--- -----Khách điếm bình dân---- ----
Tất cả các quán rượu trong Thủy tinh thành đều là mục tiêu theo dõi của Dạ Phong nên đoàn người không thể tùy tiện tiến vào nghỉ ngơi được. Tại căn nhà hẻo lánh ở phía Bắc Thủy tinh thành có một đôi lão nhân sinh sống, bọn họ trước đây có nhận ơn của Dạ Mị nên lúc này đây tự nhiên toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn, dù sao thì quân vương hiện tại cũng khiến cho dân chúng ngày càng phẫn nộ, bọn họ biết rõ chính mình cũng không thể sống lâu nên chỉ có một hy vọng là trước khi chết có thể thấy được Thụy Tuyết quốc quốc thái dân an như trước.
Trong căn phòng nhỏ tập trung rất nhiều người, bọn họ chính là theo Thương tới đây, bất quá bọn hắn là người trong giang hồ nên cũng không muốn liên quan tới triều đình nhưng cũng đã hứa hẹn, chỉ Thương muốn thì bọn họ nhất định sẽ ra tay tương trợ!
Kỳ thật người trong võ lâm vốn rất nghĩa khí, chứng kiến người dân vô tội cùng Thụy Tuyết quốc ngày càng đi xuống, suy kiệt dần tự nhiên không thể nào bỏ mặc được, hơn nữa, bọn hắn vẫn thấy Dạ Mị là một quân vương tốt.
“Bệ hạ, ngài nhất định phải thành công a!” toàn bộ trung thần quì dưới đất nhìn Dạ Mị chân thành nói, những ngày tháng này bọn họ đều sống trong sợ hãi, nhìn thân nhân của mình cùng những người khác bị giết mà không cách nào thay đổi được, loại tâm tình này so với chính mình bị giết còn đau khổ hơn.
“Các ngươi yên tâm đi, vì dân chúng, ta sẽ cố hết sức có thể!” Dạ Mị đã khôi phục lại hình dáng ban đầu kiên định nói.
“Chúng ta khi nào thì bắt đầu hành động ạ?” đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm.
“Mọi người cứ đứng lên trước đi!” Dạ Mị nhìn về phía các vị đại thần nói.
Đám đại thần nghe vậy toàn bộ đứng dậy ngồi xuống cạnh bàn nhỏ, từ lúc tìm được Dạ Mị tới nay những đại thần này làm việc rất kín kẽ, bọn họ tự nguyện thần phục Dạ Mị. Từ khi Dạ Mị lên làm Xà vương tới nay đều làm mọi chuyện rất tốt, tham quan cũng giảm dần, là một bệ hạ được dân chúng kính yêu cho nên cho dù là chết thì thần tử trung thành như bọn họ cũng nguyện ý trợ giúp hắn để Thụy Tuyết quốc nhanh chóng trở lại như trước kia!
Dạ Mị trầm tư một lúc rồi nói: “Đợi ba ngày nữa đi, ba ngày nữa chúng ta liền xuất phát!” những ngày này Dạ Mị vẫn luôn nhận được tin tức từ Miên Miên, nàng vẫn dặn hắn không nên nóng vội, chuyện Dạ Phong đã dần khôi phục lại tử nhãn khiến hắn thật sự vui mừng nhưng là hắn thật sự không muốn chờ nữa rồi, theo tin tức hắn thăm dò được thì Dạ Phong đã lại bắt đầu tàn sát dân chúng vô tội, trong thư Miên Miên không nói tới chuyện này chứng tỏ nàng cũng không biết, nếu biết thì chắc chắn nàng sẽ không đứng ngoài quan sát rồi. Xem ra chừng nào hắn còn chưa xuất hiện thì Dạ Phong nhất định sẽ không từ bỏ.
“Tại sao lại phải chờ ba ngày nữa?” một đại thần khó hiểu hỏi, từ lúc quyết định đi theo Dạ Mị, hắn đã không còn màng tới sống chết của bản thân rồi, mỗi một ngày bây giờ đối với bọn họ chính là một loại dày vò a!
“Chúng ta còn thiếu một vài thứ, ba ngày này ta sẽ cố gắng thu thập mọi thứ xong xuôi, còn nữa, lần này chỉ có thể thành công không thể thấy bại nên chúng ta nhất định phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ!” Dạ Mị chậm rãi giải thích.
“Bệ hạ nói rất đúng, thực lực của Dạ Phong quá cường đại, lại đã nhập ma, chúng ta nhất định phải có đối sách chu toàn mới có thể xuất quân được, nếu hấp tấp hành động mà chọc giận hắn thì hậu quả sẽ khôn lường!” một đại thần khác gật đầu tán thành nói.
Đối với những lời của đại thần này, Dạ Mị khẽ gật đầu đồng ý.
“Lão cha, đến tột cùng là tới bao giờ ta mới có thể gặp lại mẹ? Ta nhớ mẹ…” Tử Tử nhìn Dạ Mị cau mày hỏi, đã rất lâu rồi hắn không gặp mẹ a, hắn thật sự nhớ mà! Thật không biết nữ nhân của hắn ở trong cung thế nào rồi?
“Kiên nhẫn chờ thêm ba ngày nữa thôi rồi phụ thân đưa ngươi đi gặp mẫu thân, được không?” Dạ Mị vuốt tóc Tử Tử sủng nịch nói.
Đúng lúc này thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng cười khúc khích của tiểu hài nhi, không biết có phải là do nghe Dạ Mị nói sắp được gặp Miên Miên không mà tiểu công chúa trong lòng Vô Tình đột nhiên cười vui vẻ. Một màn này khiến những người có mặt có chút sửng sốt, Vô Tình cúi đầu nhìn tiểu công chúa từ lúc sinh ra chỉ biết cười mà không khỏi lo lắng, nội cung lòng người hiểm ác, tiểu công chúa vô tư thế này liệu có thể sống sót được không?
“Được rồi, mọi người cũng nên trở về rồi, đừng để cho hắn hoài nghi, đợi thời cơ chín muồi ta sẽ cho người thông báo cho các vị!” Dạ Mị nhìn những đại thần nói.
“Vâng!” những đại thần nghe vậy lập tức đứng dậy hành lễ rồi đi ra.
Đợi mọi người đi hết rồi, Dạ Mị lần nữa ngồi xuống nói: “Thương, chuyện này không quan hệ tới ngươi, ba ngày sau có thể nhờ ngươi mang theo tiểu công chúa tránh đi không? Đây là chuyện gia đình ta, có lẽ chúng ta nên tự mình giải quyết thì hơn!” Dạ Mị nghiêm túc nhìn Thương nói.
Thương nghe vậy chỉ cười lạnh nói: “Ngươi tự tin quá rồi, chuyện gia đình ngươi ta không có hứng thú nhưng là trong nội cung có người khiến ta lo lắng, cho nên ta nhất định phải đi!”
“Sư phụ…” Tử Tử nhìn Thương rồi lại nhìn qua Dạ Mị, một giây sau hắn vỗ vỗ cái trán nhỏ của mình, mẹ à, ngươi như thế nào lại đi khắp nơi hái hoa đào rồi?
"Thương..." Dạ Mị nhìn Thương thật sự không biết nên nói gì, hắn biết rõ lần này vào cung thập phần nguy hiểm, sống hay chết của bản thân mình cùng mọi người hắn cũng không thể nào bảo đảm được.
“Được rồi, đừng nói mấy chuyện này, ngươi tốt hơn là tập trung suy nghĩ cách đối phó với đệ đệ của ngươi đi!” Thương nói rồi nắm tay Tử Tử nói: “Đi, hôm nay sự phụ dạy ngươi một chiêu thức mới!”
“A, được!” Tử Tử nghe vậy lập tức hào hứng đi theo Thương về phía hậu viện.
"Bệ hạ..." Vô Tình ôm tiểu công chúa nhẹ giọng gọi.
"Có chuyện gì sao?" Dạ Mị nhìn Vô Tình hỏi.
“Bệ hạ, có chuyện này ta nghĩ là nên nói cho người biết!”Ngày hôm qua lúc đi tới quán rượu tìm Lô Vượng nàng phát hiện ra Tư nhi đã được Miên Miên phái người đón đi, nàng đoán chắc rằng Miên Miên cuối cùng cũng bắt đầu kế hoạch trả thù Ngải Vân rồi, nàng nhất định phải nói cho Dạ Mị biết rõ sự tình.