Akane nghiêng đầu thì thầm với Tame:
-Ê, nghe nói mấy người khoái trò bạo dâm hay sử dụng dây thừng và xích sắt hả ? Liệu cái tên này có phải…
-Đừng có nói như vậy -Tame cũng thì thào lại.
-Ờ. Xin lỗi. Tớ không nên suy đoán bừa bãi…
-Không. Ý tớ là mấy người như vậy rất ghét người khác phát hiện ra sở thích đó của họ.
-À…Hiểu rồi. Tớ sẽ im lặng tuyệt đối. Coi như không biết gì.
-Chuẩn. -Tame gật đầu nhẹ, hàm ý khen ngợi.
Hokkai nhướng lông mày nhìn áo xanh và quần hường thì thào với nhau. Cậu ta bước qua hai người như thể bọn họ là không khí vô hình vô dạng.
Hokkai tiến lại gần Michi, giọng nói có phần tức giận:
-Bọn chúng càng ngày càng quá quắt. Lần trước ăn đòn vẫn chưa sợ sao ?
Michi cụp mắt xuống. Người đứng sau mấy vụ phá rối này chắc chắn là Kokachi. Bọn chúng sẽ không ngừng lại cho đến khi Michi chịu khuất phục. Hokkai lại không thể suốt ngày canh chừng Michi và cửa hàng. Mấy lần trước bọn chúng chỉ làm náo loạn đuổi khách đi. Lần này ra tay như vậy, mức độ đã tăng đáng kể, không đoán được lần sau nữa thì sẽ như thế nào.
Michi nhìn Hokkai cười khổ.
-Anh trai tớ đã muốn làm gì thì sẽ làm đến cùng. Xem ra cửa hàng này chắc sắp phải đóng cửa…
-Không. Tớ tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.
Akane nghe thấy câu khẳng định mạnh mẽ đó của Hokkai, liền huých nhẹ vào sườn Michi, thì thào:
-Bạn trai quan tâm đến cậu thật đó !
Nghe thấy hai chữ “bạn trai”, khuôn mặt Michi lập tức ửng hồng. Michi lắp bắp:
-Không phải vậy đâu..
-Chối làm gì -Akane cười toe- Tớ có con mắt tinh tường lắm.
Michi định nói gì đấy, nhưng lại thôi. Thật ra thì Michi hiểu rõ Hokkai vì những chiếc bánh mà ra sức chứ không có tình ý gì cả. Nhưng để người ngoài hiểu lầm một chút cũng chẳng hại. Michi muốn lưu giữ chút cảm giác ngọt ngào này trong lòng. Dù nó có là thứ hạnh phúc ảo tưởng mong manh như bong bóng xà phòng đi chăng nữa, thì cũng đáng để ghi nhớ một đời.
Michi lẳng lặng lấy chổi ra, bắt đầu quét dọn. Hokkai đề nghị giúp liền bị Michi từ chối.
-Chẳng phải cậu cần đem mấy thứ đó về câu lạc bộ sao ? Nếu không đi nhanh sẽ lại bị mắng đó.
Hokkai lưỡng lự. Đúng là ông già sẽ rửa lỗ tai cậu lần nữa nếu không đem đồ về sớm. Nhưng để Michi một mình dọn dẹp cũng không hay cho lắm.
Akane thấy vậy, liền xắn tay áo lên nói lớn:
-Đừng lo. Để tớ giúp bạn gái cậu một tay.
-Hử ? -Hokkai quay sang nhìn Akane, vẫn chưa hiểu ra “bạn gái” mà cô vừa nói đến là ai.
-Tớ sẽ giúp cô bạn xinh xắn đây dọn dẹp chỗ này, cho nên cậu cứ yên tâm đem mấy thứ dụng cụ đó về nhà nhé !
Akane không cố ý nhưng mấy chữ “dụng cụ” lại được nhấn âm khá nặng.
Hokkai nhìn nụ cười toe toét của Akane, trong lòng thấy an tâm hơn.
-Khoan đã -Tame chen vào- Vậy còn chuyện mua kem ?
-À ! -Akane sực nhớ ra- Vậy cậu đi mua rồi đem đến chỗ Mikane đi. Lúc nào dọn xong ở đây tớ về thẳng nhà luôn.
-Tớ biết đi đâu tìm siêu thị bây giờ ?
-Gần đây có một cái -Hokkai lên tiếng- Để tôi dẫn cậu đi. Cũng tiện đường.
-Tốt quá ! -Tame mừng như chết đuối vớ được phao cứu sinh.
Vậy là hai “cô gái” bắt tay dọn dẹp cửa hàng, còn hai chàng trai sánh vai nhau rời đi.
…
Trên đường, Tame tìm cách phá tan bầu không khí im lìm rất quái dị.
-E hèm … Mấy thứ đó -Tame chỉ chỉ cái túi đựng xích sắt- Cần nhiều như vậy sao ?
-Ờ, đồ ở câu lạc bộ cũ hết rồi, phải thay lại toàn bộ.
“Hẳn một câu lạc bộ ?!?!” -Tame nghĩ thầm, đầu óc hơi choáng váng khi hình dung ra cái “câu lạc bộ”.
-Hèm…chắc có nhiều thành viên lắm.
-Cũng không hẳn. Nếu chỉ tính mấy người thường xuyên lui tới thì khoảng 7 hay 8 gì đó.
“Ôi, xu thế mới đang leo thang ?” -Tame nghĩ.
-Nếu cậu thích cũng có thể ghé qua chơi thử.
-A. Thôi khỏi. Tớ không hứng thú lắm với những kiểu như thế này.
-Một số người cũng nói như vậy. Nhưng sau khi chơi thử vài lần thì bị nghiện đấy. -Hokkai vỗ vỗ vai Tame- Làm đàn ông con trai ít nhất cũng nên một lần thử qua.
-Tớ thực sự không có hứng. Hoàn toàn không phải kiểu của tớ -Tame kiên định từ chối.
-Siêu thị bên kia đường rồi.
Hokkai vỗ vai Tame.
-Cám ơn cậu và người kia đã giúp đỡ Michi. Nếu sau này hai cậu muốn đến câu lạc bộ chơi, tớ sẽ đích thân tiếp đón. Thế nhé !
-Cảm ơn. -Tame gắng nặn ra nụ cười.
Sau này khi đã quen thân với nhau, Tame vẫn không dám tiết lộ cái sự hiểu lầm nho nhỏ ngày hôm ấy. Tất cả là lỗi của Akane đã khiến Tame suy nghĩ lệch lạc từ phút đầu. Đúng. Akane luôn là khởi đầu của mọi rắc rối mà bọn họ dính vào.
…
Mikane bắt đầu sốt ruột. Hai cái người kia mua kem thôi mà sao lâu đến vậy ? Thằng nhóc ngồi cạnh cũng mất kiên nhẫn.
Giữa lúc đó thì Tame lững thức xách bịch hàng siêu thị về đến nơi.
-Sao anh đi có một mình vậy ? Chị hai em đâu ?
Tame kể lại đầu đuôi câu chuyện trong khi Mikane bắt đầu làm kem chiên.
Thằng nhóc nghe đến đoạn hai người hiệp nghĩa lao vào đánh nhau với bọn xấu thì vô cùng thán phục, nó reo lên:
-Hai anh chị thiệt ngầu quá đi !
Mikane nghe thấy vậy liền thở dài: -Đánh nhau thôi, có gì hay ho đâu.
Rồi cô thả bịch giấy đựng kem chiên trước mặt thằng nhóc. -Của em đây. Hãy ăn một bữa thật vui vẻ với Ari nhé !
Thằng nhóc dùng cả hai tay cầm lấy bịch giấy. Đôi mắt nó nhìn chăm chăm vào mấy chiếc bánh kem chiên, nước mắt tự nhiên lại ứa ra. Thằng nhóc lấy tay quệt vội nước mắt, rồi nó ngẩng lên nhìn Mikane và nở nụ cười rạng rỡ:
-Cám ơn chị !
Khi thằng nhóc đi rồi, Mikane vẫn đứng nhìn theo cái bóng nhỏ chạy hấp tấp vòng qua rặng cây. Nụ cười của một đứa nhỏ thật thánh thiện và ấm áp, như tia nắng len lỏi vào trái tim Mikane khiến cô bất giác cảm thấy hạnh phúc như thể điều rất tốt đẹp nhất vừa đến với mình.
Tame vỗ vỗ vai Mikane khiến cô nàng giật mình quay lại.
-Em định đứng đó đến bao giờ ? Anh đói bụng lắm rồi !
-A ! Em xin lỗi. Chúng ta về thôi.
Hai người bọn họ đẩy thùng xe dọc con đường nhỏ lát gạch. Công viên đã vắng vẻ hơn nhiều. Gió và lá vẫn đang hát khúc hoà tấu du dương của chúng.
…
Vài ngày sau vụ oánh lộn bất đắc dĩ, Mikane nhất quyết bắt chị hai dẫn đến cửa hàng bánh. Hậu quả của việc hôm trước Akane mang về một hộp bánh, là quà cảm ơn của Michi. Akane sau khi ăn xong thì như bị trúng tà, cả ngày hôm sau chỉ nói về bánh ngọt, bánh ngọt và bánh ngọt khiến Akane nhức đầu đến mức muốn đá bay luôn con em ra khỏi trái đất.
Khi hai chị em đến gần cửa hàng bánh, liền bắt gặp mấy bà thím đứng túm tụm ngay cạnh cột đèn tám oang oang.
-Nhìn dễ thương ngoan hiền vậy mà là gay đấy !
-Thật sao ? -Một bà ngạc nhiên hỏi lại với cái chất giọng the thé như kèn harmonica bị thổi bởi một tay nghiệp dư.
-Không tin được đúng không ? -Một bà khác lên tiếng, mắt liếc xiên liếc xéo về phía cửa hàng bánh- Lúc biết chuyện tôi cũng sốc lắm !
-Tôi phải bảo con trai tôi tránh xa xa một tí. Thời buổi này thật loạn mà. Con gái thì ngang ngược như con trai. Con trai lại ẻo lả như con gái. -Một bà nữa góp chuyện, giọng nói lên xuống trầm bổng cứ như đang hát chứ không phải đang nói.
Con người thật kỳ lạ. Nếu động vật chỉ lo no cái bụng xong thì thôi, con người sau khi no cái bụng lại dửng mỡ tìm chuyện không đâu mà giết thời gian.
Họ thích đánh giá người khác, nhưng chẳng bao giờ chịu lấy giương nhìn lại mình. Họ để mặc lời nói tuôn ra khỏi miệng mà không nghĩ rằng lời nói còn sắc hơn dao, có thể làm tổn thương người khác ở mức độ nặng nề và lâu dài hơn cả vết thương trên da thịt.
Akane ghét những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng cô còn ghét hơn nữa loại ngồi lê đôi mách nói xấu sau lưng người khác.
-Chị hai -Mikane thì thào -Không phải bọn họ đang nói về Michi chứ ?
Akane im lặng. Cô cũng không dám tin cô chủ quán dễ thương lại là một tên con trai.
-Nếu con tôi bị như thế chắc tôi xấu hổ chẳng dám bước chân ra đường quá !
-Đúng, đúng. Làm gì còn mặt mũi chứ !
Cả mấy bà thím hùa vào đồng ý. Vẻ mặt rất tâm đắc.
Akane cảm thấy máu nóng dồn lên não. Cô xắn tay áo, nhảy vào “quyết chiến nước bọt” với mấy thím kia.
-Gay là cái tội sao ?
Nghe tiếng người chen vào, mấy bà thím liền quay đầu ra nhìn. Một đứa con gái tóc cột cao, mặc áo thun rộng và quần thể dục, trông chẳng có chút nữ tính nào.
-Con bé này con cái nhà ai mà nói năng với người lớn trống không vậy ? Chẳng biết lễ nghĩa gì cả !
-Thật xin lỗi -Akane cười nhẹ -Lễ nghĩa của cháu được dùng cho những người xứng đáng được tôn trọng, còn với mấy kẻ ăn không ngồi rồi đi nói xấu người khác như vậy thì chẳng cần.
-Cái con bé này ! Bố mẹ mày là ai hả ? Tao phải nói họ dạy lại con mới được.
-Bố mẹ cháu không có rảnh để tiếp mấy người ăn không ngồi rồi đi nói xấu người khác.
Akane cố tình lặp lại cụm từ đó với mục đích chọc tức mấy bà thím. Quả thực phương pháp này rất hiệu quả. Các bà nóng mặt, bắt đầu dùng lời lẽ nặng nề mắng chửi Akane.
Vụ lớn tiếng thu hút người qua đường. Ngay lúc ấy, Akane đột nhiên gào khóc rất thảm thiết. Mấy bà thím sững sờ, vài người qua đường tò mò lại gần hỏi han.
Akane vừa ôm mặt nức nở vừa giãi bày:
-Cháu chỉ nói vài câu bênh vực cho bạn mình. Nhưng mà các dì đây liền chửi cháo rất thậm tệ, còn chửi cả cha mẹ dòng họ nhà cháu nữa. Cháu đâu có làm gì nên tội, đâu huhu..
Một người qua đường chặc lưỡi nói:
-Các chị cũng thật là, sao đối xử như vậy với con bé ? Làm người lớn thì nên bình tĩnh khuyên bảo tụi nhỏ.
-Đúng vậy. Các chị làm hơi quá rồi ! Trẻ con bị tổn thương là không tốt đâu. -Những người khác cũng hùa vào.
Mấy bà thím đơ đơ ra vài giây vì sự việc chuyển biến quá bất ngờ. Sau đó, họ lớn tiếng phản bác:
-Là con nhỏ này hỗn hào trước. Bọn tôi chủ dạy nó cách cư xử cho đúng mực mà thôi.
Akane nghe vậy liền gào lớn hơn. -Mẹ dạy dỗ chúng cháu rất kỹ lưỡng. Chúng cháu chưa bao giờ dám hỗn với người lớn. Nếu mà mẹ cháu nghe được những lời vu khống này thì chắc sẽ đau lòng chết mất. Thân làm con mà khiến cha mẹ đau lòng là bất hiếu. Một kẻ bất hiếu như cháu không nên sống trên đời này nữa.
Nói xong Akane làm như thể muốn lao ra đường đâm đầu vào xe tải cho rồi. Mấy người bị cuốn theo màn kịch của Akane hoảng hốt chặn cô lại.
Mikane vào lúc đó cũng ngồi bệt xuống đường khóc lóc:
-Chị hai chết thì em cũng không muốn sống nữa !
Rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa. Chị tung em hứng một hồi, cuối cùng mấy bà thím cũng phải nuốt hận vào lòng mà xin lỗi hai chị em, lại còn bị nghe mấy kẻ lạ mặt giáo huấn một hồi về “sự rộng lượng của người lớn”.
Sau khi màn kịch kết thúc, Akane và Mikane lại phía cửa hàng bánh. Tame, Hokkai và Michi đều đã ở trong tiệm, chứng kiến hết một màn kịch hay.
Mấy con mắt gặp nhau, lập tức không nhịn được mà ôm bụng cười rũ.
Michi liếc nhìn thấy Hokkai cũng đang cười toác miệng vô cùng sảng khoái. Đây là lần đầu tiên Michi nhìn thấy người con trai ấy cười. Trước giờ cậu ta chỉ chưng ra một bộ mặt lạnh lùng. Không ngờ nụ cười kia lại hào sảng ấm áp như vậy. Michi không những nghe tiếng tim mình đập nhanh mà còn cảm thấy sự vui vẻ lan toả khắp từng tế bào. Đây có phải giống như người ta nói: thấy người yêu vui thì mình cũng vui lây ? Nghĩ đến đó Michi bất giác đỏ mặt.
Tame vỗ vai Akane, khen ngợi: -Không ngờ hai chị em cậu có năng khiếu như vậy.
-Bọn này là cao thủ không lộ diện mà . -Akane tự hào giơ ngón tay cái lên biểu dương.
-Nhưng các cậu cũng liều quá đó. Nếu mấy người qua đường kia không tin lời cậu nói thì chẳng phải sẽ gặp rắc rối lớn sao ? -Michi hỏi.
-Chuyện đó ít có khả năng. -Mikane cười, trả lời -Tâm lý con người rất thích đề cao bản thân. Cho nên khi gặp hoàn cảnh có thể lên lớp người khác, sẽ phản ứng rất tự nhiên mà tận dụng triệt để cơ hội. Thêm nữa, khi em cũng tham gia vào vở kịch làm chất xúc tác đẩy cao trào lên, bọn họ sẽ bị cuốn vào mà không mảy may nghi hoặc.
-Chà. Em nghiên cứu tâm lý học sao Mikane ? -Tame hỏi giọng ngạc nhiên.
Mikane gật đầu. -Mục tiêu của em là thành giảng viên khoa tâm lý học.
-Còn nhỏ mà đã định hướng rõ ràng như vậy. Em thật là tuyệt đó Mikane. -Michi mỉm cười.
-Vẫn không tuyệt bằng bánh của chị đâu Michi -Mikane đáp lời.
Ánh mắt Michi thoáng chút xót xa. Nhưng rất nhanh chóng sau đó Michi nở nụ cười dịu dàng nhìn Akane và Michi.
-Cám ơn hai người đã bênh vực tớ. Trước giờ mọi người khi biết sự thật đều tránh xa hoặc tỏ thái độ khinh miệt. Cho nên, hôm nay tớ thực sự rất xúc động.
Tuy đôi mắt đã ngấn nước nhưng nụ cười trên gương mặt Michi rạng rỡ hơn bao giờ hết. Ai cũng hiểu Michi đang cảm thấy rất hạnh phúc.
Akane phẩy phẩy tay. -Có gì to tát đâu. Bọn này cho rằng cậu không làm gì sai cả. Đâu phải cướp của giết người gì, cho nên cậu phải ngẩng cao đầu mà sống, đừng trốn tránh như mấy tên tội phạm.
Michi gật đầu đầy quả quyết.
-Cái bọn kia còn đến phá rối không ? -Akane sực nhớ ra.
Michi lắc đầu. Mấy ngày nay hoàn toàn rất bình yên. Đây rõ ràng là chuyện mừng, nhưng lòng Michi lại có chút lo lắng. Michi hiểu rõ anh trai hơn ai hết. Khi chưa đạt được mục đích thì anh sẽ không ngừng tay.
-Hay cuối tuần này đến nhà tớ chơi ? -Akane đề nghị. -Papa đi dự hội thảo rồi nên chúng ta có thể quậy thoải mái.
-Làm một bữa lẩu thật hoành tráng nhé ? -Mikane hào hứng. -Em rất muốn coi anh Tame trổ tài nha.
-Nghe được đó. -Tame đồng tình.
-Quyết định vậy nha ! Hôm đó Tame và Mikane đi chợ trước, còn tớ sẽ qua đón Hokkai và Michi.
Cả bọn tán thành.