Đại Vương Tha Mạng

Chương 17: Tựu Trường



- Chị đẹp à, dáng người chị có gầy không?

- Có chứ em.

Người chat ẩn danh trên Phiêu lưu bình gửi đến một tấm ảnh chứng tỏ thân hình mảnh mai của mình.

- Thân hình của chị đẹp thật thon thả.

Lữ Thụ cảm khái nói.

- Hahaha, cũng tạm được thôi em.

Đối phương đắc ý trả lời.

- Đẹp vậy vẫn rảnh rỗi chơi phiêu lưu bình chắc là ế rồi, có phải dị năng của chị đẹp là đặc biệt vô duyên không?

Lữ Thụ chọt qua một câu.

Đối phương:

-…

Điểm tiêu cực đến từ Lưu Bình: +17.

Lữ Thụ đặt điện thoại di động xuống, tuy hôm nay đã nhặt bình vô số lần nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.

Nhìn lại số điểm cảm xúc tiêu cực đã tăng từ 800 lên tới 1020, ước chừng hắn đã kiếm được hơn 200 điểm. Thế nhưng Lữ Thụ vẫn cảm thấy hiệu suất còn rất thấp.

Dù sao phương pháp này cũng không quá hiệu quả, vả lại dưới tình huống một đối một, hiệu suất thấp là chuyện bình thường.

Lúc này Lữ Thụ lại nhớ đám bạn thân yêu của mình, hắn chưa bao giờ cảm thấy bạn học của mình lại quan trong đến vậy. Chỉ là một group chat nhỏ đã kiếm được cho hắn nhiều điểm cảm xúc tiêu cực như thế, chờ đến khi đi học lại, mình nhất định sẽ vô địch thiên hạ luôn!

Lữ Thụ hiện tại làm sao còn để ý tới tâm tình của đám bạn học nữa, dù sao lúc trước cũng không tiếp xúc nhiều, hiện tại hắn chỉ hận không thể biến đám bạn học kia thành Lữ Tiểu Ngư, sau đó ngày ngày cung cấp cảm xúc tiêu cực cho hắn.

Những bạn học đáng thương này nào có nghĩ đến, trong lúc bọn họ còn đang mơ mộng trở thành dị giới giả thì đã có người âm thầm tính toán kiếm lợi trên người mình rồi.

Lữ Thụ quyết định dùng 1020 điểm này đi rút thưởng, Tẩy Tủy Quả hiện tại là thứ quan trọng nhất, nếu như rút được thêm thứ gì khác, vậy cứ coi như là niềm vui ngoài ý muốn đi.

Nhưng khi hắn ấn nút rút thưởng, ba lần liên tiếp đều là:

"Cảm ơn bạn đã tham gia".

Ha ha ha…mẹ kiếp!

Tuy nhiên có kinh nghiệm của hai lần rút thưởng trước, Lữ Thụ cũng biết đại khái xác suất này rồi, hắn cảm thấy cho dù dùng 1000 điểm cảm xúc đổi lấy một Tẩy Tủy Quả cũng là cuộc buôn bán có lời.

Nhưng mà... Toàn bộ đều là "Cảm ơn bạn đã tham gia"!

Lữ Thụ lúc ấy muốn hôn mê, tại sao!!!

Rút đến chín lần mà vẫn là "cảm ơn bạn đã tham gia", cưng lại chơi anh nữa

rồi đúng không?

Hắn cảm thấy trái tim nhỏ bé mong manh của mình sắp không chịu được nữa, 1020 này là tất cả vốn liếng còn lại của hắn.

Mặc dù sau khi sử dụng Tinh Thần Quả thắp lên được ba ngôi sao làm Lữ Thụ rất hài lòng, nhưng vấn đề là hắn vẫn bị cái hệ thống khốn kiếp này hố.

Một lần cuối cùng, Lữ Thụ nhức cả trứng bấm vào rút thưởng. Một khắc khi đĩa quay dừng lại, thứ hắn thấy không còn sáu chữ "Cảm ơn bạn đã thạm gia" nữa thì nhẹ nhàng thở một hơi, kết quả vừa nhìn lên mặt liền đen như mực.

"Chân thành cám ơn bạn đã tham gia!"

Lúc này Lữ Thụ thiếu chút nữa đập đầu chết cho xong. "Cám ơn bạn đã tham gia" thì cứ "Cảm ơn bạn đã tham gia đi", để "Chân thành cảm ơn bạn đã tham gia" là có ý gì!

Hả? đùa bố à?

Lữ Thụ đột nhiên cảm giác hệ thống này vô cùng có vấn đề!

Cái hệ thống rút thưởng này khiến cho Lữ Thụ ê hết cả răng, trong tay chỉ còn lại có 20 điểm tiêu cực, bây giờ muốn làm cái gì cũng không được.

Lữ Thụ đau lòng đến phát ngất, vốn tính tiếp tục nhặt Phiêu lưu bình làm người khác buồn nôn, nhưng khi nhìn lại mới thấy mình đã sử dụng hết số lượt trong ngày rồi.

Vì vậy Lữ Thụ chỉ đành mở Quỹ Ngân Sách ra, tiếp tục nghiên cứu những người có dị năng năng khác. Thật ra lúc click vào hắn cũng chỉ mang tâm tình giải trí chút, ai biết được khi nào chính phủ sẽ xóa nó đi chứ.

Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên hơn cả là qua lâu như vậy rồi, trang web này vẫn còn tồn tại.

Chẳng lẽ an ninh mạng phản ứng không kịp sao, không thể nào, hiện tại có ai mà không biết về trang web này đâu chứ.

Hay là... cái trang Quỹ Ngân Sách do chính phủ lập ra!?!

Biến hóa này không khỏi làm hắn có chút khó theo kịp, lúc trước còn đang len lén đi bắt dị năng giả, vì sao hiện tại lại công khai ra như thế?

Truyền thông đối với vấn đề này cũng không lên tiếng, chơi trò im lặng tập thể. Nhưng tất cả các diễn đàn trên mạng đều bùng nổ rồi!

Tuy lúc đầu mọi người đều cảm thấy không có việc gì, cùng lắm thì xóa topic thôi, cũng không đến mức bị chính phủ bắt đi. Kết quả mọi người phát hiện topic của mình đến tận bây giờ cũng vẫn còn như cũ.

Trạng thái đột nhiên chuyển thành không phủ nhận cũng không thừa nhận của chính phủ khiến cho Lữ Thụ suy đoán, có lẽ bên trong hẳn đã phát sinh chuyện gì rồi.

Nếu như nói Quỹ Ngân Sách này là của chính phủ, vậy bọn họ phải có phản ứng mới đúng chứ.

Hắn không xoắn xuýt chuyện này nữa, có một việc còn làm Lữ Thụ quan tâm hơn, chính là sắp tựu trường rồi!

Hắn làm sao có thể dung hòa được ba chuyện cùng lúc là học hành, tu luyện và kiếm tiền nuôi gia đình đây?

Tuy nghĩ đến lại thấy hơi đau đầu, nhưng nhớ đám bạn học đáng yêu của mình, Lữ Thụ vẫn có chút chờ mong...

Hình như mình thật sự có thể hoàn thành tốt ba việc cùng lúc đấy chứ.

Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, không biết lúc nào Lữ Thụ từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trong mấy ngày tiếp theo, Lữ Thụ vẫn chăm chú nghiên cứu Quỹ Ngân Sách, hắn muốn chờ xem nó có bị xóa hay không. Thế nhưng khiến hắn ngạc nhiên đó là nó vẫn không có chuyện gì xảy ra, thậm chí mỗi ngày còn update thêm clip mới.

Việc này không chỉ được mỗi mình Lữ Thụ để ý, mà là tất cả mọi người không ai không quan tâm cả.

Mấy clip lúc trước, tuy có liên quan đến dị năng giả nhưng không có cái nào đề cập đến xác xuất thức tỉnh cũng như phân rõ cấp bậc như Quỹ Ngân Sách.

Quỹ Ngân Sách giống như một nền tảng hoàn thiện để tuyên truyền về dị năng giả đến toàn thế giới.

Mặc dù chi tiết đến như thế nhưng không hiểu sao chính phủ vẫn để nó tồn tại.

Hướng gió này làm cho rất nhiều người hưng phấn vô cùng, cơ hồ chỉ trong một đêm, toàn bộ người dân tại Hoa Hạ đều sôi trào.

Mọi người hoàn toàn không biết đây là do chính phủ làm hay ai khác và mục đích thực sự là gì.

Nhưng hưng phấn nhất dĩ nhiên là mấy người trẻ tuổi, thậm chí có một vài bác trai bác gái cũng bị lây nhiễm không khí này của đám trẻ.

Trở thành dị năng giả có ý nghĩa như thế nào? Chứng tỏ anh đã không còn là người bình thường nữa rồi, đẳng cấp đề cao không chỉ một bậc.

Buổi chiều mùng bảy tết, vào lúc Lữ Thụ đi chợ mua đồ ăn thì tình cờ nghe thấy hai bác gái nói chuyện:

- Ai nha, tôi cảm thấy tiểu tử nhà bà có thể sẽ thức tỉnh đấy, hahaha... Vừa nhìn liền biết thằng nhóc ấy là một hạt giống tốt!

- Nào có, nó vẫn cần chú tâm vào việc học thì hơn.

Một bác gái khác tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng chữ đắc ý viết cả lên mặt.

Từ đoạn đối thoại này Lữ Thụ liền hiểu ra, xem chừng mọi người đã phân thành hai luồng tư tưởng khác nhau rồi. Một bên cảm thấy việc thức tỉnh dị năng rất lợi hại, cho dù sau này không làm được gì nhưng dùng để đi diễn thì cũng sẽ kiếm được kha khá đấy chứ! Đây là ý tưởng đơn giản của dân chúng bình thường, không cách nào thay đổi được.

Một cái khác chính là dị năng tuy tốt, nhưng việc học cũng không thể lơ là...

Bán gái bán hàng nhìn thấy Lữ Thụ, cũng coi như quen biết nên chào hỏi một câu:

- Này Tiểu Thụ, cháu đã giác tỉnh chưa?

- Ha ha... bác tưởng dị năng giả đều là rau cải trắng hả?!

Nói xong, Lữ Thụ nhìn thoáng qua sắc trời dần tối, bầu trời chiều đông đỏ rực như lửa, báo hiệu cho ngày tựu trường cũng sắp đến rồi. .

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv