Nắng sớm xuyên thấu qua khe hở của nhánh cây, rơi vào lão nhân một đầu tóc bạc, thân hình già nua quay người trở lại, vẫn có nụ cười.
- Vừa rồi ngươi nói đến tây bắc, bên kia xác thực cần người, ngươi đi qua cũng tốt, rời xa nơi này, không cần cuốn vào, cũng có thể ở bên kia lịch luyện một phen, chờ đến kỳ thi mùa xuân sang năm, qua Lễ bộ khảo thí, xem như chân chính bước vào sĩ đồ, đến lúc đó, ngươi lại có ý nghĩ giúp đỡ vi sư.
- Aiz.....
Trong lòng Lục Lương Sinh thở dài, đối mặt học thức, trải qua phong phú của ân sư, hắn không cách nào dao động, do dự chốc lát, cũng đành phải thở dài, cùng lão nhân ở trong tiểu viện nói một chút chuyện khác liền đứng dậy cáo từ.
- Lúc đầu trong thư nói muốn bày tiệc mời khách cho ngươi, đáng tiếc không thể, đợi kỳ thi mùa xuân qua đi, lại bổ sung cho Lương Sinh!.
- Ân sư nói đùa.
Không lâu sau, Lục Lương Sinh từ trắc viện ly khai, trong tiểu viện im ắng, Vương Thúc Hoa trở lại dưới tàng cây, có đám người trong phòng ra tới, ngồi vào bên cạnh hắn, cùng một chỗ nhìn qua cánh cửa Nguyệt Nha trống rỗng. Chính là Mẫn Thường Văn vốn nên đi tảo triều. Loading...
- Hắn có một lão sư như thế, thật là phúc khí.
Lão nhân không nói gì, chỉ cười cười, nâng chén trà qua nhấp một miếng.....
Ra Thượng Thư phủ, Lục Lương Sinh vuốt vuốt gương mặt, quay đầu nhìn một chút, bước nhanh ly khai. Xuyên qua đường đi quạnh quẽ, trở lại khách sạn, chủ quán hỏa kế ân cần chú ý, thư sinh tâm tình không tốt từ chối nhã nhặn, trở lại gian phòng lầu hai, Đạo Nhân ngồi tại phía trước bàn tròn, ôm Nguyệt Lung Kiếm vừa sờ vừa xem. Con cóc ngồi tại phía trước tủ tiểu y chọn chọn lựa lựa, bên cạnh đồ lót chất thành một chồng, thỉnh thoảng để cho nữ quỷ Hồng Liên hỗ trợ nhìn xem thứ nào vừa. Nghe được tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, Lục Lương Sinh đã nằm trên giường. Ba người hai mặt nhìn nhau. Không chờ bọn họ mở miệng hỏi, thư sinh nhìn xem nóc giường nháy mắt, bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn xem con cóc, Tôn Nghênh Tiên, Nhiếp Hồng Liên.
- Thu thập bọc hành lý, chúng ta đi tây bắc.
Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần
…
Gió thu đảo qua lá rụng trước cửa, tiểu nhị dựa vào cửa ra vào quán rượu miệng ngáp, che đậy ống tay áo chuyển thân đi vào.
- Chưởng quỹ, hai ngày này sinh ý càng ngày càng kém, đã nhìn không thấy người đi trên đường phố.
Chưởng quỹ quầy hàng gảy tính toán từ bên trên sổ sách nâng lên ánh mắt, phủi chòm râu trên môi một cái.
- Tai niên quái sự quá nhiều...
Nói xong, hướng hỏa kế xê dịch miệng, ra hiệu hắn đi gian phòng lầu hai.
- Đi mời thư sinh cùng đạo sĩ bên trong ra tới ăn một chút gì, tận lực an bài đắt một chút.
- Vẫn là chưởng quỹ có biện pháp.
Tiểu nhị một dựng khăn lau, đạp đạp chạy lên lầu hai, gõ vang cửa phòng.
- Công tử, sắp đến buổi trưa, không bằng cùng đạo trưởng một chỗ xuống dùng cơm đi? Hôm nay trong tiệm nấu thêm mấy món đồ ăn mới mẻ, chân dê non, ngỗng béo nướng muối ớt, mập chảy mỡ, ăn rất ngon đấy...
Nói hồi lâu, bên trong không có trả lời. Tiểu nhị nhíu nhíu mày, đưa tay đẩy một cái, két két một tiếng, cửa phòng rộng mở vào trong. Trong phòng trống rỗng, không có một bóng người, giá sách đặt ở góc tường cũng không thấy, đệm chăn chồng chất chỉnh chỉnh tề tề, trên cái bàn tròn còn để sáu mươi cắt tiền phòng.
- Đi rồi?
Hỏa kế kia nhìn chung quanh một chút, vụng trộm sờ soạng mấy cái nhét vào ống tay áo, bưng lấy đống đồng tiền kia chạy xuống lầu.
- Chưởng quỹ, bọn hắn trả phòng, đây là tiền thuê phòng.
Đồng tiền ào ào ào đổ vào quầy hàng, nhân viên phục vụ đưa mắt nhìn, khẽ hát gật gù đắc ý đi đến một bên, chốc lát, liền nghe chưởng quỹ sau lưng khẽ ồ lên một tiếng.
- Thư sinh này biết tính sổ, xu bạc không ít đâu.
Hỏa kế đi ra vội vàng vừa đi vừa sờ cái túi trong tay áo, bẹp xẹp xẹp, cái gì cũng không có.... Lúc này, ngoài thành một mảnh khô vàng ngày mùa thu, Lục Lương Sinh nắm lừa già, đi qua thành tây, đi lượn quanh trên đường phía tây bắc, con cóc nghiêng chân, nằm nghiêng tại trong phòng nhỏ giá sách, nghe hí khúc bên trong họa trục sát vách, lẩm bẩm theo.
Tôn Nghênh Tiên giống như là chó hoang buông ra dây thừng lật nhảy khắp nơi, bò lên trên đại thụ phụ cận, tìm một cái tổ chim ra, lại từ bên trong bắt được một con rắn, nhanh chóng đóng đinh, nhanh nhẹn lột bỏ da, nhét vào trong túi da.
- Đợi lát nữa chuẩn bị cho các ngươi bữa cơm ăn ngon!
Nghe được mùi máu tươi, con cóc chống thân lên, lộ ra gian phòng nhìn thoáng qua.
- Lại là thịt cóc?
- Đã là mùa thu, nơi nào còn có cóc.
Đạo Nhân đem túi da mở ra một chút, lộ ra đầu rắn.
- Vào lúc này, đương nhiên là muốn ăn những thứ này, bổ vô cùng.
Con cóc Đạo Nhân gật đầu.
- Đi xem một chút còn có chim hay không, làm một bát canh long phượng, nhớ rõ bỏ vào hành gừng mới hết mùi!
- Đúng vậy, đến lúc đó ngươi sẽ chờ.
Đạo Nhân kéo lên túi da, hưng phấn liền chạy xa, xong, dừng dừng, nghiêng đầu.
- Bản đạo nghe lão con cóc nói như thế làm cái gì?
Phía sau. Khi thì nhu uyển, khi thì hí khúc u oán mà truyền ra tại bên trong giá sách, Lục Lương Sinh biết rõ đây là Hồng Liên tận lực hát ra, làm dịu tâm tình của hắn. Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra trong lòng của hắn có việc, nhưng Lục Lương Sinh không nói, con cóc, Hồng Liên cũng không hỏi loạn, tận lực không quấy rầy, đồng thời giúp thư sinh làm dịu tâm tình. Đi một đoạn, một khúc « Hồng Môn Phóng Thân » dừng lại, Hồng Liên bên trong tranh vẽ yếu ớt hỏi.
- Công tử, êm tai không? Muốn tiếp tục hay không?
Lục Lương Sinh đi ở phía trước, cũng không quay đầu, nhìn về ngày mùa thu u ám phía trước, cười nói.
- Không cần, giữa ban ngày hát khúc, đối với ngươi không tốt.
Lúc này, con cóc Đạo Nhân ngắt lời tiến đến.
- Hát đi, lão phu đang cao hứng, năm đó tu luyện, liền không có trải nghiệm qua diệu dụng người với người, bây giờ nhớ tới, lão phu quá thua thiệt.
Lời này dẫn tới thư sinh cùng nữ quỷ đều nở nụ cười, tâm tư trong đầu Lục Lương Sinh tạm thời buông xuống, cười quay đầu nhìn về phía giá sách, tay sờ sờ đầu lừa. Trong tiếng kêu Lừa già ha ha ha ha, hắn nói giỡn nói.
- Đúng rồi sư phụ, thời gian ngươi đỉnh phong rốt cuộc cái dạng gì?
- Hừ hừ..... Đó là cái dạng mà ngươi nghĩ cũng nghĩ không ra.
Con cóc nghe đến vấn đề này, liền ngồi thẳng dậy, hai chân phóng tới treo lấy bên ngoài gian phòng, ôm đôi màng nhìn lại ven đường, đi qua đồng ruộng, gật đầu nheo mắt lại.
- Năm đó vi sư uy phong cỡ nào, tu vi bực nào, núi non sông ngòi đều tại dưới chân ta run lẩy bẩy, tinh anh mấy đại tông môn ra hết, vây khốn vi sư, đó là người đông nghìn nghịt, pháp khí che lấp mặt trời... Chữ 'Ngày' hạ xuống, bỗng nhiên phía trước truyền đến thanh âm Tôn Nghênh Tiên.
- Nơi này có người nằm!