Tôn Nghênh Tiên hồ nghi nhìn lại quả đào trên nhánh cây, dưới chân đạp một cái, sử xuất công phu khinh thân bay vút tới, giẫm vài cái tại thân cây mới miễn cưỡng câu đến nhánh cây lùn nhất.
Đùng!
Giật xuống một quả đào, mang theo một chiếc lá theo hắn cùng nhau rơi xuống mặt đất. Vô ý thức xoa xoa, Đạo Nhân cắn một cái xuống, hốc mắt trừng lớn, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía thư sinh trước cửa nguyệt nha.
- Có cảm giác như thực...
Nhanh chóng nhấm nuốt hai lần, đầy miệng thơm ngọt. Chu Thiến cũng đi qua, đưa tay đoạt đến cắn một cái, xác thực có cảm giác trái cây thực, chính là mùi đào tương đối nhạt, hắn nhìn về phía Lục Lương Sinh, cái này sợ là thuật của thần tiên. Lấy lại tinh thần, cây đào ở giữa vườn hoa, trái cây trong tay tiêu thất, cả thơm ngọt trong miệng cũng giống như chưa từng từng có vậy.
- Này này, lại để cho bản đạo nếm hai cái!
Tôn Nghênh Tiên chạy đến, bỗng nhiên nghĩ đến một cái ý nghĩ, chỉ trên trời, nhỏ giọng nói.
- Nếu là họa một con rồng... Ngươi có thể cưỡi nó bay lên không trung…?
Trái tim Chu Thiến đã sắp nhấc đến cổ họng. Bên kia, mắt Lục Lương Sinh nhìn lão nhân, lau đi vết mồ hôi dưới thái dương, vội vàng khoát khoát tay.
- Không được, chỉ là cây đào này, ta cũng chỉ có thể duy trì một hồi, họa đầu long phi lên trời, không có pháp lực làm sao bây giờ? Huống chi, loại pháp thuật tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, pháp lực cần dùng là ta bây giờ có thể có sao?
- Cưỡi rồng....
Một bên, lão nhân nhẹ nhàng thở ra, hù chết lão phu.
Trầm mặc một lát, đạo pháp tu vi, dưới mắt hắn đã kiến thức, trái tim thực sự có chút chịu không được, liền hướng người trẻ tuổi cáo từ, đồng thời cũng dặn dò một phen.
- Nháo thì nháo, nhưng không thể phạm huý, Lương Sinh à, thân mang pháp thuật tiền đồ không thể đo lường, nhưng cũng cần đọc sách thánh hiền nhiều, thứ nhất lập thân, thứ hai lập tâm, không thể đi bàng môn tà đạo.
Lục Lương Sinh thần sắc nghiêm túc, chắp tay.
- Lương Sinh thụ giáo.
Gặp lão nhân phải đi, bỗng nhiên lại gọi đối phương lại, để cho Đạo Nhân hỗ trợ đi vào trong phòng lấy một bức họa trục trống không ra tới.
- Chu lão, Lương Sinh nơi này có một bức đề từ, có thể treo ở trong nhà, hạng người yêu ma quỷ quái liền không dám tùy ý bước vào, quấy rối thanh tĩnh.
Nói lúc này, Đạo Nhân vòng trở lại, cứ như vậy nâng quá đỉnh đầu, để cho thư sinh đặt bút. Lão nhân xích lại gần, nhìn thấy Lục Lương Sinh mở đầu một cái chữ 'Hoàng', nhịn không được gật đầu khen một tiếng.
- Chữ tốt!
Ngòi bút du tẩu như rồng, theo họa trục viết ra từng đoạn Sơn Thần đề từ kia, mỗi một nét bút qua mực ngấn, ẩn có ánh sáng sáng xông vào, cuối cùng dừng bút, thói quen lạc khoản (ký tên) - - Lục Lương Sinh. Thư sinh cầm qua trong tay thổi thổi, mực nước đọng trong nháy mắt khô ráo.
- Huy hoàng hà quang dừng ngàn năm, thần uy cuồn cuộn chấn càn khôn!
Lão nhân nhắc tới hai lần, có chút thưởng thức, là chữ viết phía trên mà không phải đề từ, đề từ giống như vậy, hắn muốn viết, tiện tay cũng có thể viết rất nhiều, nhưng dạng chữ này xuất từ trong tay một người trẻ tuổi, là không thấy nhiều.
- Lương Sinh có lòng rồi, vậy lão phu sẽ phái người treo lên.
Vừa lòng thỏa ý ly khai bên này. Mà Lục Lương Sinh đối với tu vi lần này, cùng thi triển Huyễn Thuật cũng có chút hài lòng. Tâm tình vui vẻ.....
Trở lại trắc viện, cầm sách vở, cùng Tôn Nghênh Tiên một chỗ ngồi vào dưới bóng cây, pha một bình trà ngon, nghe ve kêu phiền lòng, nhàn nhã lật xem bài học. Trong sách cũng có lời thánh hiền.... Gió nhẹ lắc lư thụ dã, thổi đi mặt phía nam Hà Cốc Quận.
Khoảng cách thành trì không đủ hai mươi dặm, ở giữa rừng hoang là tiếng vang dã thú soạt soạt soạt chạy nhanh. Một vệt tàn ảnh xuyên qua bụi cây, vượt qua từng thân cây, thân ảnh màu đỏ nhạt nhỏ bé quay đầu nhìn thoáng qua, bầy chim kinh hoảng bùng nổ lên, hoảng hốt bay loạn giữa khu rừng. Hai đạo thân ảnh một trắng một đỏ truy kích ở phía sau, trên mặt đất, thân cây đều là vết cào.
- Tiểu muội, đừng chạy nữa, chẳng lẽ còn muốn đi trong thành gặp tình lang riêng tư của ngươi kia sao?
Một đạo thanh âm vũ mị khác vang lên.
- Ha ha..... Trước khi đi, cần phải đem những sinh dương nguyên khí kia...
Sau đó biến thành gầm nhẹ bén nhọn chói tai.
- - - Trả cho chúng ta!
Bóng đêm trầm tĩnh như nước, cửa thành đã đóng, đồng ruộng lân cận quan đạo, ngũ cốc đột nhiên lay động như là gợn sóng từ xa đến gần, nhiều đám trái phải tách ra.
Soạt soạt soạt...
Đó là thanh âm trảo dã thú đệm thổi qua mặt đất, một cái bóng màu đỏ nhạt, nhanh chóng tạt qua đồng ruộng, sau lưng có hai đạo gợn sóng khác áp sát tới. Một đỏ một trắng hai đạo cáo ảnh khàn giọng bén nhọn.
- Tiện nhân! Đem Dương Nguyên trả lại cho chúng ta!
Bóng đen màu đỏ nhạt kia không lên tiếng cũng không quay đầu lại, tứ chi chạy vội, tầm mắt phía trước, thành tường kéo dài cao ngất, thỉnh thoảng có ánh lửa của bó đuốc dò xét qua. Mõm dài cắn chặt, tứ chi bỗng nhiên đạp xuống đất, bắn về phía giữa không trung, một trận âm phong nổi lên, thân hình trở nên ảm đạm, xoạt một cái phóng tới thành tường.
Hô hô!
Bó đuốc trong tay sĩ tốt tuần tra đột nhiên chập chờn, một trận gió lớn thổi tới, để đám người nghiêng nghiêng mặt, lay động phạm vi quang mang, giống như một đạo hắc ảnh chợt lóe lên.
- Thật gió lớn...
Một trận gió vừa qua khỏi, có người nói một câu, lại là một trận gió thổi qua đến, để mấy người thổi ngã trái ngã phải.
- Ai, gió này không ngừng là sao!
- Ta giống như trông thấy, trong gió có bóng dáng......
- Chớ nói lung tung, khẳng định là ngươi hoa mắt.
Vượt qua thành tường, gió lớn thổi qua nóc nhà tòa nhà nào đó, hai thân ảnh một đỏ một trắng kia hóa thành hình người lông xù, con mắt xanh mơn mởn quét tới bốn phía, tại bên trong Yêu Nhãn là vô số phòng ốc san sát nối tiếp nhau bày ra, trong đêm tối, ngẫu nhiên vang lên tiếng người ho khan, dẫn tới một trận chó sủa.
Trên nóc nhà chỗ này, xong có cáo 'Chi chi' kêu kéo dài....
- Tiểu muội trốn kỹ quá.
Cáo ảnh màu trắng khẽ cười một tiếng, cáo ảnh một bên thì hừ một tiếng, xiết chặt lợi trảo.
- Khẳng định ẩn đến tiểu tình lang nàng nơi đó, tìm khí tìm vị, nàng chạy không thoát....
Màn đêm vô tận, trên phòng ốc người ta sớm nghỉ ngơi, mảnh ngói vang lên một mảnh thanh âm ào ào ào. Có người cho rằng rằng tặc phỉ tới trộm đồ, vội vàng đứng lên, nhưng mà, tiếng vang đã đi xa, rõ ràng dưới ánh sáng trăng lạnh, cái bóng đỏ nhạt bay vọt một tòa nhà dân, hướng về phía một tòa đại trạch viện phía trước, hạ xuống vách tường. Mở ra tứ chi đến gần dưới mái hiên một khắc, cái bóng bị ánh trăng chiếu lại trên tường, đi qua chỗ ngoặt, đã là bộ dáng của con người. Dưới làn váy, giày thêu nện bước bước liên tục đi tới trước cửa một phòng nào đó, tựa hồ biết rõ bên trong chỉ có một người, duỗi ra ngón tay xanh ngọc nhạt gõ lên cửa gõ. Yếu ớt khẽ gọi.
- Liêm Thành.
Trong phòng tối như mực, không lâu, tiếng vang sột sột soạt soạt bên trong, có ánh đèn sáng lên, trải qua một lát, cửa phòng két két một tiếng mở ra, quang mang vàng ấm chiếu đến nam tử mở cửa, một kiện áo lót màu lam khoác đơn bạc, thân hình gầy gò, hai má hãm sâu. Lúc đầu hai con ngươi vô thần, lúc nhìn thấy nữ tử xinh đẹp ngoài cửa, phun ra hào quang, bờ môi khô cạn lột xác lập tức nở nụ cười, một tay ôm lấy nữ tử vào trong ngực.
- Yên Chi..... Ta còn tưởng rằng nàng không tới.
- Thiếp thân làm sao lại không tới... Liêm Thành tiến vào phòng nhanh, ta mang vật liệu đến đây.