bụng sẽ kêu ê ê a a, khi vui vẻ sẽ cười rộ lên, lộ ra hai răng cửa nhỏ trắng tinh.
Đến đón hài tử phần lớn là mẹ hoặc ông bà nội, ba rất ít đến.
Tôi đứng giữa một đám phụ nữ, thật bắt mắt.
Đứng ở cửa sổ phía xa xa, giữa những tiểu hài tử cùng gia trưởng khác, thấy được Tiểu Sư đang nói chuyện cùng bạn của bé, cô giáo nhìn thấy tôi, nói gì đó với Tiểu Sư, Tiểu Sư vội vàng đeo cặp sách lên lưng, ôm bình nước có ghi tên bé, tung tăng chạy ra.
"Ba!"Tôi ngồi xổm xuống, bé chạy lại ôm cổ tôi.
Sau đó buông ra, kéo tay tôi.
Tôi dắt bé xuống lầu, dưới lầu là một khu vui chơi, những bé chưa muốn về sẽ ở dưới chơi một hồi.
Tôi nhìn thấy bạn cùng lớp của Tiểu Sư, Ngô Khả Hân cũng ở đó, bé mập ngồi ở cầu trượt, kêu Tiểu Sư qua chơi cùng bé.
Tôi hỏi Tiểu Sư có muốn qua chơi một lúc hay không?
Tiểu Sư lắc đầu, nói:"Ba, con đói bụng."
Sau khi lên xe tôi hỏi bé:"Bánh quy nhỏ ba chuẩn bị cho con đâu?"
Tiểu Sư nói:"Cho Ngô Khả Hân rồi, bạn ấy không ăn sáng."
Tôi sờ sờ tóc bé, nói:"Vì sao Ngô Khả Hân không ăn sáng?"
Tiểu Sư nghĩ nghĩ, trả lời:"Mẹ của Ngô Khả Hân chưa cho bạn ấy ăn."
Tôi ứng thanh, nói:"Vậy để chút nữa ba đưa con đi mua bánh quy nhỏ."
Tiểu Sư gật gật đầu, nói:"Mua cho Ngô Khả Hân một bao nữa, được không?"
"Được." Tôi đáp ứng bé.