Buổi đêm trăng sáng mây bay, dọc đường nổi lên từng hồi sương trắng, ánh trắng sáng rọi qua khe cửa nhỏ nhà ngục trong phủ quan.
Ba ba ban...
Tiếng roi da vung lên hạ xuống từng hồi, cai tù nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt, đi đến thùng nước bên cạnh rửa một chút, tên phạm onhân này nửa đêm hôm trước được đưa đến, yêu cầu bọn hắn phải thẩm vấn trong đêm nay, bất quá trước khi đưa vào phải đưa đi tra tấn thị uy một phen.
r
Chốc lát.
Cánh cửa nhà lao bị người mở ra, một thân ảnh lưng đeo đao mảnh dẫn theo mấy tên bộ khoái tiến vào, phất phất tay.
- Làm hắn tỉnh lại!
- Rõ!
Cai tù vội vàng sai người dưới trướng đem thùng nước tạt vào mặt tên tù nhân, đạo bào lam lũ lốm đốm vết máu, Dương Minh Đạo phun ra một ngụm trọc khí, hắn chậm rãi tỉnh lại, một chút khí lực để cầu xin tha thứ cũng không còn.
Đôi môi không ngừng nỉ non.
- Các ngươi cũng nghe đến rồi?
- ... Cũng không đã nghe chưa? Nghe như tiếng sét đánh giữa đồng, ta đang ngủ trên giường bị dọa cho lăn xuống nền nhà.
- Tựa như là trong Trương phủ truyền đến.
Trầm mặc một hồi.
- Đem nơi này quét sạch sẽ, chi tiết bẩm báo lên trên.
Đi đến bên ngoài, sáng trời đã hừng sáng, hít vào một hơi, hồi tưởng việc phát sinh trước đó.
- Giống như đụng phải một bí mật nên phải diệt khẩu vậy.
Sương trắng trên đường dần dần tản đi, từng tia nắng vàng chiếu qua tầng mây, thành trì sau một đêm lặng im dần dần huyên náo lên, cư dân phụ cận Trương phủ sáng sớm mua thức ăn, múc nước, tụ tập bên cạnh miếng giếng trò chuyện.
- Tối qua phát sinh sự việc kỳ quái, mọi người có nghe không?
- Mục đích làm chuyện gì?
- Bẩm đại nhân... Là nhi tử Trương Phúc Chủ - Trương Liêm Thành cần chữa bệnh, cầu linh dược.
- Linh dược ở nơi nào? Vì cái gì lại phải hãm hại con gái Chu Phủ Chu Thiến? Hai nhà vốn có hôn ước, tại sao tương tàn?
Tả Chính Dương xoa xoa vết máu trên đầu ngón tay, lấy lại binh khí, quay lưng ly khai nhà tù, phất tay.
- Ta vốn không thích nuốt lời, nhưng bất quá đánh gãy tay chân, cắt mất đầu lưỡi, tránh lại tiếp tục hại người.
Ngay tại lúc, phụ tá chắp tay, bên trong phòng giam đột nhiên vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết của Dương Minh Đạo Nhân, cai tù nắm cây roi đứng bên cạnh ngẩn người.
Dừng một chút, còn chưa chờ tên Đạo Nhân trả lời, Tả Chính Dương đột nhiên mở miệng, thanh âm như lôi đình hét to.
- Rõ ràng là ngươi muốn làm chuyện xấu xa với Chu Dung!!!
Dương Minh Đạo Nhân sửng sốt một chút, lúc bị thẩm vấn miệng vết thương chằng chịt, xé rách đau đớn khiến tinh thần của hắn không có cách nào tập trung, đột nhiên bị tiếng quát to này làm rối loạn tâm tư, vô ý thức lắc đầu tranh luận.
Bên trong phòng giam huyết vụ nổ tung.
Tả Chính Dương phất tay tản ra huyết vụ tràn ngập căn phòng, chốc lát, ánh mắt mới có thể miễn cưỡng thấy rõ, trên hình kệ đối diện chỉ còn một cánh tay của tên Đạo Nhân còn sót lại trên đó.
Ánh mắt của hắn đảo qua chung quanh, trên mặt đất, cột rào trên cột gỗ tất cả đều là huyết nhục vỡ vụn.
Tả Chính Dương đưa tay nâng cằm của hắn lên, nhìn chằm chằm vào đồ án ngũ hỏa trên ngực Đạo Nhân.
- Trộm bảo hại người... Xem ra Đạo Trưởng giấu không ít sự tình, vậy ta hỏi tiếp bản án viên ngoại Phú Thủy Huyện Trần có phải là do ngươi làm hay không?
Đạo Nhân không dám mở miệng lung tung, sợ hãi toàn thân hắn run rẩy, lắc đầu liên tục.
Tả Chính Dương cởi binh khí xuống giao cho phụ tá, nhìn tên Đạo Nhân trên hình kệ cất bước tiến đến.
- Trước giờ chưa được chứng kiến pháp thuật, vị đạo trưởng này hôm nay có thể thi triển một hai cái cho ta chiêm ngưỡng không?
Đạo Nhân trên hình kệ đầu tóc tán loạn khẽ lay động cái đầu dính đầy nước, thểu thào nói.
- Nhìn thì ngươi cũng đâu có liên quan gì đến tương lai của Chu Phủ, Trương Phủ thế thì lo lắng đến tính mạng làm gì?
Dương Minh Đạo Nhân lắc đầu liên tục, gian nan mở cái miệng toàn máu nói.
- Sẽ không…… Nếu có thể lưu được cái mạng này, sau này ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện tại Quận Hà Cốc nữa….. Cầu tổng bộ khai ân…… khai ân.
- ... Không dám... Không dám...
Máu chó đen đã phá pháp thuật của hắn, một đường đi đến nhà giam phủ nha với kinh nghiệm phong phú của mình tên bộ khoái hoàn toàn không cho hắn bất cứ một cơ hội thi triển pháp lực, trực tiếp nhét giẻ vào miệng hắn, ngón tay thì dung dây trói lại, toàn bộ than thể bị treo lên hình kệ, theo đó là một phen tra tấn nghiêm khắc.
Đến lúc này thì có cơ hội dùng pháp lực đào thoát nhưng toàn bộ khí lực của hắn cũng đã tàn, có trốn được cũng không chạy ra khỏi thành.
- Tên này thật sự vứt hết mặt mũi đám người tu đạo.
Lời nói vang vọng trong căn hình phòng này, Tả Chính Dương chậm rãi nhìn hắn miệng từ từ nói.
- Chuyện này cũng may không có xảy ra án mạng, việc này nói lớn cũng không lớn nhỏ cũng không nhỏ, ngươi muốn đi ra ngoài thì ta hỏi cái gì ngươi đáp cái đó, đạo trưởng cảm thấy thế nào?
- Linh dược nằm ngay dưới khuê phòng Chu Dung, chính là một tia địa linh chi khí dưỡng dục ra nhân chi, Trương Phúc Chủ rõ ràng quan hệ giữa hai nhà, nhi tử lại bởi vì một chuyện bị quyến rũ làm thân thể bị thương, không mặt mũi nào tới cửa, nên chỉ còn cách cho bản đạo cách làm, hắn cũng không biết, Chu Dung bị ta gây thương tích.
Tả Chính Dương gật gật đầu.
- Nếu việc ngươi nói là sự thật, vậy vì sao lại đả thương người khác, với pháp lực của ngươi hoàn toàn có thể vô thanh vô tức lấy nó ra mà.
Tả Chính Dương phất tay bảo người đứng cầm tờ khẩu cung đứng bên canh, rồi mở miệng.
- Ngươi thu Trương Động Minh bao nhiêu ngân lượng để làm việc?
- Một trăm bảy mươi hai.
- Đại nhân, bản đạo không hề có ý xấu xa, ta chỉ bất quá coi trọng cái linh dược kia, nên mới muốn xử lý Trương Liêm Thành.
Lời vừa nói đến đây, một tiếng “Nha” vang lên, mọi người trong nhà giam ý vị thâm trường liếc nhìn Đạo Nhân.
Dương Minh Đạo Nhân lúc này mới kịp phản ứng, cả thân hình xụi lơ trên hình kệ, không dám nhìn Bộ đầu đối diện.
Dương Minh Đạo Nhân kinh ngạc nhìn hắn, cái miệng toàn máu nở nụ cười, gật đầu lia lịa.
- Đại nhân hỏi cái gì, ta nói hết.
- Tốt, đạo trưởng đã sảng khoái như vậy thì ta đây cũng không nuốt lời.
Tả Chính Dương vội vàng xông vào nhà tù, hét to.
- Đem hắn buông ra!
Nhưng mà, trong chốc lát, một âm thanh xương cốt giòn vang đang vỡ vụn vang lên, liền nghe oành một tiếng thật lớn.
- Không..... Ta không có..... Không
- Xem ra đạo trưởng cẩn một chút hỗ trợ để lấy lại ký ức rồi.
Tả Chính Dương lui lại nửa bước, người trong lao tiếp tục thẩm vấn, tạt một thùng nước muối sau đó tiếp tục dùng hình.
- ... Bần đạo..... Ta..... Ta không dám, cầu tổng bộ đại nhân tha ta một mạng...
- Tha cho ngươi?
Tả Chính Dương chắp tay nhìn hắn, nheo mắt lại.
- Lão tử còn chưa đánh đâu, ngươi kêu cái gì?!
Bên ngoài, Tả Chính Dương còn chưa đi xa cũng dừng bước lại, từ bên ngoài nhìn lại, Đạo Nhân trên hình kệ, đang dùng hết sức bình sinh, trái phải liều mạng giãy dụa, hai mắt trừng lớn, phát ra tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế.
- A a a... Đại nhân cứu ta.
- Trong nhà hắn, nhi tử mấy tháng trước giống như bị bệnh, nghe bảo là bị hồ ly tinh mê hoặc, mời được cao nhân giải trừ.
- Nhà ta nằm cạnh gần, tối hôm ta thấy hai người bộ khoái tiến vào Trương phủ, giống như bắt được một tên đạo sĩ...
- Không đúng, vì cái gì ta nhìn thấy một người thư sinh, đi cùng một chỗ với bộ khoái?
- Thư sinh kia trông như thế nào?
- Trời quá tối thấy không rõ...