“Nằm xuống!” Ngải Vân lớn tiếng hét lên, đoàn người học theo nàng nằm xuống, một đàn điểu nhân rất nhanh bay qua trên đầu bọn họ, không gian một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Thời điểm này năm thị vệ đã mất thêm một người nữa, mọi người khẩn trương nhìn về phía Ngải Vân phảng phất như nàng ta là Bồ tát cứu khổ cứu nạn vậy! Ngải Vân thấy vậy đắc ý cười nói: “Ta sớm đã nói rồi, các ngươi nghe theo ta thì may ra còn mạng mà ra khỏi nơi này, nếu không thì kết cục không thoát khỏi cái chết!”
“Chúng nô tài chờ chủ tử phân phó!” bốn thị vệ trăm miệng một lời đồng thanh nói, không có cách nào khác, đoạn đường này đích thực là vì bọn họ nghe theo lời Ngải Vân mà còn sống tới bây giờ, xem ra Xà hậu này cũng là có chút tài năng hơn người.
“Thiếu gia, người thật là lợi hại quá a!” Linh Chi thán phục nhìn Ngải Vân, đoạn đường này thật sự là đáng sợ mà.
“Được rồi, mau tranh thủ thời gian đi tiếp đi!” Ngải Vân vô cùng đắc ý với những lời khen ngợi rồi tự mình đi trước, nhưng là nàng ta rất nhanh chóng ngừng lại, mấy người đi sau thấy vậy cũng lập tức dừng lại khẩn trương nhìn Ngải Vân tựa hồ chỉ chờ lệnh nàng là lập tức hành động.
Ngải Vân nhìn về phia xa rồi lại nhìn về phía bên phải, lông mày nhíu lại suy tư rồi đột ngột ngồi xổm xuống kiểm tra trên mặt đất một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Mới vừa đi thôi!”
“Chủ tử, bụi cỏ lau bên kia dường như không bình thường!” thị vệ trưởng cẩn trọng nhìn bụi cỏ phía xa nói.
Ngải Vân nghe vậy nhìn hắn cười lạnh, “Ngươi chẳng lẽ không phát hiện ở chỗ này có một mùi rất đặc trưng sao? Ngươi nhìn xem, bên này có rất nhiều kiến nhưng là bên kia lại vô cùng sạch sẽ, ta nghĩ những quái vật trong rừng này không thích mùi này thì phải, đã vậy thì chúng ta nên đi bên mé rừng này có lẽ sẽ an toàn hơn.” Ngải Vân phân tích nói.
Đoàn người nghe Ngải Vân nói vậy thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng ta thật sự là có năng lực a!
“Được rồi, các người đi theo ta!” Ngải Vân nói rồi dẫn mấy thị vệ cùng Linh Chi đi vào vùng cây ngải cứu.
Lúc này ở sâu trong vùng ngải cứu, Vô Tình thống khổ nắm chặt vết thương nơi chân, vết thương vẫn còn chưa khỏi nhưng là nàng thật sự lo lắng cho Miên Miên, nàng không thể đợi được nữa, cho dù sau này có tàn phế nàng cũng muốn đi tìm Miên Miên.
Vô Tình gắt gao cắn môi dưới kìm chế cơn đau đưa tay kiểm tra vết thương ở chân, trán nàng đã sớm ướt đẫm mồ hôi, xem ra vết thương đã khá hơn rồi nhưng là vì lúc trước nàng không có bôi dượt liệu tốt nên vẫn còn rất đau đớn. Vô Tình cắn răng chậm rãi đứng dậy.
“Chúng ta phải đi tìm nương nương!” Vô Tình nhỏ giọng nói rồi lấy áo ngoài làm thành một tay nải cẩn thận bỏ hai trứng rắn vào rồi cố định trên lưng, đưa tay tìm kiếm trên mặt đất một nhánh cây có thể làm gậy rồi quay người rời đi.
“Có tiếng động!” Thị vệ trưởng đột ngột nói rồi tập trung dò xét xung quanh một lượt.
Ngải Vân nghe vậy liền bước đến nghe ngóng xung quanh nhưng mà một chút tiếng động cũng không nghe thấy, nàng ta quay qua thị vệ trưởng trấn an: “Ngươi không cần khẩn trương như vậy, có ta ở đây thì không gì có thể vây khốn chúng ta đâu!” nói rồi ra lệnh cho bọn họ đi nhanh về phía trước.
Ngay tại lúc nàng ta đẩy nhanh cước bộ thì trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên có người đi ra, bốn mắt nhìn nhau, tất cả những người có mặt ngây người nhìn sang. Thời gian như ngừng trôi…
Ngải Vân kinh ngạc nhìn Vô Tình đang sững người bên ngoài bụi cỏ ngửa mặt cười lớn nói: “Đúng là trời cũng giúp ta mà, không thể tin được ở nơi này không tốn chút công sức nào tóm được nha hoàn của nàng ta a, xem ra, nàng ta nhất định là đang ở gần đây rồi!”
“Chủ tử muốn giết nàng?” Thị vệ trưởng lên tiếng đầu tiên.
“Chậm một chút!” Ngải Vân thoáng nhìn qua tay nải sau lưng Vô Tình có chút nghi hoặc.
“Thật không ngờ ngươi cũng đến được nơi này, xem ra ngươi cũng có chút bản lãnh a!” Vô Tình cười lạnh nói.
“Bản lãnh của ta? Chủ tử của ngươi không nói cho ngươi biết khả năng của ta sao? Hử, trong tay nải của ngươi là cái gì?” Ngải Vân nhướn mày nửa cười nửa không hỏi.
“Đó không phải là chuyện của ngươi!” Vô Tình lạnh lùng nói, vô thức đưa tay chỉnh sửa tay nải tránh đi ánh mắt tò mò của Ngải Vân.
Ngải Vân lần nữa cười lớn rồi tà ác nhìn Vô Tình nói, “Ngươi chớ có đắc ý, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng được bốn ngự tiền thị vệ của ta sao?”
“Cho dù chết ta cũng sẽ không giao tay nải cho ngươ!” Vô Tình cương quyết nói rồi dùng tay giữ chặt tay nải trên người.
“Thật sao? Nhưng là việc này không phải là do ngươi quyết định rồi!” Ngải Vân nói rồi liếc nhìn sang tên thị vệ trưởng, thị vệ trưởng hiểu ý gật gật đầu rồi lập tức phi thân tới, Vô Tình thấy vậy lập tức nâng nhánh cây lên chống đỡ. Một màn này khiến Ngải Vân có chút sửng sốt, nguyên lai là nàng ta cũng biết võ công a!
Một tiếng xoát vang lên, tay nải trên vai Vô Tình bị thị vệ nọ đánh văng ra, Vô Tình thấy vậy lập tức nhào tới, nhưng là trong lúc nàng lao tới đỡ thì phía sau lại bị một chưởng tập kích, Vô Tình nhịn đau ôm lấy tay nải không buông.
Chỉ nghe bịch một tiếng, Vô Tình ngã lăn trên mặt đất mấy vòng, trứng rắn cũng vì va chạm mà lăn ra… trứng rắn màu hồng nhạt bên lăn nhẹ tới bên cạnh một trứng rắn màu trắng.
Một màn này khiến đám người Ngải Vân hít sâu một hơi, Ngải Vân nghĩ tới bao nhiêu thứ nhưng cũng không làm sao nghĩ tới trong tay nải lại có hai trứng rắn!
“Trứng rắn này từ đâu ngươi có được?” Ngải Vân híp mắt vẻ thâm sâu nhìn Vô Tình hỏi.
“Là của ta!” Vô Tình bấp chất khóe miệng đang chảy máu vội vàng nhặt trứng rắn bỏ vào trong tay nải.
“Của ngươi? Hừ, ngươi cũng sinh được sao?” Ngải Vân thanh âm lạnh lùng nói rồi nhắm mắt suy tư, một lúc sau nàng ta mở bừng mắt khẽ nhếch khóe miệng, “Xem ra trứng rắn này đích thị là của nữ nhân kia rồi, nàng ta chắc chắn đang ở gần đây!” nói rồi liền đưa mắt dò xét xung quanh.
Vô Tình cảnh giác nhìn nàng ta nói, “Là trứng của ta, ngươi đừng có đoán bậy!’
“A, ngươi ít nói đi, có muốn ta cho người kiểm tra ngươi một lượt xem ngươi có còn là trinh nữ không?” Ngải Vân châm chọc nói.
Vô Tình đanh mặt, oán hận nhìn nàng ta lớn tiếng nói: “Hèn hạ!”
"Hèn hạ? Cái này không phải hèn hạ mà là thủ đoạn, nếu thủ đoạn một chút mà có thế giúp ta có được những thứ mình muốn thì ta cũng không ngại đâu!” Ngải Vân cười lớn nói tiếp. “Không tưởng được nàng ta lại sinh ra một song thai, thật sự là chuyện đáng mừng a!” giờ phút này thanh âm của Ngải Vân mang chứa đầy đau xót, đúng vậy, Dạ Mị để nàng ta sinh con hết lần này đến lần khác, còn nàng thì sao nào?
Vô Tình nghe vậy cũng không có ý định giải thích, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Ngải Vân biết Dạ Mị đang ở trong trứng rắn màu trắng, nếu nàng ta biết thì nhất định bệ hạ sẽ gặp nguy hiểm mất.
“Mau đưa trứng rắn cho ta!” Ngải Vân nói rồi vươn tay về phía Vô Tình đang ngồi dưới đất.
“Ngươi nằm mơ!” Vô Tình vội vàng đem tay nải lần nữa buộc chặt trên người rồi lau lau khóe miệng chậm rãi đứng dậy.
Ngải Vân thấy vậy cười lớn, “Ngươi nghĩ ngươi có quyền từ chối sao? Các ngươi lên hết cho ta, không cần giết nàng ta chỉ cần đoạt lấy trứng rắn là được!” tốt nhất để nàng ta sống rồi từ từ tra tấn, nàng ta muốn Miên Miên phải tận mắt chứng kiến những người nàng ta quan tâm chết như thế nào.
“Vâng!” bốn thị vệ cúi người nhận lệnh rồi lập tức phi tới.
Một trận quyết chiến không thể tránh khỏi, Vô Tình dù đã bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng thi triển hết võ học cả đời ra, nàng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ Miên Miên giao cho. Kỳ thật võ công của nàng căn bản dư sức đối phó với bốn thị vệ này, chẳng qua chân nàng đã bị thương tổn lại thêm phải bảo hộ trứng rắn nên di chuyển có phần bất tiện nên không thể nào đánh thắng được.
“Không thể tin được nàng ta dĩ nhiên lại là một thân thâm tàng bất lộ!” Ngải Vân nhìn Vô Tình một thân võ công không khỏi cười lạnh, Nguyễn Miên Miên ngươi thật là giỏi a, bên người lại có bảo bối lợi hại đến vậy!
“Chủ tử, nàng ta rất lợi hại!” một thị vệ đột nhiên nhìn sang Ngải Vân nói, hắn chưa từng thấy qua nữ nhân nào cố chấp mà lại có võ công cao như vậy cả.
Ngải Vân đưa mắt quét trên người Vô Tình một lượt chợt nhận ra chân của nàng ta đang chảy máu, xem ra là đã bị trọng thương rồi, Ngải Vân nhìn bốn thị vệ lớn tiếng nói: “Công kích chân nàng ta!”
Bốn thị vệ nghe vậy lập tức chuyển mục tiêu tấn công, Vô Tình lúc này sớm đã kiệt sức, mồ hôi đầm đìa chảy xuống, máu từ vết thương không ngừng chảy ra nhưng vẫn rất kiên trì đối phó với từng đợt công kích. Nương nương đã từng dặn nàng nhất định phải bảo vệ bằng được trứng rắn, nàng tuyệt đối không thể để nương nương thất vọng được….
“Đánh gãy chân nàng ta cho ta!” Ngải Vân thấy Vô Tình kiên quyết không buông trứng rắn tức giận ra lệnh.
Lời nàng ta vừa dứt, bốn thị vệ đồng loạt giương kiếm hướng tới chân Vô Tình bổ xuống, tiếng xương gãy khô khốc vang lên, Vô Tình đau đớn ngã xuống, nhưng là dù ngã xuống nàng cũng không quên ôm lấy trứng rắn vào trong lòng, va chạm mạnh mẽ khiến cho nàng lần nữa hộc máu.
Ngải Vân thấy thế lập tức cầm kiếm đi tới cắt dây tay nải, hai trứng rắn lần nữa lăn ra.
“Ngươi liều mạng vì Nguyễn Miên Miên như vậy đáng sao?” Ngải Vân nhướn mày nhìn Vô Tình người bê bết máu hỏi.
“Hừ, loại người như ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được cùng không xứng đáng hiểu!” Vô Tình nhịn xuống cơn đau thấu xương thò tay nhặt lấy trứng rắn, Ngải Vân thấy vậy lập tức đâm kiếm xuống tay Vô Tình, máu tươi lập tức chảy ra, Vô Tình mồ hôi đầm đìa vì đau.
“Ta cho ngươi biết không phải là ta không hiểu mà chính là ta khinh thường thứ đó!” Ngải Vân nói rồi rút kiếm trên tay Vô Tình lạnh nhạt nói, vì động tác rút kiếm này mà máu trên tay Vô Tình không ngừng chảy ra, loang lổ cả một khoảng đất.
Vô Tình nhìn tay mình cười cay đắng rồi tiếp tục duỗi cánh tay đẫm máu về phía trước, “A Tình, nhờ ngươi chiếu cố bọn hắn, ta biết rõ ngươi quan tâm tới ta cho nên xin ngươi cũng có thể quan tâm tới bọn hắn như vậy!”, bên tai nàng giống như vẫn còn nghe thấy Miên Miên đang dặn dò, đúng vậy, nàng nhất định phải hảo hảo chiếu cố bọn hắn!
Ngải Vân thấy Vô Tình cố chấp như vậy thì tức giận nâng kiếm lần nữa đâm xuống, Vô Tình không nhịn được hừ lạnh một tiếng, nước mắt bắt đầu ngưng đọng nơi khóe mắt nhưng rất nhanh chóng bị nàng nuốt trở vào. Ngải Vân lạnh lùng rút kiếm, nàng ta ngược lại muốn nhìn xem nàng đến tột cùng có bao nhiêu khí lực a, nếu nàng dám đưa tay lần nữa thì nàng ta nhất định sẽ chém đứt cánh tay nàng.
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn bỏ qua lời ta nói thì… ngươi đừng mong giữ lại được hai cánh tay này, nêu bây giờ ngươi bỏ cuộc thì ta còn có thể chừa cho ngươi một con đường sống!” Ngải Vân cũng không biết tại sao mình lại nói ra điều này, vì cảm động sao? Hay là vì không muốn thấy nàng ta biểu hiện sự trung thành với Miên Miên?
“Đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo hộ cho các ngươi…” Vô Tình thống khổ nói rồi lần nữa đưa cánh tay đầy máu chậm rãi vươn tới, hành động của nàng thật sự khiến cho đám thị vệ kinh hãi. Ngải Vân không hiểu, nàng ta thật sự không thể nào hiểu nổi, nàng ta có thể vì Nguyễn Miên Miên mà cả mạng mình cũng không cần nữa sao? Tình nghĩa chủ tớ của hai người này thật sự thâm sâu đến vậy sao?
“Ngươi cho dù có giết ta thì ta vẫn nhất định bảo hộ bọn hắn, bởi vì ta chính là nha hoàn của nương nương…” Vô Tình mỉm cười, trên gương mặt đẫm mồ hôi không hề có chút sợ hãi, đúng vậy, có thể chết vì một chủ tử như vậy có gì đáng tiếc chứ?
Linh Chi nghe Vô Tình nói mà giật mình, tuy nàng ta lúc nào cũng nghĩ là mình trung thành với Ngải Vân nhưng là nhìn Vô Tình như vậy lại khiến nàng ta nhận ra chút ít trung thành đó chẳng khác gì thứ đồ chơi trẻ con. Nàng ta thật sự không hiểu, Sủng phi rốt cuộc đối xử với Vô Tình thế nào mà khiến nàng có thể bán mạng vì mình như vậy?
Ngải Vân lúc này bị hành động cùng lời nói của Vô Tình chọc giận, “Xem ra, ngươi chính là không cần tới tay của mình nữa rồi!” nói rồi lập tức vung kiếm chém xuống, nhưng là đúng lúc thanh kiếm chuẩn bị chạm tới tay Vô Tình thì trứng rắn màu trắng đột ngột phát quang rồi xoẹt xoẹt mấy tiếng lập tức nứt ra…