Đắm Chìm Trong Tình Yêu

Chương 28



Hai chàng trai tận dụng mọi cơ hội, cùng quay đầu lại xin lỗi Lục Chỉ và Quý Mông.

“Lớp trưởng, mình thật sự chỉ viết vớ vẩn thôi! Cậu phải tha thứ cho mình đấy!”

“Bọn em viết chơi thôi, anh Chỉ, anh đừng để tâm nhé, bản kiểm điểm kia để em viết cho anh!”

Quý Mông & Lục Chỉ: “...” Liên quan gì đến bọn tôi?

Hai người nhìn nhau, đều thấy được sự khó hiểu trong mắt đối phương.

Thầy giáo cầm giấy nháp và đi lên bục giảng, tờ giấy kia ảnh hưởng đến tâm trạng của cả lớp, họ đang nói thầm về những gì viết trong đó, vậy mà lại có thể khiến ông Xá dừng giảng bài và tới xử lý.

“LC và QM là ai?” Ánh mắt của thầy giáo đảo qua cả lớp, giọng nói nặng nề.

Có người nói thầm: “Lục Chỉ và Quý Mông ư?”

Tuy tiếng nhỏ, nhưng lại cực kỳ rõ ràng trong lớp học yên tĩnh. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn hai người, những ánh mắt của tất cả bạn học phía trước đều bị hai chàng trai bị phạt chặn lại, họ vội tới nỗi thậm chí còn ló đầu ra để nhìn.

“Được lắm!” Thầy giáo vỗ bàn: “Hà Xương Thịnh, Liêu Kiệt, hai cậu ngồi xuống, tan học đến văn phòng của tôi, Quý Mông và Lục Chỉ cũng đến một chuyến. Mọi người quay đầu lại, tiếp tục học đi.”

Quý Mông cứ cảm thấy lo lắng trong lòng, nhưng lại không thể hỏi rốt cuộc hai người trước mặt viết gì trên giấy, cô ngẩn ngơ hơn nửa tiết, may mà cô đã học những gì thầy giáo giảng, cũng từng làm các câu hỏi được đưa ra.

Khác với sự lo lắng của Quý Mông, Lục Chỉ lại thấy phiền.

Hai người ngồi đằng trước chuyền tờ giấy thì liên quan gì tới anh và lớp trưởng? Rõ ràng anh và lớp trưởng vô tội, với tính cách cổ hủ cứng nhắc của lớp trưởng thì không thể nào phạm sai lầm, gần đây anh cũng không gây chuyện, nhưng thầy giáo lại tỏ ra “sự việc rất nghiêm trọng, không ai có thể trốn thoát”, chắc chắn là muốn buộc tội họ.

Lục Chỉ tính toán trong lòng, tan học đến văn phòng phải tranh luận thế nào để bảo vệ cho bản thân và lớp trưởng an toàn ra ngoài.

Một tiết học trôi qua với tâm trạng phức tạp của mọi người, vừa tan học, Quý Mông đã tự giác đứng dậy, theo thầy giáo đến văn phòng, phía sau là ba chàng trai lề mà lề mề.

Hà Xương Thịnh và Liêu Kiệt đi đằng sau nhỏ giọng xin lỗi Lục Chỉ, lại tỏ vẻ là lỗi của họ, những lời đó chỉ là viết cho vui.

Vẻ mặt của Lục Chỉ mất kiên nhẫn: “Các cậu viết cái gì?”

Hà Xương Thịnh và Liêu Kiệt lập tức lắp bắp, ánh mắt cũng đảo quanh.

“À thì... Bọn em viết... anh và lớp trưởng... quan hệ không tồi... Ha ha...”

“Đúng đúng đúng, chẳng qua bọn em cảm thấy quan hệ của hai người rất tốt, nên... thảo luận xem có phải hai người có chút mập mờ không...”

Lục Chỉ đột nhiên dừng bước: “Viết gì cơ?”

Giọng của anh không nhỏ, Quý Mông quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt kia như thể đang hỏi, không hiểu sao tai anh lại nóng lên, nhịp tim cũng đập loạn.

Anh cảm thấy chắc chắn mình đã bị dọa giật mình.

“Hai cậu chết chắc rồi!” Lục Chỉ nghiến răng nghiến lợi nói một câu rồi bước nhanh về phía trước.

Hà Xương Thịnh kéo tay áo của bạn cùng bạn và thì thầm: “Lục Chỉ đỏ mặt đúng không?”

Liêu Kiệt không nói gì mà chỉ làm mặt quỷ tỏ vẻ mình cũng đã nhìn thấy.

Trước khi bước vào văn phòng, Lục Chỉ đụng nhẹ Quý Mông một cái, anh ngập ngừng mở miệng: “Hai người đó viết bọn mình... Ờm ờ...”

Quý Mông quay đầu lại nhìn anh, anh vội vàng nhìn sang chỗ khác, không nhìn cô.

Quý Mông hiểu ngay, cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại: “...Không làm sai thì không phải lo.”

Lục Chỉ sờ mũi.

—— Đúng vậy, không làm sai thì không phải lo, hai người họ đều trong sạch và vô tội mà, cô không nói anh cũng biết, hứ!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giờ ra chơi ngắn, thầy giáo cũng không muốn làm chậm trễ thời gian học của họ nên ông ấy đưa tờ giấy nháp kia cho ông Khâu và nói với ông: “Hà Xương Thịnh và Liêu Kiệt lớp ông viết mấy thứ linh tinh trong giờ, đây là những gì hai em ấy viết, ông xem nên xử lý thế nào đi.”

Nói xong, Quý Mông cũng đi tới cạnh bàn làm việc của ông Khâu, cô chỉ cần nhìn thoáng qua thì đã có thể thấy được dòng chữ lẫn trong đống công thức, tuy đã đoán trước được ở trong lòng nhưng trái tim vẫn đập loạn nhịp.

Ông Khâu nhíu mày và đọc dòng chữ ở trên giấy, ánh mắt đảo qua các học sinh đứng thành hàng trước mặt.

Ba chàng trai đều cao lớn, nhưng Quý Mông đứng ở đầu hàng lại hoàn toàn không có vẻ yếu thế.

Ông Khâu hỏi Hà Xương Thịnh và Liêu Kiệt trước, hai chàng trai ngoan ngoãn nhận lỗi, nói rằng sẽ không tái phạm, cũng bảo nội dung ở trên hoàn toàn vô lý.

Ông Khâu không nói gì mà chỉ phê bình vài câu rồi bảo hai người họ về lớp.

Ánh mắt của ông Khâu dừng trên người Quý Mông và Lục Chỉ, vẻ mặt của hai người đều rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ, trông không giống như có tật giật mình.

Ông lại nhìn lên giấy nháp rồi bỗng dừng lại, sau đó lại ngước mắt nhìn hai người, lúc này mới dần nhận ra có gì đó không ổn.

Trước đó khi bốn người đứng chen chúc với nhau thì vẫn chưa thấy được, bây giờ hai người kia đi rồi, ông mới phát hiện hai người trước mặt đứng quá gần, bả vai kề sát vào nhau, chẳng có chút khoảng cách an toàn nào!?

Quý Mông chú ý tới chỗ mà ông Khâu nhìn, cô mím môi, dịch sang bên cạnh nửa bước.

Lục Chỉ khó hiểu nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ khác thường.

Ông Khâu làm nghề giáo hơn ba mươi năm, sóng to gió lớn gì mà ông chưa từng thấy. Ông nói: “Các em tự nói chuyện gì đang xảy ra đi.”

Lục Chỉ bĩu môi: “Em và lớp trưởng nói chuyện bình thường, ai mà biết tại sao họ lại viết như thế?”

Nhìn dáng vẻ “Tôi đúng, tôi không phục” của anh, ông Khâu đau đầu nhìn sang chỗ khác: “Quý Mông, em nói xem nào?”

Quý Mông nhìn thẳng vào ông Khâu với đôi mắt trong veo: “Quả thực chỉ là nói chuyện bình thường, em và Lục Chỉ ngồi cùng bàn, trước khi vào học chỉ trò chuyện dăm ba câu, cũng không phải như những gì viết bên trên.”

Lục Chỉ hùa theo: “Đúng vậy, sao họ lại hóng hớt như vậy chứ?”

Quý Mông bổ sung: “Chắc là Hà Xương Thịnh và Liêu Kiệt nghe nhầm.”

“Có lý.” Lục Chỉ gật đầu.

Ông Khâu có niềm tin từ tận đáy lòng rằng Quý Mông sẽ không yêu sớm, cũng cảm thấy thằng nhóc nhà họ Lục này không được thông minh lắm, nhưng khoảng cách giữa hai người và thái độ của Lục Chỉ khiến ông không thể không lo lắng.

Nhưng bây giờ quả thực không có chứng cứ quá chính xác, hơn nữa có đôi khi làm rõ việc này lại không tốt, cho nên ông Khâu không nói gì nữa, chỉ bảo họ lần sau phải chú ý, trước khi vào học đừng nói quá nhiều.

Lục Chỉ lẩm bẩm: “Tổng cộng cũng chỉ nói có mười một câu.”

Còn là mười một câu nói qua nói lại, nếu thật sự phải đếm thì anh mới nói có sáu câu, có ba câu còn là bị cô chọc giận, đều phải loại ra.

Mí mắt của ông Khâu giật mạnh.

Quý Mông thật sự muốn bịt miệng anh lại, để anh ngừng một lát.

“Đi đi đi, về lớp đi!” Ông Khâu giận dữ vẫy tay đuổi người, người giáo viên già luôn giữ quan niệm “ai cũng có thể đến trường”, lúc này lại cảm thấy Lục Chỉ cực kỳ gai mắt.

Sau khi về lớp, cả lớp nhìn hai người với ánh mắt mong chờ. Hà Xương Thịnh và Liêu Kiệt đã nói chuyện giấy nháp với mọi người, bởi vậy mọi người đều biết lý do Lục Chỉ và Quý Mông bị dẫn tới văn phòng, họ sôi nổi tò mò không biết hai người giải thích thế nào, ông Khâu xử lý ra sao.

Nhưng người khác không dám hỏi những lời này, chỉ có thể để Hà Xương Thịnh và Liêu Kiệt hỏi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Liêu Kiệt quay đầu cười khổ: “Lớp trưởng, các cậu không sao chứ?”

Quý Mông lắc đầu: “Không sao, vốn dĩ chính là hiểu lầm.”

“Đúng vậy, chính là hiểu lầm!” Hà Xương Thịnh ghé tới và cười nịnh nọt: “May mà không liên lụy lớp trưởng và anh Chỉ.”

Lục Chỉ “ha ha” hai tiếng không rõ ý tứ, Quý Mông cũng cúi đầu đọc sách, những người khác thấy không có biến để hóng thì cũng thu hồi ánh mắt, bận chuyện của mình.

Trì Sư cũng yên tâm theo.

Hai ngày sau, do trong quá trình chạy quá mất trật tự, cộng thêm việc có một số bạn ngã trên sân thể dục, vậy nên ban giám hiệu nhà trường đã bảo giáo viên chủ nhiệm lớp tăng cường kiểm soát.

Ông Khâu gọi Quý Mông và đại diện môn thể dục tới, bảo hai người họ duy trì trật tự của lớp khi chạy, phải đảm bảo đội hình của lớp vẫn ngay ngắn khi chạy xong.

Đại diện thể dục thề thốt chấp hành quân lệnh, nhưng vừa ra khỏi văn phòng thì mặt đã nhăn nhó. Cậu ấy có thể lực tốt, ngày nào cũng là một trong những người chạy nhanh nhất lớp, bảo cậu ấy chạy chậm ở phía sau với đám chân ngắn, nghĩ thôi đã thấy mệt!

Quý Mông đã bị cậu ấy xếp vào nhóm chân ngắn, đương nhiên, cậu ấy không dám nói lời này. Ở trong lòng cậu ấy, lớp trưởng nghiêm túc gần như là bề trên, cậu ấy cảm thấy phải tôn trọng cô.

Quý Mông coi như không nhìn thấy cậu ấy khó xử, cô nói: “Chỉ có thể bảo mấy bạn chạy nhanh trong lớp chờ các bạn phía sau, chạy bộ chứ không phải thi đấu, chỉ là rèn luyện hằng ngày, chạy quá nhanh sẽ đụng vào hàng phía trước.”

Xếp trước lớp 12-1 là lớp 12-16, kỷ luật của lớp 12-16 luôn không tốt, xu hướng chạy lung tung là do lớp họ gây ra, mấy chàng trai chạy khá nhanh của lớp họ chạy sang lớp khác khoe khoang. Đương nhiên người của lớp khác không nhịn được, do đó người này đuổi người kia, dẫn tới việc đội hình bị tách ra.

“Ngày mai bắt đầu mình sẽ chạy ở phía trước.” Đại diện thể dục nói: “Mình chạy ở phía trước để giữ tốc độ.”

Quý Mông gật đầu: “Được, mình ở phía sau giữ đội hình.”

Hai người thỏa thuận xong thì về lớp báo với các bạn học.

Ngày hôm sau lại chạy bộ, đội hình của lớp 12-1 đảo ngược, để đại diện thể dục dẫn những bạn học có vóc dáng thấp chạy ở phía trước, nhân tiện giữ tốc độ, các bạn học có vóc dáng cao chạy phía sau, Quý Mông giữ cho họ không vượt qua.

Lục Chỉ vừa cao mà chân cũng vừa dài, anh tùy tiện bước hai bước đã bằng người ta đi ba bước.

Vì thế, Lục Chỉ chạy chậm với vẻ thoải mái, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lớp trưởng đang dần bắt đầu thở hổn hển, khóe môi anh muốn cong lên nhưng không thể, vẻ mặt hơi khó miêu tả.

Chưa được bao lâu đã chạy xong một vòng, Lục Chỉ phát hiện lớp trưởng mệt tới nỗi ánh mắt vô hồn, anh không khỏi chạy chậm lại nhắc nhở cô: “Điều chỉnh hơi thở, chạy đều.”

Quý Mông suýt thì đụng vào lưng anh, các bạn lớp 12-2 theo sát phía sau, lúc này không ai được tụt lại. Cô đành phải đẩy anh lại để khôi phục đội hình: “Tôi, tôi biết rồi.”

Lục Chỉ nhìn màu môi trắng bệch của cô, không mở miệng nữa mà thành thật chạy phía trước.

Đến khi chạy xong hai vòng, nhịp thở của anh cũng không thay đổi quá nhiều, vừa đến đích là dừng lại.

Quý Mông không phanh kịp nên đụng vào lưng anh.

Nhưng lúc này Quý Mông không chạy nổi nữa, tốc độ cũng không nhanh, người của Lục Chỉ chỉ hơi lung lay khi bị đụng, sau đó anh tránh ra và giữ chặt Quý Mông đang loạng choạng tiến về phía trước.

Anh cầm cánh tay cô, nhìn cô khom lưng thở dốc.

“Có chút tiến bộ đấy.” Lục Chỉ nói, lúc chạy vì anh quá chán nên chú ý tới tiếng hít thở của người phía sau, nghe thấy cô cố ý kiểm soát ở nửa sau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv