Người lớp 12-16 tò mò mở to mắt, Lục Chỉ mới đến lớp 12-1 chưa được bao lâu, sao lại có cảm giác gai trên người anh đều mềm hết rồi?
Người lớp 12-16 hóng hớt nên không chê chuyện lớn, lập tức tìm người của lớp 12-1 ở gần mình để nói chuyện.
“Lớp trưởng lớp các cậu lợi hại thật đấy! Không hổ là nhất khối, vậy mà cậu ấy dám đẩy anh Chỉ của chúng tôi!”
“Việc này thì có gì lợi hại chứ? Lớp trưởng lớp bọn tôi còn dám quản lý việc học tập của cậu ấy cơ!”
“Mẹ kiếp tôi không tin, cậu bốc phét!”
“Ai bốc phét? Không tin thì hỏi người khác đi, lớp trưởng lớp bọn tôi in cho Lục Chỉ rất nhiều bài thi, còn tự tổng hợp kiến thức cho cậu ấy!”
“...Tôi bị lãng tai ư?”
Nói chưa được mấy câu, người lớp 12-16 coi thường mấy con mọt sách lớp 12-1, lớp 12-1 cũng chê lớp 12-16 vô kỷ luật, hàng vừa mới sửa lại đã có người nhỏ giọng cãi nhau.
Quý Mông và lớp trưởng lớp 12-16 cũng mặc kệ, báo sĩ số xong thì dẫn người trong lớp lên xe của trường.
Chỗ ngồi trên xe chia theo chỗ ngồi trên lớp, sau khi lên xe Quý Mông tự nhiên ngồi cạnh Lục Chỉ. Anh đang giận dỗi, dựa đầu vào cửa kính xe.
Quý Mông muốn nói với anh rằng ngồi như vậy có thể sẽ bị đập đầu sau khi xe lăn bánh, nhưng nghĩ xong thì vẫn nhịn xuống, không xen vào việc của người khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quả nhiên sau khi xe của trường chuyển động, thân xe rung lắc, đầu Lục Chỉ đập một cái lên cửa kính xe, anh tức giận xoa chỗ đau, yên lặng ngồi ngay ngắn và điều chỉnh ghế lại.
Quý Mông thu hồi ánh mắt rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô bị say xe, ngồi xe của gia đình còn đỡ, bên trong có tinh dầu bạc hà, cũng có thể mở cửa sổ thông khí. Nhưng xe trường bật điều hòa, gió ấm thổi ra từ quạt gió bụi bặm, mùi không được khô mát cho lắm, hơn nữa trong xe có mùi của rất nhiều người trộn lẫn vào nhau, cô nhanh chóng cảm thấy đầu óc choáng váng khó chịu.
Trì Sư đọc tiểu thuyết, lúc quay đầu lại định nói chuyện với Quý Mông, cô ấy lập tức bị dọa sợ vì đôi mắt nhắm chặt và sắc mặt tái nhợt của cô.
Trì Sư sờ mặt Quý Mông, nhiệt độ vẫn bình thường: “Mông Mông? Mông Mông, cậu sao thế? Khó chịu à?”
Quý Mông mở to mắt, vẻ mặt mệt mỏi, giọng điệu nghe rất bình thường: “Không sao, mình hơi say xe, ngồi yên nhắm mắt lại là đầu ổn hơn nhiều.”
Lục Chỉ quay đầu, tầm mắt chuyển sang góc nghiêng trên gương mặt tái nhợt của cô gái. Da cô rất mịn màng, nhìn từ góc này có thể thấy lông tơ ngắn màu trắng trên mặt, trên mặt cô đầy collagen, lúc nói chuyện má phồng lên như quả đào, vị —— không, cảm giác khi chạm vào hẳn là rất tốt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chỉ giật mình vì suy nghĩ theo bản năng của mình, anh quay đầu lại như giấu giếm gì đó, buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ.
—— Anh điên rồi ư? Hay là anh thèm ăn đào?
Lục Chỉ quyết định sau khi xuống xe sẽ đến siêu thị xem có bán đào hay không.
Xe trường lái gần một tiếng thì đến một khách sạn ở huyện Tùng, Quý Mông nhịn sự khó chịu và bước xuống xe, Trì Sư thấy cô như vậy nên lấy bảng thống kê trong tay cô: “Để mình, cậu ra ghế kia nghỉ ngơi một lát đi, nước còn nóng không?”
Quý Mông không nhịn được mà nôn khan một tiếng, vành mắt lập tức đỏ hoe. Cô đành phải nhờ Trì Sư kiểm tra giúp mình: “Ừ, vẫn nóng. Vậy mình ngồi một lát, phiền cậu đăng ký giúp mình nhé.”
“Giữa bọn mình không cần phải nói lời khách sáo.” Trì Sư xua tay, cô ấy đứng trước quầy lễ tân, nhìn các bạn học lấy căn cước ra đăng ký vào ở, mình thì điền người nào ở số phòng bao nhiêu vào bảng thống kê.
Quý Mông ngồi trên ghế, cầm bình giữ nhiệt uống nước, nước ấm vào bụng khiến cơ thể thoải mái hơn một chút, nhưng đầu vẫn rất khó chịu. Nước trong bình đã thấy đáy, cô liếc nhìn máy lọc nước cách đó hai mét, đắn đo một hồi rồi vẫn không đứng dậy, định tiếp tục chịu đựng.