- Các ngươi...
Tôn Nghênh Tiên vuốt ve vò bình rượu, mở ra, đổ hai bát rượu, hắc hắc cười không ngừng.
- Hai người thực sự có chút nhàm chán, bản đạo dạy con cóc sư phụ uống rượu oẳn tù tì, vừa mới bắt đầu, ngươi có muốn đến? hay không
Bên cửa sổ, Nhiếp Hồng Liên nhìn xem đường đêm bên ngoài bay qua, đóng cửa quạt lại.
- Công tử không phải nói sẽ ở bên kia cơm nước xong xuôi mới trở về sao? Thế nào sớm như vậy?
Lục Lương Sinh buông xuống vài cuốn sách, đi đến chậu đồng rửa tay, quay đầu đi đến trước bàn, ngồi xuống, cầm lấy đũa kẹp một hạt đậu phộng.
-... Bên kia xảy ra chút chuyện, nữ nhi Chu lão giống như trúng tà, tự nhiên không có cơm tối để ăn.
Nói xong, hắn nhìn về phía Đạo Nhân:
- Đây chính là nghề của ngươi nè, cùng ta đi qua hổ trợ chứ?
- Không đi, loại thiên kim đại tiểu thư này, chạm liền không thể chạm vào, còn muốn thi thuật cách đó hai ba trượng, xem thường người!
Tôn Nghênh Tiên giống như có chút khó chịu đối với điều này, nghĩ đến trước đó gặp được loại chuyện này. Dưới mắt vẫn lôi kéo Đạo Nhân cóc uống rượu oẳn tù tì, đối với Lục Lương Sinh đề nghị, căn bản không để trong lòng, nhưng vẫn bổ sung một câu.
- Lại nói, ngươi và người nhà kia quan hệ không tệ, xuất thủ cũng thuận lý thành chương sao, nói không chừng còn có thể thành tựu một đoạn nhân duyên..... Ôi!
Loading...
Bình!
Gương đồng bày ở trên bàn trang điểm bỗng nhiên bay tới, nện ở trên đầu Tôn Nghênh Tiên, người sau ôm đầu, từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, ánh mắt quét tới quét lui.
Nhiếp Hồng Liên đang chuyên chú nhìn xem móng tay, lật tới lật lui xem xét.
- Có vài người, nói chuyện cẩn thận một chút... Nói không chừng lần sau bay tới chính là một cây đao.
- Ngươi!
Đạo Nhân nói không ra lời, hừ một tiếng, lần nữa ngồi xuống, để phòng vạn nhất nên lần này là mặt hướng về phía nữ quỷ, thuận tiện nhìn chằm chằm đối phương.
Lục Lương Sinh tức giận nhìn xem bọn hắn, vốn muốn nói chuyện liền nghẹn trong họng, ánh mắt chỉ phải nhìn về phía sư phụ, Đạo Nhân cóc trực tiếp khoát tay áo.
- Việc nhỏ bực này, cũng xứng để cho vi sư xuất mã?
Uống một chút rượu, Đạo Nhân cóc hào hứng, thúc giục Tôn Nghênh Tiên lại đến oẳn tù tì. Trong phòng ồn ào vang lên tiếng một người một con cóc hét to, nữ quỷ đứng ở phía trước cửa sổ vung vẩy tay áo dài hát lên hí khúc, ngẫu nhiên còn đưa đầu thăm dò qua vách tường, dẫn tới sát vách phát ra một trận gào thét hoảng sợ.
Lục Lương Sinh nằm ở trên giường, nghĩ đến trước đó Chu Phủ xảy ra chuyện, còn có lão ẩu Chu Thiến nói... Trải qua một trận, bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa. Trong phòng lập tức an tĩnh, Tôn Nghênh Tiên đỏ bừng cả khuôn mặt, mang theo mùi rượu mở cửa ra, một lão hán mặc áo xanh đứng ở ngoài cửa, nhìn nhìn vào trong, chắp tay.
- Xin hỏi Lục Lương Sin, Lục lang có ở nơi này không?
Tôn Nghênh Tiên chuyển người, nhìn qua giường hô:
- Tìm ngươi.
Sau đó liền trở lại trước bàn, thư sinh chạy tới cửa ra vào, chắp tay với ông lão mặc áo xanh:
- Tại hạ chính là Lục Lương Sinh.
- Lão hán là người hầu trong Chu phủ, lão gia trong nhà đã chuẩn bị tốt yến hội, mời Lục lang qua phủ dùng cơm.
- Ừm, vậy liền đi!
Lục Lương Sinh để cho lão giả đi đầu, trở lại trong phòng cầm bút lông tùy thân liền dặn dò Đạo Nhân:
- Đừng để sư phụ ta uống quá nhiều rượu, không thì sẽ có phiền phức.
Đạo Nhân không kiên nhẫn phất phất tay.
- Ngươi cứ đi việc của mình, bản đạo biết được.
Sau khi người hai Lục Lương sinh rời đi, đứng lên, một cước đạp ở trên ghế, vén tay áo lên:
- Lão con cóc, đến đây! Hôm nay không rót lật ngươi, bản đạo sẽ không họ Tôn...
- Ha ha..... Lão phu còn chưa thua qua!...
Gió đêm phất qua phố dài, cây tùng già duỗi nhánh ra tường viện ào ào chập chờn. Lục Lương Sinh gõ gõ cửa viện, rất nhanh được quản sự mời đi vào, đại sảnh tiền viện dần dần có tiếng người truyền ra, nữ tỳ truyền đồ ăn đi qua dưới mái hiên, ánh sáng đèn lồng. Bàn tròn trong đại sảnh được bày xuống thức ăn phong phú.
- Lương Sinh đến đây..... Lúc chiều, bị chuyện trong nhà cuốn lấy, đến đây, nhanh ngồi xuống.
Trong sảnh, lão nhân bởi vì bệnh tình nữ nhi bình phục lại mà tâm tình thư hoãn hơn rất nhiều. Hai người vừa ngồi xuống liền có thị nữ tới rót rượu. Lục Lương Sinh trước bước một chén rượu lên:
- Chu lão nói những lời này có chút khách khí, sau này ta ở Hà Cốc Quận, còn có việc học, sẽ có nhiều nơi cần thỉnh giáo.
Kính kính, khẽ chạm chén cùng lão nhân, uống một hơi cạn sạch.
- Tốt tốt... Bên cạnh có thanh niên tài tuấn như ngươi nghiên cứu thảo luận học vấn, cũng là một cọc chuyện tốt.
Chu Thiến cười đặt chén rượu xuống, để cho thị nữ bên cạnh rót đầy, tiếp tục nói:
- Năm đó, lão phu cũng cùng ân sư ngươi uống rượu tâm tình như vậy, nhoáng lên đã mấy năm trôi qua, hắn và ta cũng đều già như vậy rồi...
Nói xong, lão thở dài một hơi, lại một hơi uống cạn chén rượu được rót đầy, đoán được trước khi Lục Lương Sinh đến, một mình lão đã uống qua không ít.
- Từng còn chê cười hắn, nhưng dần đến nay ngược lại hâm mộ Thúc Hoa Công, không có con cái, không có lo lắng... Duy nhất đau lòng nữ nhi, sao phải gặp nạn không may như vậy, lão phu thật không biết rốt cuộc đã chọc lão thiên gia cái gì.
Đối diện, Lục Lương Sinh vung tay bảo thị nữ rời đi, lấy ra bầu rượu, tự tay châm cho lão nhân.
- Chu lão hâm mộ ân sư của ta, ân sư của ta cũng chưa chắc không ngưỡng mộ Chu lão có nhi nữ song toàn, gia đình hòa thuận, bất quá chuyện của Chu tiểu thư, nói không chừng không lâu sẽ có chuyển cơ.
- Ha ha, vậy lão phu liền mượn lời chúc lành của Lương Sinh.
Lão nhân lại uống hết một chén, sau khi nói một lát lời trong lòng, tính đàm luận dần dần dày, một già một trẻ vây quanh bàn tròn nói đến chuyện thi Hương, học vấn. Không lâu, con chó trong phủ đệ đột nhiên truyền đến vài tiếng sủa loạn. Trong sảnh, ánh lửa trong chụp đèn lay động, phi trùng oành oành đụng ở phía trên, Lục Lương Sinh nghiêng mặt nhìn lại vách tường, cùng phương hướng vách tường phía sau không cách nào nhìn thấy gì. Đặt chén rượu xuống, cười nói với lão nhân đang mang theo men say.
- Chu lão, vãn bối tạm thời lui xuống trước, đợi lát nữa đi tới.
Đối diện, lão nhân cũng có men say, cứ nghĩ người trẻ tuổi đi nhà xí đổ nước, gọi một người hầu tới dẫn đường cho thư sinh. Đi đến ngoài, gió đêm hơi lạnh, phất lên trên mặt, thần sắc của Lục Lương Sinh trầm xuống, nơi nào còn có men say.
- Lục công tử, mời tới bên này.
Người hầu kia thấy hắn không động, vội vàng chạy đến bên cạnh phía trước, tựa vào vách tường làm mời thủ thế.
Lục Lương Sinh gật gật đầu, đi theo hắn đi đến đại sảnh phía sau.....
Đình viện, nhánh cây ào ào lay động trong gió, trong song cửa sổ ánh đèn đốt sáng vàng ấm, Chu Dung đang trong giấc mộng, ngâm nga lên tiếng, đầu kéo lấy tóc đen đang chậm rãi lắc lư.
-..... Đừng đến tìm ta...
- Không được qua đây...
- Cứu mạng..... Cứu mạng...
Chu phu nhân canh giữ ở phía trước cửa sổ bị đánh thức, đứng dậy đến xem nữ nhi, bỗng nhiên cảm giác được bên ngoài phát ra tiếng lạ, con chó trong nội viện sủa loạn. Quay đầu nhìn lại, cửa sổ giấy phản chiếu cái bóng nhánh cây rủ xuống bên ngoài như yêu ma điên cuồng dao động. Soạt soạt soạt... Sàn sạt.... Trong trời tối đen kịt, âm thanh chân người bước tới gần song cửa sổ, một đạo thân ảnh cồng kềnh chống quải trượng, chầm chập đi tới, cùng phốc phốc phốc phốc.... Âm thanh phun nước. Không cách nào nhìn thấy khuôn mặt phía dưới âm ảnh, giọt nước đọng rơi xuống đất, gạch đất ướt nhẹp, theo bước chân bước đến, giẫm ra một chuỗi dấu chân nước.