Lời nói trầm ổn, tuổi trẻ đột nhiên từ trong miếu truyền ra, Hồng, Bạch Hồ Yêu vô ý thức dừng bước chân, mơ hồ có thể cảm nhận được một luồng huy hoàng chính đạo chi khí tràn ra. Đối diện tầm mắt hai yêu, cửa miếu mờ nhạt, một nam tử mặc trường bào màu xanh xuất hiện ở nơi đó, một tay cầm bút, một tay khác chắp ở sau lưng, đang mỉm cười nhìn qua.
- Tại hạ Lục Lương Sinh, trên đường đi qua nơi đây, sắc trời đã tối, đang ở trong Miếu Sơn Thần này tạm túc một đêm, không biết va chạm gì hai vị?
Trong khi tươi cười, ngòi bút giơ lên.
- Bất quá trước khi hai vị trả lời, tại hạ cũng muốn hỏi, người ăn ngon không?
Tay áo rộng phất một cái, bút lông kéo ra khỏi một đường thẳng trong không khí.... Cùng lúc đó, ngoài Sơn Thần Miếu, mấy tên thư sinh đang hoảng hốt chạy trốn về phương xa.
- Chúng ta cứ đi như thế, có chút bất nhân hay không?
-..... Đúng vậy, thư sinh kia còn không biết xảy ra chuyện gì, vạn nhất bị Yêu Quái ăn rồi làm sao bây giờ?
- Hắn bị ăn, tốt hơn chúng ta bị ăn, không thấy trong miếu còn có nữ quỷ à..... Đi cái đường ban đêm, Yêu Quái, quỷ ám đều đi ra...
Trong lúc vội vàng hấp tấp nói chuyện trao đổi, phía trước đột nhiên có người ôi một tiếng, giống như đụng phải thứ gì, ba người phía sau đụng vào nhau. Một đạo âm thanh lạ lẫm cơ hồ đồng thời vang lên.
- Nhìn đường dùm cái -- -
Bốn thư sinh sợ đến mặt không có chút máu, người nhát gan nhất trong đó hét rầm lên:
Loading...
- Nơi này còn có quỷ! !
- Quỷ con mẹ ngươi! !
Trong tầm mắt bốn người đang hoảng sợ, một người ngồi xổm ở một bên bụi cỏ, quay đầu hùng hùng hổ hổ với bọn họ:
- Bản đạo nhân giống quỷ chỗ nào, phân mới kéo ra được một nửa, lại bị bốn vương bát đản các ngươi dọa cho rụt về lại!!
Hô hô.....
Trong tiếng hít thở kịch liệt, bốn thư sinh nghe thấy vậy, an tâm hơn rất nhiều, cũng có người không dám khinh thường, nắm lỗ mũi xích lại gần nhìn thoáng qua. Người kia xấu xí, râu cá trê trên môi, cằm dưới một túm râu ngắn, đang ôm đạo bào bụi bẩn ngồi xổm trên mặt đất. Thư sinh xích lại gần tiến lên nhìn cách ăn mặc của hắn, nhịn không được kích động lên.
- Ôi, là một đạo sĩ..... Chúng ta được cứu rồi!
Ba người còn lại không để ý tới mùi thối, vội vàng tới gần, vây quanh xung quanh đạo sĩ kia, run rẩy chỉ đi phương hướng Miếu Sơn Thần.
- Vị Đạo gia này, bên kia có Yêu Quái, còn muốn dẫn dụ bốn người chúng ta.
- Đúng vậy đúng vậy, may mắn, trong lòng bốn người chúng ta chỉ chứa sách thánh hiền..... Không phải thế thì đã gặp phải độc thủ.
-..... Không đúng, trong miếu còn có một quỷ, mặt xanh mơn mởn rất kinh khủng.
- Còn có một thư sinh bị nhốt ở bên trong, Đạo gia ngươi nhanh đi cứu hắn.
Bốn người lao nhao vòng quanh Đạo Nhân ngồi xổm trên mặt đất, ngọn lửa trong lòng người sau từ từ vọt lên, bất quá nghe được Yêu Quái, nữ quỷ, dẫn dụ... Bá một cái đứng lên, nâng quần, thần sắc nghiêm túc.
- Mang bản đạo đi qua!
Bốn người kia nghĩ nghĩ, tranh thủ thời gian gật đầu, mang theo Đạo Nhân phản hồi Miếu Sơn Thần, vừa chạy vừa nói:
- Hai Yêu Quái kia tựa như là Hồ Yêu, rất là xinh đẹp... Ánh mắt thật câu hồn phách cùa người ta, đạo trưởng nhất thiết phải cẩn thận.
- Đúng đúng, đạo trưởng, nhất định phải kiên định bản tâm, bốn người chúng ta cứ như vậy mới không có bị mê hoặc.
- Đạo trưởng dám đi, tự nhiên không sợ, đừng nói nữa.
Trong lời nói âm qua, bốn người cộng thêm Đạo Nhân đuổi tới phía sau miếu, dọc theo vách tường lượn quanh đi về phía trước. Cửa miếu. Ngòi bút xẹt qua không khí, như thoa lên mực nước, đường mực trong chớp mắt du động, bá một tiếng thoát ra ngoài, quấn lên cổ chân hai yêu. Lục Lương Sinh cũng ôm tâm tính nếm thử pháp thuật, một tay khác niết ra chỉ quyết, gẩy lên trên.
- Càn Khôn Chính Đạo. Trói!
Đường mực ‘bá’ trói chặt, đem cổ chân Hồng, bạch Hồ Yêu trái phải bó cùng một chỗ, thân hình hai yêu cũng theo đó mà đụng vào nhau, song trảo cào mặt đất mong muốn thoát đi, nhưng một chân bị bó cùng một chỗ với đồng bạn, căn bản không có cách nào đào tẩu. Dưới tình thế cấp bách, hé miệng, mơ hồ có hạt châu chuyển động, hướng về phía thư sinh ở cửa miếu phun ra một đạo âm khí, La Sát nữ quỷ di hình hoán vị ngăn ở phía trước, theo sau là một luồng âm sát nghênh tiếp.
Hô --
Hô hô --
Hai cỗ âm sát đối mặt vào nhau, mái hiên miếu hoang bị ăn mòn hư thối, đứt gãy, Lục Lương Sinh vung ống tay áo quét bay gạch ngói hạ xuống, đang muốn dùng tới thuật pháp âm độc trong « Nam Thủy Thập Di ». Con đường bên cạnh, tiếng bước chân chạy liên tiếp tới, mơ hồ nghe được một câu:
- Đạo trưởng, hai yêu vật kia chính là ở đằng kia!
Hai yêu hai chân bị trói trói tựa hồ cũng nghe thấy, nhìn lại theo phương hướng tiếng nói, một người cầm đầu, thân mang đạo bào, rút kiếm chạy tới, dưới tình thế cấp bách, vội vàng quỳ xuống dập đầu hướng về thư sinh phía cửa.
- Vị Lang Quân này, còn xin buông tha hai người tỷ muội chúng ta, Đạo Nhân kia tới, xác định sẽ chém yêu trừ ma, hai người chúng ta không muốn chết, còn xin Lang Quân cứu, nguyện vọng làm trâu làm ngựa báo đáp.
Lục Lương Sinh buông cánh tay xuống.
- Có ăn qua người?
- Không có, tỷ muội ta hai người vừa kết xuất Yêu Đan, chỉ biết một chút Chướng Nhãn Pháp, Hiên Yêu Phong...
Bên kia, tiếng bước chân tới gần, Lục Lương Sinh chuyển ánh mắt qua nhìn lại, pháp lực đang duy trì đột nhiên vỡ nát, vội vàng quay ánh mắt, hai Yêu Hồ bị trói tránh thoát khỏi dây mực, nhảy lên không trung, hóa thành hai nữ tử yêu diễm, kéo lấy váy dài sa mỏng bay ra ngoài.
Lục Lương Sinh sửng sốt một chút, cười nói:
- Quả nhiên là Hồ Ly, thật giảo hoạt.
- Yêu nghiệt, không được chạy! !
Trên đường, một lời nói quen thuộc vang vọng, đầu lông mày Lục Lương Sinh chớp chớp, Đạo Nhân chạy tới chính là Tôn Nghênh Tiên hai năm không thấy, đang muốn mở miệng gọi hắn. Đạo Nhân không thèm quan tâm thư sinh ở trước cửa ra vào, xách theo kiếm gỗ đào khí thế hùng hổ truy phía sau hai thân ảnh hồng, trắng, hô to.
- Các ngươi câu dẫn ta đi! Ý chí bản đạo yếu kém, rất dễ bị nữ sắc câu dẫn, uy! Đừng sợ mà -- -
Chốc lát sau đã tiêu thất trong sương mù giữa khu rừng.
Lục Lương Sinh: ....
Nhiếp Hồng Liên: ....
Đạo Nhân cóc: .....
ốn thư sinh trợn mắt hốc mồm nhìn về Đạo Nhân vừa nhảy vừa hô phía trước, nuốt nước miếng tranh thủ xiết chặt áo choàng trên thân một phần.
- Thôi thôi, chúng ta trước tiên tìm giá sách đèn lồng trở về, sau đó đi nhanh đi thôi...
Không lâu sau, Tôn Nghênh Tiên một người trở về, trên mặt còn hiện ra thần sắc tiếc nuối.