Pea: Happy New Year!!!!
Mình không chúc gì nhiều đâu, chỉ chúc mọi người sang năm mới ước gì được nấy thui nha ??
Nay mình nhả 2 chương nèe <3
CHAP 2: Trời mưa nhẹ. Nhiệt độ trong không khí 26°C
TV trong phòng khách đang bật, hai nhân vật nam nữ chính đang nói chuyện mặc dù hai người cách nhau một cánh cửa an ninh. Chương Minh vặn chìa khóa mở cửa ra. Mùi thơm từ đồ ăn lập tức bay ra ngoài. Mẹ hắn đắp một tấm chăn mỏng nằm ngủ trên ghế salon; hình ảnh này có chút cô đơn, quạnh quẽ.
“Minh Minh, sao hôm nay cũng về muộn vậy con? Con ăn cơm chưa, để mẹ đi hâm nóng đồ ăn lại.”
“Ôi chao, quần áo con ướt hết rồi. Đều tại mẹ, sáng nay quên không nhắc con mang theo dù. Mau đi thay quần áo đi. Đừng để bị cảm lạnh vào mùa hè chứ.”
"Lúc nãy giáo viên của con có gọi điện về nói bây giờ đang là mùa mưa, nước không hạ xuống được. Mấy ngày trước liền có vài bạn học bị chết đuối. Mẹ chỉ có một đứa con trai là con, tuyệt đối không được xuống nước nghe chưa.”
Mẹ Chương Minh tuôn ra liên tục như thể nước trong hồ mà trước kia bị thời gian, miệng cống khóa lại. Mỗi khi hắn về nhà, vặn chìa khóa giống như vặn mở miệng cống, nước trong hồ liền trào ra, có khi còn kịch liệt hơn cả thác nước. Lời nói của bà như một dòng sông, còn hắn thì là người đứng bên bờ.
Đi dọc theo bờ sông về phía trước, tất cả sinh khí đều hợp lại thông qua sự rung động của dây thanh quản, tiếng nước chảy tạo thành lời nói, bất giác liền trở nên ôn hòa, yên bình.
Nhưng một ngày nào đó sẽ có âm thanh khác chứ, phải không? Không phải nước chảy giội rửa nham thạch, cũng không phải nước cuốn theo vòng xoáy, càng không phải bọt nước bị đánh tan.
Là âm thanh trong hàng ngàn hàng vạn người lao ra, vượt qua mọi ngăn cách mà đến bên hắn. Hắn bỏ cây bút trên tay xuống, lấy điện thoại ra rồi bấm một dãy số mà hắn đã thuộc lòng từ lâu.
Sau khi bắt máy, người bên kia im lặng khoảng 2 giây rồi mới nhẹ nhàng cất tiếng—— “Chào buổi tối.”
Chương Minh gục xuống ghế, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy hai tay Văn Thanh cẩn thận mà cầm điện thoại di động, bộ dạng dưới ánh đèn nghiêm túc mà chờ hắn trả lời.
"Cậu đang làm gì?"
Âm thanh của hắn qua điện thoại không giống ngày thường lắm, có hơi khàn khàn; có lẽ là do vừa nãy làm tình quá kịch liệt.
“Không làm gì cả.”
Sau đó cậu hỏi hắn: "Anh thì sao?"
“Tôi đang làm bài tập, bài tập Toán.”
“Ừm, vậy tại sao lại gọi cho tôi?”
“Tôi cứng rồi.”
“A….!?”
“Vừa nghĩ đến cậu là tôi lại cứng đến không chịu được, chỉ muốn làm cậu tiếp, làm đến khi cậu thấy chóng mặt, không còn xuất ra được nữa.”
“... Sao anh lại nói mấy cái này qua điện thoại chứ…”
“Cậu không muốn bị tôi làm? Có muốn tôi liếm dương v*t cho không? Cậu sờ xuống dưới đi, tôi muốn nghe tiếng nước bên cậu.”
“Ưm… Không ra được nữa, hôm nay đã làm rất nhiều rồi… Không được…”
“Trước tiên dùng ngón tay chạm vào âm vật bên dưới, chờ nó sưng lên rồi mới xoa tròn.”. Truyện Võng Du
“Không được… Khó chịu quá… mới chỉ chạm vào cũng thấy đau rồi…”
“Tôi muốn call video, để tôi xem cậu tự chạm vào như thế nào.”
“Được rồi…”
Chưa tới 30 giây, một bạn trong Wechat gửi yêu cầu video. Văn Thanh ủ rũ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Chương Minh trong điện thoại.
Mạng hơi yếu, mặt của Văn Thanh trong điện thoại không rõ lắm mà cậu lại còn để điện thoại quá gần; ngoài khuôn mặt và nửa cái cổ trắng nõn thì không thấy gì khác nữa, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được khung cảnh bên dưới. Lúc nãy nói hắn cứng chỉ là lừa cậu thôi; nhưng mà sau khi nghe được giọng và thấy mặt thì hắn cứng thật rồi.
Giọng Chương Minh khàn khàn ——“Để tôi xem phía dưới của cậu nào.”
Cách một cái màn hình điện thoại, hắn không thể thấy được khuôn mặt của Văn Thanh tức thì đỏ bừng sau khi hắn nói xong câu này; hắn chỉ thấy cậu nhắm tịt mắt. Giãy dụa một lúc xong, tay cậu vẫn còn run run mà để điện thoại xuống rồi bắt đầu mở hai chân ra, hướng về phía camera.
Hai cái trứng mềm mại, mỏng manh kia đè lên tính khí, tiểu huyệt nhỏ nhắn ẩn dưới dương v*t của cậu. Dường như không bị ảnh hưởng bởi sắc tố, hồng phần là màu chủ đạo, kiều diễm mà mở hé ra. Âm vật chưa cương cứng ẩn dưới bao quy đầu. Khi nhìn thấy ‘cửa’ của Văn Thanh, hắn chỉ cần ‘gõ ’ nhẹ hai lần, hoặc là liếm, hoặc là đưa một ngón tay ra gãi nhẹ ‘nơi đó’ là d*m thủy bên trong quần lót sẽ làm cho ngón tay hắn trở nên ẩm ướt. Nước lúc này là ngọt nhất.
Chương Minh nhìn chằm chằm ‘nơi đó’ đến xuất thần.
Người bị nhìn cũng không kiềm chế nổi nữa, có chút lúng túng mà giật giật hai cái chân nhỏ nhắn, che che khuôn mắt: “Chương Minh, anh còn muốn xem bao lâu nữa…?”
—— “Mở ra cho tôi xem đi. Thật mềm mại. Vừa nãy còn ngậm chặt dương v*t của tôi như vậy, sao bây giờ lại khép lại rồi?”
Lỗ tai Văn Thanh nóng rực lên, nghe được lời khích lệ hạ lưu như vậy, tiểu huyệt không tự chủ được mà co lại hai lần. “Giờ thì cậu dùng một ngón tay sờ vào âm vật đi, đúng, mở bao* của âm vật ra, đụng nhẹ một chút, cậu không phải thích tôi dùng đầu lưỡi liếm sao, cứ mô phỏng theo tốc độ mỗi khi tôi liếm của cậu đấy.”
Không biết là do Chương Minh đang nhìn, hay là do bản tính dâm đãng của cậu, cậu vừa nghe theo chỉ huy của hắn vừa sờ nắn âm vật của mình, tiểu huyệt khẽ co giật, cảm giác khó chịu ở ‘nơi đó’ do vừa bị ‘làm’ quá độ lại đến rồi.
Viên phấn hồng mềm mại cùng hạt đậu nhỏ dưới tầm mắt của Chương Minh mà dần dần sưng lên, tiếng thở dốc của Văn Thanh cũng càng lúc càng nhanh.
“Ưm… Âm vật sưng lên rồi, cứng quá… Sắp bắn rồi!”
“Đưa hai ngón tay lên, xoa xoa âm vật, tưởng tượng như là tôi đang xoa nó.”
“Hạt đậu nhỏ của cậu thật đáng yêu, chỉ cần cọ vài cái là muốn cao trào rồi, đúng không? Thật giống như tôi đang liếm cậu.”
“A… Anh liếm chết tôi rồi, ngứa quá… Tôi muốn bị anh làm…”
Văn Thanh dựa người vào cuối giường, sướng đến ngửa đầu về phía sau. Cậu liền cúi đầu nhìn lén Chương Minh. Cậu biết là lúc này hắn không thể phát hiện ra cậu đang nhìn lén hắn nhưng cậu vẫn có chút chột dạ.
Lần đầu tiên làm tình bằng video. Hai tiếng trước, lúc vừa kết thúc cuộc làm tình, cậu còn không muốn hắn làm cậu nhưng giờ lại chỉ muốn hắn đâm thật sâu vào bên trong.
Nước bên trong tiểu huyệt lại trào ra, mở hai chân ra là có thể thấy rõ ràng. Khi vừa mới xoa âm vật, âm đ*o liền co rút lại, bắt đầu để dành sức lực, không bao lâu sau liền đạt được cực khoái.
Sắc mặt có chút tái nhợt nhưng lại nhiễm sắc hồng, Văn Thanh thấp giọng rên rỉ:
“Ha a… Không được… Ngứa…”
“Đưa ngón tay vào trong hoa huy*t của cậu, cong ngón tay sờ lên trên khoảng 5 6 cm chính là điểm G của cậu; đừng dừng tay ở bên âm vật.”
Chương Minh cởi quần ngủ của hắn ra, nằm lên giường, đem điện thoại gác lên tủ đầu giường, vừa vặn có thể cho Văn Thanh thấy hắn tự xử (editor: ở đây mình thấy raw như vậy, nhưng mình không biết nên edit sao cho đúng飞机的画面. Cầu người giúp TvT). dương v*t thô cứng nổi lên những đường gân xanh dữ tợn, quy đầu rất lớn, lỗ sáo chảy ra một lượng lớn tinh dịch.
Văn Thanh liếc nhanh sang, cảm giác phía dưới càng lúc càng mãnh liệt, cậu cắn môi hét lên:
“ Ha a… Muốn anh đâm vào bên trong, …không tự làm được…”
“Được, tôi liền làm chết cậu, mỗi ngày đều đâm vào, bắn đầy vào bên trong cậu, bắn đến khi cậu mang thai.”
“ A a… muốn anh… đâm vào sâu bên trong, đâm đến khi tôi bắn ra.”
“Cậu phải thủ dâm cho đến khi ra thật nhiều nước mới mút được, véo nhẹ âm vật, đưa ngón tay vào bên trong, tìm được chưa?
“A, ngón tay không đủ dài, không đụng tới được, Chương Minh, tôi không được.”
“Nhắm mắt lại, tưởng tượng tôi đang ** cậu, côn th*t bự đang ** chết cậu, d*m thủy phun hết ra ngoài, trực tiếp làm cho cậu lên đỉnh."
Văn Thanh cắn môi, nhắm mắt nhớ lại những lúc Chương Minh làm màn dạo đầu như thế nào, liếm cậu như thế nào, làm cho cậu phải ướt đẫm. Ngón tay mảnh khảnh đâm vào bên trong hậu huyệt, cuối cùng cũng chạm tới điểm ‘kì diệu’; cậu liền cong eo lên, dường như không chịu nổi khoái cảm sung sướng này.
“A, đụng tới, đâm thẳng vào nơi này…”
“Quy đầu to lớn của tôi ** cậu, làm chết cậu.”
“A a.., không muốn, sướng…, sắp rồi…”
“Bắn đi, không dùng kê kê phía trước bắn thì tôi sẽ ** đến khi cậu bắn ra..”
Cậu liền nghe lời Chương Minh, một tay nắm lấy âm vật đã sưng lên như hòn đá nhỏ.
Một tay còn lại thì tàn nhẫn mà chọc vào sâu trong tiểu huyệt, khoái cảm dâng cao như thủy triều, lỗ nhỏ co giật không ngừng phun ra d*m thủy trong suốt.
Thân thể cậu không khống chế được mà co quắp. Văn Thanh dựa cả người vào cuối giường; cao trào kết thúc, hai chân cậu vẫn không ngừng run rẩy.
“Văn Thanh, cho tôi nhìn mặt của cậu.”
Trên màn hình hiện lên vẻ mặt vẫn còn đang chìm trong khoái cảm của Văn Thanh. Vừa nhìn điện thoại vài cái, hắn liền bắn thẳng ra ngoài.
Sau khi cao trào kết thúc, cả hai đều không nói nên lời.
Hai bên đều trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của nhau, tiếng sóng điện thoại nhàn nhạt truyền đến trong không gian yên tĩnh.
Chương Minh nhắm mắt lại, sóng điện này dường như là đến từ một nơi nào đó rất sâu trong vũ trụ, mang đến thông tin về sự ra đời của một hành tinh. Chỉ trong khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi của họ, hắn đột nhiên hiểu được toàn bộ ý nghĩa của sự rộng lớn.
“Chương Minh, anh ngủ rồi sao?”
“Không, cậu muốn ngủ chưa? —— Không có, tôi chỉ muốn hôn anh. Văn Thanh nghĩ trong lòng.
Nhưng hôn lại càng bí ẩn và xấu hổ hơn cả tình dục, cậu thật sự không dám nói ra.
Một tiếng sấm hạ xuống, cậu vội vàng cúp máy. Mạng bị ngắt do cúp điện khiến màn hình điện thoại Chương Minh dừng lại ở hình ảnh cuối cùng —— Một con mắt của Văn Thanh lóe lên màu xanh lục mờ ảo như nước hồ trong suốt.
Ba mươi giây sau, màn hình điện thoại tự động tắt đi, dòng suy nghĩ của Chương Minh cũng bắt đầu bay bổng, tâm trí hắn dường như không còn ở thực tại nữa.
Trước mắt hắn là một màu xanh lớn.
Cây cao chảy nước xanh, khung cửa sổ xanh, nước xanh bên trong giày phủ đầy rêu xanh, thùng sắt đựng nước mưa bị bỏ đi, rêu xanh sẫm nổi trên mặt nước bốc lên mùi hôi thối của cây cỏ bị mưa làm ướt.
Thân cây đại thụ cũng là một màu xanh, còn có một lớp rêu xanh bám ở phía trên; có cảm giác như chỉ cần đứng trong rừng cây này mấy phút liền sẽ bị đám rêu này bao phủ.
Ngay khi vừa nhấc chân lên định rời đi, bụi cây trước mặt lại rung lên, ở giữa rất nhiều sinh khí xanh lục này, là một nam nhân có làn da trắng như sứ.
Người đó đang trần truồng.
Phía sau hiện lên những chiếc vảy màu xanh lục.