Lữ Thụ tiếp tục nhìn, lại thêm mười điểm nữa đến từ Khúc Dương, và mười điểm khác đến từ Lý Lâm, đây chẳng phải là hai người qua đường bị mình dọa chạy mất mật vừa nãy sao?
Cũng đúng lúc này, bảng điểm của hắn lại tăng thêm tận mấy trăm điểm nữa, tất cả đều do Trương Tồn Quả “ban tặng”, trăm phần trăm đây là gã tài xế khi nãy rồi, nếu không chả có ai cống hiến nhiều tâm tình tiêu cực cho hắn như vậy cả. Lữ Thụ đã đại khái hiểu ra sự việc cũng như cách vận hành của món “đồ chơi” này.
Ồ, lại thêm hơn một trăm điểm nữa đến từ Lữ Tiểu Ngư, đoán chừng khi nãy mình đã hù em ấy một phen rồi.
Lữ Thụ kéo bản ghi chép đến cuối cùng thì có một hàng chữ nhỏ:
Cảm xúc tiêu cực đến từ Tri Vi: +1.
Khóe miệng Lữ Thụ giật giật, Tri Vi không phải là người thanh niên mình gặp lúc chiều sao, mình nói có một câu chút xíu mà anh ta lại mang oán niệm với mình ư?
Sao tên đó lòng dạ hẹp hòi thế nhỉ!
Tuy nhiên nếu là như thế, vậy không chỉ có hoảng sợ mới tăng điểm lên, hình như tất cả cảm xúc tiêu cực đều có thể, oán niệm cũng vậy!
Nghĩ tới đây Lữ Thụ nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi hắn còn tưởng mình phải đóng vai quỷ đi dọa người khác nữa, hiện tại xem ra không cần, thế đạo bây giờ hình như
đang loạn lên, nếu mình đi đóng vai quỷ, bỗng nhiên một vị đại tăng từ đâu nhảy ra cầm sét đánh mình, vậy thì không tốt chút nào.
Nếu đã có dị năng, vậy mấy người trừ ma vệ đạo sớm muộn gì cũng xuất hiện thôi.
Chỉ cần làm cho người ta sinh ra oán niệm là được đúng không? Ha ha, việc này Lữ Thụ lành nghề vô cùng.
Sau khi Lữ Thụ biết được ngọn nguồn khoản thu nhập của mình rồi thì chuyển sang mở trung tâm rút thưởng cuối cùng, bên trong là một cái đĩa quay, có kim chỉ, có cái nút, bên cạnh tay cầm có một hàng chữ nhỏ:
Mỗi lần rút thưởng tốn 100 điểm.
Thấy vậy Lữ Thụ cực kỳ vui vẻ, ít nhất bây giờ cũng có thể thử một lần, hắn bấm nút bắt đầu, vòng quay liền chuyển động, trong đầu Lữ Thụ thầm hô ngừng, vòng quay liền giảm tốc độ.
- Cảm ơn bạn đã tham gia!
Mẹ nó! Lữ Thụ lúc ấy xém chút muốn đập luôn cái bồn rửa mặt trong nhà tắm, khốn kiếp! Ngươi là hệ thống thần kỳ mà, tại sao còn có vụ "cảm ơn bạn đã tham gia" gài hàng như vậy chứ? Như vậy còn quay con khỉ gì nữa!
Lần sau chẳng biết hắn có tiếp tục bị gài như thế nữa không?
Hắn tổng cộng chỉ có 701 điểm cảm xúc tiêu cực, kết quả quay một cái mất toi 100 điểm, nhưng lúc này bảo hắn dừng lại thì hắn thật không cam tâm, dù sao hiện tại chỉ có thao tác này bên trong hệ thống mới thực hiện được thôi.
Ha ha ha! Tiếp tục Rút!
Vòng quay lại bắt đầu. . . Cám ơn bạn đã tham gia!
Cám ơn bạn đã tham gia!
Cám ơn bạn đã tham gia!
Tham gia em gái mày chứ mà tham gia! Lữ Thụ liên tục quay 5 lần nhưng kết quả đều là "Cảm ơn bạn đã tham gia"!
Lẽ nào số mình đen như vậy sao? Có ai nói cho hắn biết rốt cuộc cái xác suất "Cảm ơn” này là bao nhiêu không?
Lữ Thụ nhìn qua lịch sử rút thưởng cái gì cũng không có, chỉ toàn thấy dòng chữ “Cảm ơn” trêu ngươi kia, không phải cái hệ thống này chuyên gài bẫy người khác đấy chứ???
Một lần cuối cùng vậy. Vòng quay lần nữa chuyển động, Lữ Thụ không chút do dự hô ngừng, lần này Lữ Thụ nhìn thấy nó dừng lại ở một ô đầy sương mù, không phải dòng chữ "Cảm ơn bạn đã tham gia" chết tiệt kia hiện lên nữa, mà là trúng vào một ô có cái quả trái cây màu đỏ, thoạt nhìn qua kha khá giống với trái mận.
- Tẩy Tủy Quả đã được chuyển đến trong mục vật phẩm, có thể dùng ý niệm để lấy ra.
- Lấy ra.
Tẩy Tủy Quả, Lữ Thụ nhìn thấy một quả trái cây đột ngột xuất hiện bên trong lòng bàn tay mình, nếu như ăn vào liệu có thể dịch cân tẩy tủy chứ?
Ăn hay không ăn? Lữ Thụ cơ hồ chẳng hề do dự đã cho ngay quả nọ vào mồm, Tẩy Tủy Quả vừa vào miệng liền biến thành một dòng nhiệt lưu chảy khắp cơ thể hắn.
Nguyên bản ngôi nhà nhỏ này không có máy sưởi ấm, cho nên mùa đông đi tắm sẽ rất lạnh, thế nhưng trong nháy mắt Lữ Thụ không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng hừng hực, thậm chí còn chảy mồ hôi nữa.
Loại cảm giác này...Thật giống như thân thể của mình đã thông thấu một chút, rất thần kỳ!
Cảm giác suy yếu quấn quanh cơ thể hắn mọi ngày bỗng biến mất hoàn toàn, giống như Tẩy Tủy Quả đã giúp hắn phá vỡ tất cả gông xiềng trong cơ thể vậy.
Không nói mình có thể trở thành những đại năng dời non lấp biển trong truyền thuyết hay không, thế nhưng chỉ vẻn vẹn một quả Tẩy Tủy đã làm cho hắn vô cùng mừng rỡ rồi.
Ngày thường đi học, giáo viên thể dục luôn hảo tâm cho Lữ Thụ đứng một bên để khỏi chạy bộ, mấy bạn học trong lớp rủ cùng chơi đá banh hay bóng rổ gì Lữ Thụ đều phải từ chối tham gia.
Cái vẻ bệnh tật này, cho dù ngồi nói chuyện với mấy bạn học nữ cũng muốn không nổi.
Theo như lời Lữ Tiểu Ngư nói chính là thân thể đã hư nhược như thế còn muốn cùng với bạn học nữ gì gì đấy, nằm mơ à?
Lữ Thụ mở xem số dư còn lại của mình, chỉ còn đúng 1 điểm, quả thật tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Hắn lại mở ghi chép thu nhập ra, bỗng nhiên lại nhiều thêm một chút thu nhập:
Cảm xúc tiêu cực đến từ Tri Vi.
Mịa, anh ta đúng là thù dai. . . Lữ Thụ cảm thấy cái hệ thống này cũng rất thần kỳ, ít nhất nó cho hắn biết được ai đang mang thù với mình.
- Lữ Thụ, anh mau ra ăn mì này!
Lữ Tiểu Ngư ở bên ngoài gọi với vào.
Lữ Thụ theo bản năng hô một câu:
- Nhớ bỏ cho anh thêm chút hành nha.
Trong sân nhỏ của bọn họ có trồng hành, ngu sao mà không ăn.
Sau đó Lữ Thụ liền nhìn thấy ghi chép thu nhập thông báo, oán niệm đến từ Lữ Tiểu Ngư: +10, +10, +10. . .
Lữ Thụ hít một hơi lạnh, bỗng nhiên có chút đau răng.
Nếu như là người bình thường chắc chắn sẽ chạy ra ngoài an ủi cô gái nhỏ rồi, nhưng Lữ Thụ không phải người bình thường...
- À, cho thêm rau thơm nữa nghen.
Lữ Thụ hét lớn một tiếng.
+10, +10, +10...
Lữ Thụ suy nghĩ, ha ha, thật tốt, xem ra con gấu con Tiểu Ngư này có thể thầu một phần giá trị cảm xúc tiêu cực mỗi ngày của mình rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại Lữ Thụ liền vui tươi hớn hở ra ngoài ăn mì tôm, càng nhìn càng thấy Lữ Tiểu Ngư vô cùng đáng yêu.
- Lữ Thụ, trước kia đều là anh nấu mì tôm cho em ăn đấy!
Lữ Tiểu Ngư lầu bầu.
- Ừ ừ, sau này tới phiên em nấu cho anh đi.
Vừa nói xong, Lữ Thụ nhìn ghi chép lại thấy thăng thêm
20 điểm nữa, vui đến không khép miệng lại được.
Bất quá hắn cũng không thể khi dễ Tiểu Ngư hoài được, dù sao trong cái thế giới rộng lớn này chỉ có hai người bọn họ sống nương tựa vào nhau.
Tuyết ngoài cửa sổ rơi càng lúc càng nhiều, cảm giác toàn bộ thế giới đều đã biến thành màu trắng xóa, bông tuyết lặng lẽ rơi tựa như đang thở dài buồn bã.
Đúng vậy, thế giới rộng lớn này chỉ có hai người bọn họ nương tựa lẫn nhau mà thôi.
- Lữ Thụ, chút nữa chúng ta ra ngoài đắp tuyết nha.
Lữ Tiểu Ngư dò hỏi.
- Được thôi.
Lữ Thụ vui vẻ đồng ý:
- Chúng ta đắp gì đây?
- Chờ chút nữa rồi tính, em còn chưa nghĩ ra mà.
Lữ Tiểu Ngư tiếp tục cúi đầu ăn mì tôm, cô bé từ viện mồ cô chạy đến ở cùng với Lữ Thụ, không phải bởi vì Lữ Thụ đối xử tốt với mình như thế nào, mà là cô bé cảm thấy lúc mình ở bên Lữ Thụ có cảm giác như một gia đình vậy, tất cả chỉ đơn giản như thế.
Gia đình, hai chữ này đối với bọn họ mà nói thì quá mức xa xỉ.
Cuối cùng hai người bọn họ chẳng đắp nổi người tuyết, một lớn một nhỏ này đều chả có tí thiên phú nghệ thuật nào, người ta đắp người tuyết xinh đẹp không thôi, còn có các loại tạo hình Anime nữa.
Kết quả đến lượt bọn họ, bên trong hàng rào nhỏ bèn xuất hiện hai đống tuyết một lớn một bé, hình thể méo mó vặn vẹo không nỡ nhìn.
Hai người tuyết nọ dựa sát vào nhau, lẻ loi trơ trọi đứng lặng trong cái thế giới lạnh buốt này.
.