Đại Tùy Quốc Sư

Chương 55: Đến lục gia thôn



Mẫn Thường Văn tiến đến, run lên để hàn khí thoát khỏi áo choàng, ngồi vào đối diện lão nhân, hai tay vương với tới lò ủ ấm:

- Đúng rồi, tiên sinh gần đây có đi ra ngoài, nghe một phần kiến thức trong thành?

Lão nhân đổ rượu, đưa tới trước mặt Huyện Lệnh:

- Cũng không có, ở ngoài lại có chuyện mới mẻ gì à?

- Hôm qua ăn đầu cá chép nhà ta thế nào?

Vương Thúc Hoa bưng chén rượu lên kính qua, gật gật đầu:

- Vào miệng đã hóa, nước canh ngon.

Huyện Lệnh cười cười, nhấp một miếng rượu, đặt xuống mặt bàn.

- Đây chính là vớt ra từ trong sông Lục gia thôn, đem vào trong thành bán, lại là tốt....

Hắn nói câu này mang theo tiếng thở dài, sau đó dừng lại một chút, lời nói xoay chuyển:

- Thúc Hoa Công có nhớ rõ, hôm đó Tả bộ đầu từ Nha Chủy Lĩnh trở về nói đến chuyện gì không?

Loading...

- Tự nhiên nhớ rõ.

Lão nhân nhíu mày hồi tưởng trong chốc lát:

- Hôm đó Tả bộ đầu nói ba mươi bốn sơn tặc xuống núi cướp bóc... Thi thể không bbij ngoại thương, tử trạng tương xứng với người nhà Trần viên ngoại....

Nói đến đây, Vương Thúc Hoa dừng lại những gì đã nói, lông mày càng nhíu thêm, trước đó Trần viên ngoại gia xảy ra chuyện quỷ ám, bốn mươi tên nhàn rỗi cải trang cao nhân, chợ búa vô lại đều có vào, trong đó có chín người đến từ Lục gia thôn.

Mẫn Thường Văn thấy lão nhân không nói thêm gì, hít theo một tiếng, vỗ vỗ mu bàn tay lão nhân.

- Bản huyện ghét ác như cừu, hành hiệp mà thôi, có thể mở con mắt nhắm con mắt, hắn là học sinh của tiên sinh, nên đi đường chính, bàng môn tả đạo, chỉ hủy thiên tư của hắn.

- Tả bộ đầu biết chưa?

Lão nhân thu tay lại, bưng chén rượu lên nhấp một miếng.

- Không biết người cụ thể.

- Ngươi ta cũng chỉ là suy đoán.

- Tiên sinh, ngươi cũng nên biết năm đó lúc ta làm quan ở kinh thành, thường liên hệ với những người kia...

- Quên đi, không nên nhắc lại những chuyện này, nhưng còn có một chuyện, phần lớn thợ săn, nông dân Lục gia thôn chỉ là nông dân chân đất, Lục Lương Sinh kia thế nào biết chữ?

Mẫn Thường Văn đứng dậy thổi ra một hơi khí trắng, xoa xoa tay, dịch chuyển công văn trước mặt lão nhân.

- Tiên sinh mấy ngày nay cũng bận rộn vất vả, không bằng đi Lục gia thôn bên kia nhìn xem cảnh tuyết trên núi, ngâm thi làm phú, ung dung tâm tình, thuận tiện cũng nhìn xem học sinh ngươi.

Lão nhân gật gật đầu, cười lên.

- Cũng tốt, lão phu mấy ngày nay xác thực quá bận, nên di động đi lại, thuận tay cầm mấy con cá trở về, bồi bổ thân thể cho Huyện tôn.

- Ha ha, Thúc Hoa Công cao kiến, ta cũng thèm cá kia.

Không lâu, Mẫn Thường Văn cấp xe ngựa duy nhất của mình cho lão nhân, liền phái mấy tên sai dịch đi theo, còn có Tả bộ đầu chuẩn bị qua hết năm liền rời khỏi đi tới Hà Cốc Quận, sáng sớm hôm sau liền xuất phát hướng tây. Ra cửa thành, tiến nhập con đường đồng nội, bao phủ trong làn áo bạc, một mảnh trắng xóa trải ra đến núi xa.

Trong một mảnh trắng xóa, có màu sắc khác nhau du động. Một chiếc xe ngựa, mấy tùy tùng trước sau đi theo. Tuyết đọng bao trùm đường đất khó đi, toa xe lung la lung lay, có người mở ra rèm, đầu hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, mấy thân ảnh có cách ăn mặc của thợ săn vội vàng đi qua từ bên cạnh, gọi bọn hắn lại hỏi thăm.

- Xin hỏi hương thân, nơi đây cách Lục gia thôn còn bao xa?

Mấy người bên kia gặp xung quanh xe ngựa tùy hành là bộ khoái, nói chung cũng đoán được thân phận người trong xe là ai, không dám thất lễ, chỉ một phương hướng.

- Theo con đường này một mực đi xuống, gặp được chỗ rẽ hướng đi Tây Nam, không đến hai dặm sẽ gặp được.

- Tạ ơn đồng hương cáo tri!

Người trong xe chắp tay tạ ơn một phen, sau đó bộ khoái bên ngoài tiếp tục tiến lên, sau đó buông rèm xuống, nói qua với lão nhân phía sau tiểu án:

- Còn có hai dặm.

Đội ngũ chạy chầm chậm, trong lay động chập trùng lên xuống, Chủ Bộ Vương Thúc Hoa gật gật đầu, thỉnh thoảng cũng nhìn lại phong cảnh phía ngoài cửa sổ khi bị gió nhấc lên mảnh vải đang che, lão đã rất nhiều năm chưa từng thấy. Nghĩ không ra dời đến chỗ hẻo lánh còn có thể may mắn nhìn thấy loại cảnh sắc này.

- Lão phu nhớ rõ còn thời gian ở Nam Trần, mùa đông khô lạnh, hơn mười năm không có tuyết rơi, hôm nay đi ra ngoài xem tuyết, gọi ngươi đi theo, chỉ sợ ngươi sẽ oán trách ta?

Nghe được lão nhân nói, Tả Chính Dương ngồi quỳ bên cạnh hơi thấp cúi đầu.

- Chủ Bộ nói đùa, ta đã bàn giao mọi việc phải làm, cuối năm có chút nhàn nhã, có thể theo lão tiên sinh cùng một chỗ thưởng thức hương dã cảnh tuyết, Tả mỗ cầu còn không được.

Năm sau hắn sẽ thăng nhiệm lên tổng bộ Hà Cốc Quận, luận chức quan thực quyền, so với một Chủ Bộ huyện thành phải lớn hơn rất nhiều, dưới mắt có thể để cho Tả Chính Dương cúi đầu, còn có nguyên nhân khác.

- Tả bộ đầu thăng nhiệm tổng bộ Hà Cốc Quận dựa vào cũng không phải nịnh nọt, mà là năng lực chân thật.

Vương Thúc Hoa nói một câu, ánh mắt nhìn sang Tả Chính Dương, khóe miệng lộ ra một tia cười yếu ớt.

Sau đó, rót một chén rượu cho đối phương, đưa tới:

- Oán trách thì cứ oán trách thôi, người sống trên đời này chỉ một lần, đất, núi, tiếng gió, tiếng mưa, tiếng người đều muốn xem, đều muốn nghe, không phải thế thì sao lão phu lại bồi Huyện tôn đến chỗ này?

- Chủ Bộ à, theo ta thấy, Huyện tôn chắc sẽ không còn bao lâu nữa sẽ rời khỏi nơi đây, trở lại kinh sư.

Tả Chính Dương đụng đụng chén rượu cùng lão nhân, thấp giọng nói.

- Ha ha..... Đây chỉ là suy nghĩ của các ngươi mà thôi, muốn trở về đâu có dễ dàng như vậy.

Lão nhân nâng tay áo rộng, che lấp lên miệng, đem rượu uống cạn.

- Bất quá cũng tốt, Tả bộ đầu, ngươi xem nơi này, cảnh sắc quả thật thật đẹp không sao tả xiết, thật ra thiên hạ này, cũng bất quá là vài cái đỉnh núi mà thôi.

Tả Chính Dương ngạc nhiên, đặt chén rượu xuống, chiếc xe ngừng lại, một bộ khoái đi tới ngoài cửa vải.

- Khởi bẩm Chủ Bộ, Bộ đầu, đã đến Lục gia thôn.

- Bất tri bất giác đã đến...

Vương Thúc Hoa run tay áo rộng, đứng dậy xuống xe, Tả Chính Dương một bên nâng đỡ lão cùng theo đi xuống. Gió lạnh đập vào mặt, đập vào mi mắt là sơn mạch trắng xóa kéo dài, ở giữa ruộng đồng còn có rất ít tuyết đọng, còn có thể nhìn thấy nông dân đang bận rộn bên dưới.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv