Đám Cưới Của Bạn Trai Cũ

Chương 4



Nếu nói chuyện lúc trước tôi cùng Phó Dư Dã ở bên nhau, trừ hai chúng tôi còn có ai biết, người đó chính là Phó Dư Tranh.

Phó Dư Tranh là chú của Phó Dư Dã, khi đó tôi hai mươi mốt tuổi, Phó Dư Tranh tuổi cũng còn trẻ, không đến ba mươi, nhưng lại trầm ổn đến làm người ta xem nhẹ tuổi tác của y.

Ngày đó ở trong phòng Phó Dư Dã, phòng chỉ có một mình hắn ở, lúc tôi vừa bắt đầu bổ túc cho hắn, trong nhà còn có người nấu cơm, quét tước vệ sinh, nhưng sau này có một lần tôi làm cho hắn một chén mì trứng, hắn liền sa thải người kia, tìm một dì chỉ phụ trách quét tước vệ sinh.

Ánh mặt trời buổi chiều thật tốt, cửa sổ sát đất được kéo ra, toàn bộ phòng khách sáng ngời lại rộng mở, trên mặt đất trải thảm lông dê màu trắng, sô pha màu xám, tôi ngồi ở một bên sửa luận văn tốt nghiệp, Phó Dư Dã ở bên kia xem triết học cổ điển nước Đức, đương nhiên là nguyên văn, nếu dịch ra tiếng Trung, tôi đoán hắn ta cũng xem không hiểu.

Tôi khi đó đắm chìm giải nghĩa chú thích luận văn, không hề phát hiện người nguyên bản ngồi ở một bên quy quy củ củ không biết khi nào đã bỏ sách xuống đi tới phía sau tôi, sau đó trên vai liền có cảm giác trầm xuống, Phó Dư Dã ôm lấy tôi, ở bên tai lải nhải giống như một đứa trẻ:"Thật nhàm chán, nhàm chán quá."

Ngày thường hắn không phải là loại người sẽ nhàm chán khi không có việc gì làm. Ít nhất trong mắt tôi, hắn ta so với người bình thường vội hơn rất nhiều, tôi biết hắn mười sáu tuổi đã tốt nghiệp đại học ở một nước ngoài nổi danh nào đó, thư phòng của hắn ta ba mặt tường đầy các loại sách, còn thi thoảng xem video hội nghị trực tuyến trên máy tính.

Trên người anh ta gánh vác tuổi thiếu niên không hề nghĩ ngợi này quá áp lực.

Cho nên khi hắn đột nhiên chơi xấu, tôi sẽ cảm thấy đau lòng mà mọi chuyện thuận theo hắn. Sau đó hắn ta thăm dò quy luật này, liền thường thường giả bộ dáng thiếu niên sữa bò đến lừa tôi đau lòng.

Tỉ như hiện tại, tay hắn sờ vào quần áo tôi, ở trên mặt hoa a hoa mà nói:"Thầy, chúng ta làm một vài chuyện thú vị đi."

Thân là thầy giáo tiếng Trung của hắn, tôi có khi không biết hắn học được quá nhanh nhưng lại cố ý ở lại tán tỉnh tôi, hay là thật sự trả lời nắm chắc có vấn đề.

Nhưng nhìn tới động tác kiều diễm của hắn ta, là ý trước không thể sai.

Tôi sợ ngứa.

Cho nên thật mau đã bị hắn đè ở trên sô pha, một bên trốn, một bên bắt lại tay hắn.

Nhưng là sức lực của hắn so với tôi lớn hơn rất nhiều, cũng biết tôi uy hiếp, tôi hoảng không còn đường lui mà nâng chân lên, muốn bò dậy, nhưng hắn lại thong dong cầm chân tôi.

Ánh sáng chói lọi, tôi quay đầu, nhìn về phía tầm nhìn khuất sáng, thấy được khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi của Phó Dư Dã, cách tôi rất gần, tim tôi không tự chủ mà đập nhanh lên, sau đó tôi liền thấy hắn nắm mắt cá chân tôi, tầm mắt dừng lại trên chân tôi vài giây, tôi thề thân thể tôi phản ứng run rẩy giống như bị dã thú tới gần.

Ánh mắt hắn ta trở nên nguy hiểm mà thâm thúy.

Phó Dư Dã một bên vuốt ve mắt cá chân tôi, tôi nhìn chân tôi dưới ánh sáng thật trắng, giống như có thể nhìn thấy cả mạch máu bên trong, không biết sao, tôi nuốt một ngụm nước bọt.

Tôi vậy mà có thể nổi lên cảm giác hưởng thụ.

Cảm giác bị Phó Dư Dã niết ở trong tay, phủng ở trên tay, cao cao tại thượng.

Tôi nhỏ giọng nói:"Đừng nháo, buông tay ra."

Phó Dư Dã khóe miệng hơi hơi động, tôi thực sự thích biểu tình kiêu căng lại mang theo lạnh nhạt này của hắn ta, đặc biệt là ở trong đó còn lẫn một chút ôn nhu.

"Thầy, thầy hôn em một cái, em liền buông thầy ra."

Hắn nói chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại theo dõi kĩ biểu tình của tôi.

Tôi như đang chơi một trò chơi săn đuổi cùng hắn, bản thân sắm vai một con thỏ, tự mình nhảy vào bẩy rập.

Như một viên đường bị ánh mắt nóng bỏng ấy hòa tan.

Tôi vươn tay, do dự vòng qua cổ hắn ta, toàn bộ cơ thể gấp thành một tờ giấy khép lại, tới gần mặt hắn, tìm kiếm hơi thở của Phó Dư Dã, sau đó rơi vào bẫy rập ngọt ngào.

Tôi tỉnh lại thì trời đã tối, trong phòng ngủ mở một ngọn đèn nhỏ, tôi xuống giường, chân hơi run rẩy, sau đó lại cảm giác có dị vật ra vào trong cơ thể lại tới. Ở trên giường ngồi một lúc, mới đi ra cửa.

Màng cửa sổ sát đất ngoài phòng khách đã được kéo lên, bóng đêm bên ngoài giống như màn sương mù màu đen dày đặc, bóng cây cao lớn lay động giống như một sinh vật khủng khiếp nào đó.

Đèn treo thủy tinh sáng lên, một người đàn ông xa lạ ngồi trên sô pha.

Y mặc một thân tây trang sang quý, tư thế nhàn nhã, mặt mày giống Phó Dư Dã đến bốn phần, lại nhiều hơn phần lõi đời cùng lão luyện.

Ánh mắt y rơi xuống trên người tôi, tôi đột nhiên nổi da gà từng trận.

Gió đêm thổi qua cửa sổ, bức màng bị thổi tới đong đưa, tựa như dáng người thướt tha.

"Thầy, thầy tỉnh rồi?"

Phó Dư Dã nguyên bản ngồi đưa lưng về phía tôi, giờ phút này ba bước thành hai chạy đến trước mặt tôi, tôi hắt xì một cái, Phó Dư Dã liền nhíu mày.

"Tay thầy thật lạnh."

Tay anh ta thon dài lại ấm áp. Giờ phút này phủng tay của tôi ở trong, tựa như một cái lò sưởi nhỏ.

Tôi cười cười, nói:"Không có gì."

Gió đột nhiên ngừng.

Người đàn ông kia cũng là thân cao chân dài, y đóng cửa sổ sát đất lại, sau đó đi tới trước mặt tôi, hỏi:"Đây là tình nhân nhỏ của con?"

Đôi mắt y nhìn tôi, nhưng lời nói là nói với Phó Dư Dã.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv