Sau khi ăn trưa xong, bọn họ nghỉ trưa nửa tiếng rồi lang thang không có mục đích hơn nửa buổi chiều.
Cuối cùng cả lớp cùng chụp một bức ảnh ở huyện Tùng, sau đó ngồi xe trường về trường Trung học Số Một.
Chủ nhật bà Quý không tăng ca nên bà chờ ở cổng trường. Quý Mông vừa xuống khỏi xe trường đã đi về phía xe nhà mình, cô đặt balo ra ghế sau.
Bà Quý thấy con gái bước đi như bay thì cười: “Hôm nay chân con đỡ hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi ạ.” Quý Mông gật đầu: “Trì Trì lăn cơ giúp con, tối qua con ngủ khá sớm, buổi sáng dậy thì hơi nhức mỏi nhưng đi một lát là đỡ rồi.”
Thấy con gái vẫn đang đắm chìm trong niềm vui được ra ngoài chơi và nói nhiều lời hơn, bà Quý cười rồi xoa mặt cô: “Thắt dây an toàn đi, mẹ nấu canh xương sườn cho con rồi, bổ sung canxi.”
Trong đầu của Quý Mông hiện lên thành phần chính của canh xương sườn, cô ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Đồ ăn Quý Mông ăn vào hai ngày ở huyện Tùng đều có khẩu vị khá nặng, về đến nhà Quý Mông cũng không muốn ăn gì, cô ăn một bát canh xương sườn và chút cơm với rau đã no rồi.
Cô quay lại phòng ngủ, cất gọn hành lý rồi ngồi trước cửa sổ bắt đầu làm đề.
Tin nhắn liên tục hiện lên trên điện thoại, Quý Mông muốn tĩnh tâm làm đề, nhưng nghĩ tới những chuyện xảy ra trong hai ngày qua, cô vẫn không nỡ cất điện thoại.
Cô thở dài một hơi, đặt ra thời hạn cho mình: “Chỉ xem năm phút thôi.”
Kỳ thực Quý Mông biết những tin nhắn này đang nói tới điều gì, cô cũng không mong đợi sẽ nhìn thấy gì, chỉ là cô thấp thỏm nôn nóng, không bình tĩnh lại được.
Ngón tay tùy ý lướt trên màn hình, xem hết những tin chưa đọc, còn về phần nội dung là gì, cô chẳng nhớ được chữ nào.
Cuối cùng, Quý Mông từ bỏ. Cô lấy một quyển nháp mới tinh ra khỏi ngăn kéo, viết hai chữ mà không hề báo trước, ngòi bút đặt cạnh chữ, mực nước in lên tờ giấy tạo ra một chấm đen.
Cô bỗng hoàn hồn, khi tầm mắt rơi xuống hai chữ kia thì ngẩn ngơ, gương mặt chợt đỏ bừng.
Quý Mông muốn xóa bỏ hai chữ này, nhưng lại cảm thấy không ổn nên chỉ có thể xé tờ này ra, gấp lại và kẹp vào sách tham khảo.
Làm xong hết những việc này, Quý Mông tháo kính xuống, xoa mũi, sau khi mở to mắt, những suy nghĩ kỳ quặc trong đầu đã bị cô giấu vào một góc, cô lại cầm bút lên bắt đầu làm bài.
Sau khi làm xong hai câu hỏi, cô hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi.
——
Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngày nào trong lớp cũng có người hắt xì và sổ mũi, ban giám hiệu của trường Trung học Số Một lo lắng cho sức khỏe của học sinh, sau khi cân nhắc hai ngày, các giáo viên chủ nhiệm thông báo về việc tiếp tục chạy bộ vào sáng sớm mỗi ngày.
Trong chốc lát, tiếng cằn nhằn vang lên khắp nơi, sắc mặt của tất cả học sinh đều không tốt, mông người nào cũng như thể dính trên ghế, giáo viên chủ nhiệm lớp và lớp trưởng thúc giục thì họ mới chậm rãi di chuyển ra ngoài.
Kỷ luật của lớp 12-1 tốt hơn một chút, sau khi Quý Mông nói hôm nay phải chạy bộ, các bạn học cũng chỉ kêu rên một hồi, khi cô ra lệnh cho mọi người ra ngoài, họ cũng không lề mề mà nghe lời buông sách bút xuống, cầm áo khoác ra hành lang xếp hàng.
Người đã đi hết, chỉ còn Lục Chỉ nằm lên bàn ngủ.
Người khác không dám gọi anh, Quý Mông chỉ có thể tự đi tới.
“Lục Chỉ? Lục Chỉ, sáng nay phải chạy bộ, cậu dậy đi.”
Cô gọi anh hai tiếng, anh không hề phản ứng lại.
Quý Mông chỉ có thể duỗi tay đẩy cánh tay anh, anh đung đưa một chút rồi mơ màng nâng thân trên lên, giọng điệu hơi bực bội, giọng nói cũng nặng nề khàn khàn: “Sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mắt của Quý Mông rơi xuống khuôn mặt đỏ ửng không bình thường của anh, cô bỗng sửng sốt: “Cậu ốm à?”
Lục Chỉ cau mày và không nói lời nào, ánh mắt nhìn về phía cô cũng không mấy tập trung.
Quý Mông đi ra khỏi lớp bảo đại diện môn thể dục dẫn mọi người ra sân vận động chạy bộ trước. Khi người rời đi cô mới quay về, thấy Lục Chỉ nằm bò lên bàn lại định ngủ, cô duỗi tay chạm vào trán anh.
“Cậu bị sốt rồi.” Giọng điệu của Quý Mông hơi gấp gáp, cô lại lay anh dậy và kéo anh lên trước khi anh nổi giận: “Chúng ta đến phòng y tế đi.”
Vốn dĩ Lục Chỉ bị sốt đã khó chịu, lại bị cô làm phiền liên tục, không ngăn lại được lửa giận trong lòng nên lan ra ngoài.
“Cậu phiền thế nhỉ? Tôi không đến phòng y tế!”
“Không nghe được lời tôi nói à? Này!”
“Quý Mông!”
Quý Mông bỗng dừng bước, chàng trai đang lẩm bẩm cằn nhằn phía sau lập tức ngậm miệng, đôi mắt phượng hơi mơ màng cũng sáng lại, anh cẩn thận nhìn bóng lưng của cô gái.
——Ơ, giận à?
Lục Chỉ mím môi, thẳng lưng lên, bướng bỉnh đứng đó không nhúc nhích.
Quý Mông phớt lờ gò má nóng bừng của mình, cô chớp mắt rất nhiều lần mới làm khuôn mặt của mình nghiêm túc hơn, cô quay đầu lại: “Nếu bị cảm với ho khan, có lẽ cơ thể chỉ cần chịu đựng một thời gian là khỏe, nhưng sốt thì không được, nếu không tiêm và không uống thuốc thì không khỏi được, cậu sẽ sốt thành đồ ngốc đấy.”
Lục Chỉ: “...Ờ.” Không giận.
“Vậy đi thôi.” Quý Mông buông tay anh ra, nhường một bước, ý bảo anh đi trước.
Không biết tại sao, Lục Chỉ lại cảm thấy khí thế của mình thấp hơn cô, rõ ràng mình cao hơn cô một cái đầu...
Lục Chỉ nửa bị ép nửa ấm ức đi vào phòng y tế trường, bác sĩ cầm một chiếc nhiệt kế thủy ngân lên và lắc hai lần rồi đưa cho anh: “Kẹp năm phút.”
Lục Chỉ nhận lấy nhiệt kế với vẻ mặt đờ đẫn, anh kéo cổ áo len ra, đặt nhiệt kế dưới nách.
Bác sĩ lại hỏi: “Có phải đã chịu lạnh không?”
Lục Chỉ không nói lời nào, má hơi phồng lên.
Quý Mông cảm thấy anh còn giống như một đứa bé, vì thế cô trả lời hộ anh: “Hôm qua và hôm nay ở trường cậu ấy mặc khá nhiều quần áo, không biết có phải buổi tối bị cảm lạnh hay không.”
Ánh mắt của Lục Chỉ khẽ chuyển động, anh liếc bác sĩ rồi khô khan nói: “Tối qua gội đầu không sấy.”
Không chỉ không sấy, anh còn mặc đồ ngủ ra ngoài đứng mấy tiếng lúc hơn nửa đêm, nhưng anh không thể nói ra mấy lời này.
Bác sĩ gật đầu, lại hỏi hai câu, tuy Lục Chỉ nói ngắn gọn nhưng tốt xấu gì cũng trả lời, vẫn khá hợp tác.
Năm phút sau, trên nhiệt kế hiển thị anh sốt tới 39.8℃.
Nhiệt độ này rất nguy hiểm, bác sĩ lập tức kê thuốc, Lục Chỉ vừa định đứng dậy đã bị Quý Mông đè lại.
“Tôi đi lấy thuốc, cậu ngồi đi.” Cô nói xong thì đi luôn.
Bác sĩ nhìn chàng trai đang không thoải mái và mỉm cười hiểu ý: “Chậc, thời điểm mười bảy mười tám tuổi tốt đẹp thật đấy.”
Lục Chỉ lặng lẽ nói: “Cháu bị sốt, chú cảm thấy tốt đẹp?”
Bác sĩ: “...” Thằng nhóc này không thông minh lắm thì phải?
Bác sĩ quyết định nói chút chuyện vui vẻ, ví dụ như: “Lát nữa phải tiêm mông, cháu tiện cởi quần không? Có thắt lưng gì đó thì có thể cởi ra ngay bây giờ.”
Lục Chỉ: “...Cháu không tiêm.”
“Không tiêm sao được?” Bác sĩ không đồng ý: “Cháu sắp sốt tới 40℃ rồi, tiêm vào cơ bắp sẽ hạ sốt nhanh nhất, nếu cứ tiếp tục sốt như thế này thì cơ thể cháu sẽ không chịu nổi, tới lúc đó sẽ có di chứng!”
Khi Quý Mông mang thuốc trở lại, hình ảnh đầu tiên cô thấy chính là Lục Chỉ đang tranh cãi với bác sĩ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sao vậy?’ Cô đưa thuốc và ống tiêm cho bác sĩ.
Bác sĩ thở dài: “...Cháu nói chuyện với bạn—— khụ khụ —— nam này đi, thằng bé không chịu tiêm thì phải làm gì bây giờ?”
Quý Mông không để ý tới việc bác sĩ đột ngột sửa lời, cô suy nghĩ một lát rồi dứt khoát đi đến cửa phòng y tế và đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa.
“Bác sĩ, giao cho chú đấy.”
Bác sĩ: “...”
Nữa, lại thêm một đứa kém thông minh, bác sĩ bị hai người chọc cười.
Chị gái y tá rất cạn lời, chị ấy đứng bên ngoài gõ cửa: “Cho tôi vào với, tôi không vào thì ai tiêm cho người bệnh?”
Quý Mông: “…”
Lục Chỉ: “…”
Bác sĩ: “Phụt ha ha ha ha!”
Mặt Quý Mông đỏ bừng, cô yên lặng mở cửa ra để chị y tá vào, bác sĩ ở một bên cười tới nỗi đau cả bụng.
Lục Chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình lại tăng lên, anh quyết định cứu vãn tình hình: “Có y tá nam không?”
Chị y tá đang pha thuốc, chị ấy cũng không ngẩng đầu lên: “Không có, tôi là người cắm kim tiêm giỏi nhất ở phòng y tế trường, tay của các chị gái và các dì khác không chính xác như tay tôi đâu. Yên tâm đi, gần đây có rất nhiều học sinh nam tiêm mông, có người còn xấu hổ hơn cả cậu. Hơn nữa không phải lộ toàn bộ mông, kéo cạp quần xuống một chút là được.”
Nói rồi, chị ấy cầm lấy ống tiêm, vén rèm lên: “Lại đây nào.”
Quý Mông đổi cách cổ vũ Lục Chỉ: “Tiêm một mũi là ổn rồi, tôi về xin nghỉ cho cậu, hôm nay cậu có thể nghỉ học.”
Quả nhiên, cô vừa dứt lời, Lục Chỉ lập tức đi vào trong rèm.
Chưa tới hai phút, ai đó đã đi ra với khuôn mặt đờ đẫn.
Chị y tá khen anh dũng cảm và bảo anh lấy thuốc, Lục Chỉ nghe xong thì mặt tối sầm lại.
Quý Mông muốn cười, cô đành phải nhớ lại những chuyện xấu hổ mà mình đã làm trước đây để đè nén nụ cười nơi khóe miệng.
Hai người im lặng quay lại lớp, buổi chạy vẫn chưa kết thúc, Quý Mông viết giấy xin nghỉ, bảo Lục Chỉ ký tên, sau đó mang sổ khám bệnh tới đưa cho ông Khâu.
Ông Khâu nhìn lướt qua: “Sắp sốt tới 40℃? Thằng nhóc này… Được rồi, thầy biết rồi, em bảo em ấy về nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần đến trường học, nếu ngày mai không có vấn đề gì lớn thì đến học, nếu không ổn thì bảo quản gia nhà em ấy gọi cho thầy.”
“Vâng.” Quý Mông ra khỏi văn phòng, trong lòng thoáng nghĩ về chuyện nhà Lục Chỉ.
Quay lại lớp, Lục Chỉ đã đi rồi.
Quý Mông thở dài, xoay người xuống tầng và gọi cho anh bằng điện thoại công cộng, nói lại lời dặn của ông Khâu cho anh, dặn anh nhớ uống thuốc đúng giờ.
Giọng anh khàn khàn: “Biết rồi… Cảm ơn.”
Nói xong, Lục Chỉ như bị người ta giẫm phải đuôi, vội vàng cúp máy.
Quý Mông nghe tiếng báo kết thúc cuộc trò chuyện thì bật cười.
Cô biết anh không xấu tính, chẳng qua là… thường xuyên nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng đối mặt với lòng tốt của người khác, anh vẫn biết ơn.
Điều này rất tốt, đối với Quý Mông bây giờ mà nói, có lòng biết ơn như vậy thì đã rất tốt, cô cảm thấy rất đủ.
Vào buổi chiều, trong lớp lại có một cô gái bị sốt, Quý Mông đưa người đến phòng y tế trường, nhìn cô ấy truyền nước và uống thuốc, cô cũng giúp viết giấy xin nghỉ, để người ta về nhà nghỉ ngơi. Tuy Quý Mông vẫn luôn là người chăm sóc trong lớp, nhưng không ai cho rằng điều ấy là điều hiển nhiên, tất cả mọi người sẽ nói “cảm ơn” với cô, sau đó đền đáp cô khi trực nhật hoặc về mặt kỷ luật.
Hoặc là rót nước ấm giúp cô, hoặc là tặng cô một hộp giấy note, hoặc là tự giác ngậm miệng khi cô đảo mắt qua… Những điều này đều nằm trong phạm vi được coi là “đền đáp” Quý Mông.