Đại Vương Tha Mạng

Chương 46: Phương Thức Lừa Điểm Cảm Xúc Tiêu Cực Mới



Thật ra Lữ Thụ cũng từng nghĩ qua, kỳ thật muốn kiếm tiền thì Tẩy Tủy Quả chính là con đường nhanh nhất, bởi vì hiệu quả của món đồ chơi này quả thật quá thần kỳ.

Thứ hắn có thể bán ra chỉ có Tinh Thần Quả và Tẩy Tủy Quả mà thôi, nhưng Tinh Thần Quả có hiệu quả với người khác hay không, Lữ Thụ hoàn toàn không biết, dù sao Cá Nhỏ vẫn chưa có công pháp tu luyện.

Như vậy cũng chỉ còn có Tẩy Tủy Quả.

Nếu đưa món đồ này ra thị trường, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người chú ý, đồ vật có thể cải thiện thể chất và tư chất, các phú hào nhất định sẽ dùng trước, sau đó nện tiền mua cho con cháu ăn, Lữ Thụ nghĩ chuyện này hẳn có rất nhiều người nguyện ý làm.

Nhưng vấn đề là Tẩy Tủy Quả chỉ có hiệu lực trong vòng sáu tiếng, về phần qua bao lâu tác dụng của nó sẽ biến mất hẳn thì hắn không biết. Cho nên kế hoạch dùng chuyển phát nhanh là không thể thực hiện được.

Tuy nhiên, đối với những người có quyền thế chân chính mà nói, xem như hắn không viết thông tin người gửi đi chăng nữa, bọn họ hoàn toàn đủ khả năng truy ra nguồn gốc của món hàng.

Người ta có thể kiểm tra người giao hàng rồi nghe ngóng một chút, thậm chí còn có thể kiểm tra camera giám sát nữa đấy. Sự thật đã chứng minh, không có việc gì mà tiền không giải quyết được.

Tẩy Tủy Quả hoàn toàn đáng giá để cho bọn họ làm thế.

Nếu không thể chuyển phát nhanh, vậy càng không thể giao dịch trực tiếp, nói đùa à, giao dịch trực tiếp cũng được thôi nhưng trước tiên chuẩn bị rõ ràng nguồn gốc thứ này trước rồi nói.

Nếu như mình nói trên cây mọc ra, coi chừng họ bắt mình đổi cái mạng của hai anh em lấy cái cây đấy, nếu không nói được... thì vĩnh viễn đừng nói.

Nói như vậy không phải cố ý bôi đen chính phủ, nhưng trong thể chế này luôn tồn tại những thế lực quá đen tối, hơn nữa trong thời thế đại biến đổi rối ren như hiện nay, một vài lão đại biết chuẩn bị kỹ càng cho tương lai là điều dễ hiểu.

Cho dù hiện tại dị năng giả chưa có quá nhiều, nhưng nếu đi làm bảo tiêu thì sao nhỉ? Nói nhảm, cái gì mà truyền nhân vịnh xuân quyền, bát quái chưởng... làm không tốt sẽ có dị năng giả biến ngươi thành thịt quay BBQ luôn.

Mà lúc này, Lữ Thụ đang nghĩ đến một vấn đề, kỳ thực dị năng giả có nhiều con đường phát triển lắm, đơn giản giống như minh tinh kiếm tiền siêu tốc vậy. Nếu một bác sĩ ngoại khoa não thức tỉnh dị năng niệm lực, phẫu thuật tuyệt đối chính xác, vậy đoán chừng bệnh nhân cả nước đều đặt tiền để được mổ trước đấy.

Chưa chắc dị năng chiến đấu mới hữu dụng, chỉ là mọi người đều chú ý đến thứ này đầu tiên.

Mặc kệ người khác, cũng mặc kệ việc chính hắn có tìm được phương thức kiếm tiền nào khác hay không, Lữ Thụ vẫn cảm thấy chỉ cần năng lực của mình càng mạnh thì sẽ tìm ra phương pháp kiếm tiền tốt hơn, tuy nhiên hiện tại hắn chỉ nghĩ được cách đi bán đậu hũ thối mà thôi.

Ít nhất bán đậu hũ thối tốt hơn bán trứng gà luộc, không phải sao?

Lúc bán trứng gà, khi lấy hàng, nếu cửa hàng này bán mắc hơn một tệ thôi thì Lữ Thụ hắn sẽ phại chạy hai cây số đến một cửa hàng khác để mua.

Góp gió thành bão nha, tuy chỉ có 1 tệ nhưng mỗi ngày hắn đều phải mua số lượng lớn, tiết kiệm tiền để mua khoai lang nướng cho Cá Nhỏ không phải tốt hơn sao.

Mùa đông ăn khoai nướng, mùa hè ăn kem hộp, tóm lại Lữ Thụ mong Cá Nhỏ luôn có thể ăn thứ mà cô bé muốn ăn. . .

Có đôi khi Lữ Thụ vì chuyện này mà phải thức dậy từ lúc 5 giờ sáng để ra chợ mua trứng gà của mấy người nông dân đi bán sớm, trứng gà khi đó ăn không chỉ ngon mà giá cả còn rất mềm nữa.

Hiện tại nếu như đổi qua bán đậu phụ thối, vậy cũng không còn tốn tiền vốn nữa, điện nước gia vị cũng giảm được một khoảng lớn, xem như nước tương dầu hào không phải mua sao.

Lữ Thụ nghĩ đến đây liền vui đến mức cười ra tiếng!

Đối với cô nhi lăn lộn ngoài xã hội như Lữ Thụ, chuyện khó khăn nào hắn cũng từng gặp qua vài lần rồi, nếu không bản tính không lạc quan, chắc sống không nổi đâu.

Tuy cái hệ thống khốn kiếp kia lâu lâu có chơi hắn một lần, nhưng nghĩ tới những tích cực mà nó mang lại thì chẳng còn khó chịu nữa.

Đậu hũ thối hơn so với ở ngoài chợ bán... cũng chính tông hơn, mà vấn đề là ăn cũng ngon hơn nữa!

Có ít người thích ăn đậu hũ thối, nhưng nếu như ngửi được cái mùi này nói không chừng sẽ lập tức bỏ đi, tốt nhất nên giới thiệu đến những khách hàng quen trước, xem ra cái hệ thống này tuy chơi mình nhưng cũng không quá tuyệt tình!

Lữ Tiểu Ngư ăn xong một phần đậu hũ thối liền đòi Lữ Thụ dùng dị năng biến ra trái cây để ăn tiếp, nhưng Lữ Thụ vô tình cự tuyệt cô bé.

Sáng ngày thứ hai Lữ Thụ mang một cái rương bằng tôn ra khỏi nhà, cái rương này trước kia là dùng để chứa đồ vật trong nhà, hiện tại vừa vặn dùng để đựng đậu hũ thối.

Hắn phải lấy đậu hũ thối từ trong hệ thống ra đặt vào trong rương, nếu không đến lúc đó chẳng lẽ lại hô biến ra đậu hũ thối trước mặt khách sao, thế có khác gì biểu diễn tạp kỹ giữa đường.

Nếu là lúc trước, có người xui Lữ Thụ vác cái rương này cùng hơn hai mươi phần đậu hũ thối đi bán, hắn sẽ không làm, thế nhưng hiện tại thì khác, lợi nhuận che mờ mắt hắn rồi!

Đương nhiên, cho dù có thể dùng một ngón tay xách nhưng vẫn phải tỏ ra cố hết sức, làm màu cho người khác thấy.

Đến chỗ bán hàng hằng ngày của mình, ông chủ tiệm ăn sáng bên cạnh vô cùng vui vẻ khi trông thấy Lữ Thụ:

- Cây nhỏ tới rồi đấy à, chú có phần cho cháu một bát súp cay này.

Lữ Thụ cười và lắc đầu:

- Cám ơn chú Lý, con đã ăn ở nhà rồi.

- Ha ha ha, hôm nay Cá Nhỏ không đến à, lúc trước con bé kia thay con bán hàng, trông đáng thương vô cùng, cũng may buôn bán không tệ.

Lý Quốc Dương bán điển tâm trêu chọc nói, ông ta rất bội phục Lữ Tiểu Ngư, cô gái nhỏ kia chỉ cần ngồi ở đó không cần nói gì, cũng có thể nhanh chóng bán hết hàng.

Lữ Thụ nhíu mày, Lữ Tiểu Ngư không phải đáng thương, con bé kia chỉ đang diễn thôi.

Trước khi khu chợ được xây thì nơi này là chỗ mà mọi người tụ tập lại bán hàng, tiểu thương hay bán đồ ăn gì đều tập trung tại đây.

Thế nhưng từ khi khu chợ được xây xong, quản lí đô thị ngày nào cũng đến kiểm tra không cho ai cho buôn bán hết.

Qua một thời gian chính sách dần dần ngả về phía nhân dân, thành phố quy hoạch vài nơi bán đồ ăn vặt khiến nơi này lần nữa lại náo nhiệt lên.

Những người bán thức ăn đều dời hết vào chợ rồi, chỉ còn mấy người bán điểm tâm ở lại mà thôi.

Nếu không phải thế, chỉ sợ Lữ Thụ ngày nào cũng sẽ bị một đám quản lí đô thị đuổi chạy mất dép. Một bên vì kế sinh nhai, một bên vì văn minh đô thị, ai cũng không dễ dàng...

Hiện tại Lữ Thụ cũng không cần lo lắng chuyện này, vì mấy người quản lí đô thị cũng rất thích ăn điểm tâm ở đây.

Lữ Thụ mở rương ra, thân hình Lý Quốc Dương đang bán điển tâm bỗng nhiên khựng lại, bên cạnh không ít đại thúc, đại ca, đại tỷ, đại thẩm đều đừng lại một chút... cái mùi này... thối mù mắt luôn!

Cảm xúc tiêu cực đến từ Lý Quốc Dương: +5.

Cảm xúc tiêu cực...

...

Theo không khí lưu động, mùi đậu hũ thối ở trước mũi mọi người lúc đậm lúc nhạt, điểm cảm xúc tiêu cực cũng lúc cao lúc thấp...

Không chỉ có ông chủ Lý Quốc Dương bên cạnh Lữ Thụ cung cấp điểm cảm xúc tiêu cực cho hắn, mà mười mấy nhà buôn bán xung quanh, không cần biết là bán hoành thánh, hủ tiếu, hay bánh bao bánh quẩy… tất cả mọi người đều đột nhiên cảm thấy mình sắp bị ngạt thở...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv