Trời tối người yên, Lục Lương Sinh cùng Đạo Nhân cóc không có ở Chu Phủ quá nhiều thời gian, một đường dọc theo tường viện lúc tới trở về, vội vàng đi qua đường phố, xa xa, một đội thân ảnh cưỡi ngựa giơ bó đuốc tiêu thất ngay giao lộ cuối cùng, lưng người cầm đầu mơ hồ vác vô số trường đao, hơi có chút nhìn quen mắt.
- Vừa rồi qua đi, tựa như là Tả bộ đầu.....
Nhìn thoáng qua, Lục Lương Sinh mang theo con cóc lặng yên trở lại lầu ba khách sạn, mở cửa sổ ra nhảy vào đi, Đạo Nhân còn gục xuống bàn nằm ngáy o o, nữ quỷ vểnh lên Lan Hoa Chỉ anh anh hát khúc, nhìn thấy thư sinh trở về, bay tới gần đó.
- Công tử, lần này đi có thu hoạch gì không?
Bên kia, cửa sổ đóng lại, Lục Lương Sinh giật xuống mặt nạ, chỉ chỉ con cóc ngồi tại bàn đọc sách uống nước.
- ... Có tiểu nhân nhi tiến vào trong lỗ tai người, bất quá bị sư phụ nuốt xuống bụng.
Đạo Nhân cóc trợn trắng mắt, dửng dưng nằm xuống:
- Cái này cũng không nên trách vi sư, bây giờ ta là con cóc, vật kia bị ngươi bắn bay, tự nhiên sẽ bị vi sư vô ý thức cuốn vào trong miệng, bất quá..... Mùi vị của tiểu nhân nhi kia không tệ.
Nữ quỷ một mặt ghét bỏ bay xa, bất quá có chút hiếu kỳ như cũ.
- Tiểu nhân nhi kia giống như chúng ta sao?
Lục Lương Sinh ừ một tiếng, hồi tưởng nội dung « Nam Thủy Thập Di », thuận miệng đáp:
- Ta đoán chừng Chu gia tiểu thư đầu đau có quan hệ cùng tiểu nhân nhi kia.
Tất cả mọi chuyện, thật ra hắn cũng dần dần có một chút đầu mối, phun nước lão phụ nhân theo Đạo Nhân cóc nói là có người khác thi pháp quấy phá, mong muốn lấy thứ gì đó trong Chu Phủ, mà tiểu nhân nhi liền dẫn tới Chu Dung đau đầu, giữa hai bên nhất định có liên quan nào đó. Đáng tiếc kiến thức hắn trên con đường tu đạo vẫn còn có chút nông cạn, không biết tiểu lai lịch nhân nhi, « Nam Thủy Thập Di » cũng chỉ nói một câu chuyện ngắn liên quan tới thuật pháp.
- Lương Sinh, không cần khổ não suy nghĩ như vậy, thật ra lai lịch tiểu nhân nhi kia, vi sư đã biết được.
Con cóc nằm trên một quyển sách mở mắt ra, nhìn xem đồ đệ ở bên giường đang đau khổ suy tư, ngồi dậy.
- Sư phụ biết được?
Con cóc đứng người lên, sửa sang lại cổ áo, lưng vác đôi màng, nhìn qua ánh đèn, thản nhiên nói:
- Vi sư từng có tu vi bực nào, thiên hạ mọi vật, lại có cái gì không biết được, lúc đầu vi sư gặp cũng còn có kỳ quái, bất quá sau khi vào miệng, thì vừa vặn biết nó là vật gì.
Sau đó, theo lấy hỏa kế cung cấp số phòng, trực tiếp lên lầu ba. Lúc này, trong phòng khách, Lục Lương Sinh rửa mặt xong, trở lại bên giường cầm quyển « Sơn Hải Đồ Chí » lật xem, chờ một người một cóc bên kia nhao nhao xong rồi lại chuẩn bị xuống đi ăn điểm tâm.
Sách trong tay vốn là thời Tống cổ, bên trong miêu tả các loại quái thú khác nhau, phong tình địa vực để cho Lục Lương Sinh dần dần mê mẩn, từ khi biết chữ dùng văn đến nay, đối với những thứ được miêu tả trong sách, đều có chút thèm khát kiến thức.
- Đào Ngột..... Nếu bộ dáng này sống sờ sờ xuất hiện, chắc dọa sợ không ít người.
Lục Lương Sinh nhìn xem chân dung quái thú trong sách, tâm huyết dâng trào chuẩn bị cầm qua một quyển họa trục trống không, còn không đợi hắn trải rộng nó ra ở trên bàn sách, sau lưng vang lên tiếng gõ cửa phòng.
Một buổi sáng sớm, hai người đã bắt đầu đấu võ mồm, Lục Lương Sinh trực tiếp bỏ qua hai người bọn họ, đi đến chậu đồng bên kia rửa mặt, Nhiếp Hồng Liên sớm đã chuẩn bị tốt, đợi thư sinh rửa xong, còn đưa khăn mặt tới.
Ngoài phố dài ồn ào náo động náo nhiệt lên, trên lầu đối diện, thư sinh cũng rời giường duỗi ra cái lưng mệt mỏi, mở ra song cửa sổ, sau đó ngẩn người, cửa sổ đối diện rộng mở, một cái khăn mặt bỗng dưng bay đến trong tay một người thư sinh, sợ đến tranh thủ đóng nhanh cửa sổ lại, mặt không có chút máu, trở lại trên giường trốn vào trong chăn phát run.
Phía dưới, đường đi náo nhiệt, lúc này một nhóm mấy người đi vào Phúc Thụy khách sạn, đi tới hỏi hỏa kế trong tiệm:
- Xin hỏi Lục Lương Sinh ở tại phòng nào?
'Đùng đùng..... ' Con cóc màng giẫm lên mặt bàn đi ra mấy bước, tiếp tục mở miệng.
- Mặt đất dưới phòng của Chu Phủ tiểu thư tụ tập linh khí, thai nghén ra những lũ tiểu nhân này, vi sư đoán chừng, người sau lưng lão ẩu kia chắc là vì bọn chúng mà đến, phun nước quyển đất, đem vây khốn đám tiểu nhân kia, linh nhân bị vây khốn, trở nên bực bội, cho nên cũng giận chó đánh mèo đến trên thân Chu gia tiểu thư.
Bên giường, thư sinh theo lời sư phụ nói, suy tư chốc lát, phụ họa gật gật đầu.
- Như sư phụ nói, quả thật rất có lý.
- Nếu bản đạo không phải xem trên mặt Lục Lương Sinh, hôm nay ta đã không tuân theo theo châm ngôn kính già yêu trẻ rồi!
Con cóc vác một màng sau lưng, một cái khác nâng lên ngoắc ngoắc:
- Đến đây!
- Đến đây, con mẹ ngươi!!
Dựa theo Đạo Nhân cóc thuyết pháp, hiểu ra lai lịch tiểu nhân, mục đích người sau lưng điều động lão ẩu phun nước liền có rõ ràng mạch lạc. Như thế trải qua một trận, Đạo Nhân cóc nhảy đến bên giường, vỗ vỗ mu bàn tay đệ tử.
- Không cần thiết suy nghĩ nhiều, thuật triệu hồi lão ẩu bị phá, vô tri tiểu bối thi thuật ở hậu trường khẳng định sẽ còn lại đến, ban ngày ngày mai chúng ta lại đi một chuyến, nếu có thể lâu dài ở lại Chu Phủ, ngược lại có thể tìm hiểu ngọn ngành mọi chuyện.
- Thật ra sư phụ muốn nếm thử cơm canh Chu Phủ thì có...
Đạo Nhân cóc chắp tay dời đi chỗ khác, mí mắt híp lại, nhìn lại nơi khác:
- Hừ, vi sư lại là loại người này sao.
Nói chuyện hàn huyên một hồi, buồn ngủ đánh tới, sư đồ hai người liền ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau, trong phòng thanh tĩnh đột nhiên vang lên tiếng rít - A --- thật lớm. Lục Lương Sinh, Đạo Nhân cóc bị giật mình tỉnh lại, thấy Tôn Nghênh Tiên nhìn xem khuôn mặt mình phản chiếu trong gương đồng, trên mặt một chỗ xanh một chỗ tím, hốc mắt sưng cao, con mắt đều híp lại thành một đường nhỏ.
- Lão cóc già, ngươi tối hôm qua làm thật?!
- Lão phu chưa từng làm giả!
- Xin hỏi, Lục công tử ở nơi này sao?
Bên kia, một người một cóc đấu võ mồm dừng lại, Đạo Nhân cóc hừ một tiếng, nhảy đến giường, đạp chân ngắn vượt lên, cuộn thành một đống. Tôn Nghênh Tiên che lấy mặt bầm tím, đi qua cửa mở ra, phất phất tay với gã sai vặt áo xanh phía ngoài vài cái.
- Ở trong.
Nhìn hai người trong phòng, quản sự cầm đầu xin lỗi một tiếng, vội vàng đi vào cửa ra vào chắp tay mở lời.
- Tiểu nhân là người hầu trong Chu phủ, lão gia nhà ta để cho chúng ta tới giúp Lục công tử chuyển một phần hành lý.
- Chuyển hành lý?