Trời cũng đã tối hẳn, cô vẫn cứ đứng ngoài vườn.
- Cậu vào trong nhà đi.
Cô không trả lời.
Anh tiến về phía cô cầm tay cô kéo vào trong nhà.
- Bỏ tay tôi ra.
Anh nhất quyết nắm chặt, đến khi bước vào trong phòng anh, trong đó có cô gái kia, anh và cô.
Cô gái kia vênh mặt lên nhìn cô, sau đó lại dịu dàng với anh, thật là đáng ghét.
- Quên không giới thiệu, tôi là người được Hàn Thiên Sơn đây thương yêu.
- Cô ấy là bạn gái tôi.
- Rồi sao. Cô lạnh lùng đáp.
- Thì cô phải tránh xa anh ấy chứ sao, đồ đáng ghét.
- Tôi không có rảnh khi lại gần cậu ta, ok.
- Khẩu khí được lắm, nhớ lấy lời cô nói đấy.
Đêm đó, ả ta với anh một giường cô một giường, thật ra anh phát hiện anh đã yêu cô rồi, từ lần cô bôi thuốc cho anh, anh đã thầm yêu cô, nhưng anh đã dấu, anh cố gượng với ả ta.
Cả cô và ả ta đã ngủ say, nhưng anh vẫn trằn trọc mãi không ngủ được.
Anh bước đến giường của cô c=vuốt ve mái tóc của cô.
Bất giác anh giật mình khi nghe cô nói, Hàn Thiên Sơn, Hàn Thiên Sơn.
Anh rất vui mừng, nhưng anh biết anh không thể làm cô buồn lần nào nữa.
Anh bước đến nằm cạnh cô, ôm lấy cô, thầm thì,
- Tôi tôi thích cậu.
- Cậu nói cái gì cơ. Thật ra cô vẫn luôn thức, cô biết hết tất cả những hảnh động từ nãy tới giờ của cậu.
- Tôi thích cậu.
- Cậu nói thật chứ.
- Thật.
- Cô ấy.
- Từ khi thích cậu tôi đã hết yêu cô ấy, thật ra cô ta đã cứu tôi một mạng nên đành chấp nhận làm người yêu cô ta một năm.
- Vậy cậu có thích tôi không.
- Ừm.... tôi thích.