Lục Lương Sinh tuy không phải lần đầu tiên đi xa nha, lại là lần đầu tiên sử dụng địa đồ, cảm giác phương hướng quả thật có chút kém, nếu dùng pháp thuật chạy một mạch thì có thể chạy ra khỏi biên giới Nam Triều.
Bật cười một cái, thu hồi bản đồ giấy, theo là Tào Thủ Nhân ôm hài đồng, mang theo xa phu cùng nữ nhân đã đuổi kịp, thở hồng hộc nói ra:.
- Tiên sinh không bằng chúng ta dẫn đường cho nhị vị, bốn người chúng ta vừa vặn biết đường đến kinh thành.
Nhìn xem thỉnh thoảng khẩn trương nhìn lại bốn phía hai nam một nữ, sợ đêm qua đuổi giết bọn người người còn đang quanh quẩn chung quanh.
- Tiện đường?
Đạo Nhân ôm cánh tay hừ hừ, mở miệng đang muốn nói.
- Sợ là muốn cho hai chúng ta bảo kê đám các người thì có…
Gió nhẹ thổi tới, sợi tóc nữ nhân phiêu động, lộ ra cặp mắt tinh xảo, giống như phát giác được có ánh mắt nhìn đến, vội vàng lại chỉnh sợi tóc rối bời quay lại trên mặt, nghiêng người chuyển đi một bên.
Lúc này giọng của Đạo Nhân chuyển đổi, nhìn lại Lục Lương Sinh một bên.
- Ta thấy được, có người dẫn đường cũng không tệ, ha ha, thấy sao?
- Cũng tốt. Loading...
Lục Lương Sinh thấy đối phương bộ dáng này, đại hán họ Tào kia, tối hôm qua cũng thời từng có giao lưu, tướng mạo, cử chỉ ăn nói, đối mặt bị đuổi giết, còn có thể nghĩ đến che chở phụ nữ trẻ em, là hán tử chân chính, nếu chết thì có chút đáng tiếc.
Hơn nữa Đạo Nhân cũng mở miệng đề nghị, cho nên không còn do dự.
- Như thế ba vị liền cùng đi đi.
Bên kia ba người rõ rệt tầng tầng phun ra một hơi, theo thật sát lừa già, xa phu còn chạy lên tiến đến, hỗ trợ cầm một vài thứ, nói là để tránh đè hỏng lừa của tiên sinh, Tào Thủ Nhân cũng không cam chịu rớt lại phía sau, đoạt lấy dây cương, một mặt dẫn đường, một mặt hỗ trợ dắt lừa.
Làm cho Lục Lương Sinh không có chuyện để làm, chỉ phải ôm tới đứa bé kia, đặt trên lưng lừa.
Mà Đạo Nhân đi theo bên cạnh người nữ nhân, thỉnh thoảng theo trong túi móc ra đủ loại vật liệu, Hoàng Phù, Phục Yêu Kính, con cóc.... Cho đối phương xem.
Một đoàn người hướng bắc mà đi.
Trên đường cũng nhiều khi cười cười nói nói, một mảnh hài hòa.
Cuối tháng chín, Kinh Sư Nam Trần, Thiên Trị, khí tức ngày mùa thu càng ngày càng dày đặc.
Lá thu rơi rụng xoáy vài vòng trên không rồi lướt tới đường đi, lá rụng tích dày, người đi đường bước chân vội vàng từ phía trên giẫm qua ly khai, thành trì mấy trăm ngàn nhân khẩu tỏ ra đìu hiu.
Xa xa, có đồng la, kim nột, cá gỗ nhẹ tấu, phật âm như có như không theo chi đội ngũ thật dài này tới, pháp trượng giơ cao lan tràn trong đội ngũ, thị nữ hành tẩu hai bên mắt nhìn phía trước, mặt không biểu tình phủ xuống cam lá, cánh hoa.
Bên đường phố, trong cửa hàng tất cả đều là bách tính không kịp ly khai, tiểu thương, cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.
Đội ngũ nghi trượng như một con rồng dài vượt qua đầu phố, đột nhiên dừng lại, cả con đường đều nín thở nhìn xem, có người trên cổ đã chảy một tầng mồ hôi lạnh, buông xuống dư quang bên trong, có hai thân ảnh từ đằng xa hướng cửa thành tới.
Nhìn thì chậm nhưng rất nhanh, chốc lát đến phía trước đội ngũ, hướng về pháp kiệu có đính một cái đầu hạc ở bên trên, hơi hơi cuối đầu.
- Khởi bẩm Pháp Trượng, sự tình có chút sai lầm.
Bên trong màn trướng một thân ảnh mông lung mơ hồ đang ngồi xếp bằng, sau đó một thanh âm nử tử uy nghiêm vang lên.
- Thời thế thay đổi quá nhiều, người thật không biết phận, trợ giúp nghịch loạn chi tặc, xem ra bổn Pháp Trượng phải đích thân ra tay độ hóa bọn người này rồi, thiện tai! Thiện tai!
Hai tên sứ giả không nhanh không chậm trả lời.
- Pháp Trượng, sự tình ra có chút nguyên nhân, người ngăn cản chính là người hữu duyên với Pháp Trượng.
Bên trong màn dài, bóng người ngồi ngay ngắn, hai tay để lên đùi, trầm mặc rất lâu, đội ngũ trong chốc lát lại tiếp tục hướng phía trước tiến lên, hai tên sứ giả cũng không tiếp tục nói, đi vào đi theo đội nghi trượng, đi theo ra khỏi thành.
Lúc này không khí tĩnh mịch trở nên ung dung, hàng người quỳ ở trên đường tiếp tục cuộc sống mưu sinh hằng ngày, bên trên tủ lâu phụ cận gần đó, có hai người đứng tại hàng rào, nhìn đội ngũ ra khỏi thành, hung hang đập cái bảng gỗ một cái.
- Đây chính là yêu tăng?
Mở miệng trước tiên là một lão nhân, râu tóc trắng như tuyết, khi nói chuyện đều có cỗ uy nghiêm chính khí, hắn trở lại Kinh Sư cũng đã thật nhiều thời gian, đối với danh tiếng Pháp Trượng này cũng mới gặp lần đầu tiên.
- Phô trương thật to lớn, đi đến đâu người người quỳ lạy, sợ là không cần mấy năm, cái kinh thành này cũng không đến phần của chúng ta.
Một bên, đồng bạn tức giận đến nổi râu tóc dựng thẳng, tuổi tác thì muốn nhỏ hơn lão nhân rất nhiều, chỉ là búi tóc ở giữa cũng trộn một chút vết tích thời gian, nghe lão nhân oán giận nói như vậy cũng nhẹ gật đầu.
- Lúc ta đi vào trong cung cũng đã gặp vài lần, người này hiền hòa, kiệm lời ít nói, lại mỗi lần mở miệng tất có huyền cơ, liền biết một chút pháp thuật, quân thượng đối với hắn tín nhiệm không nghi ngờ, đối với ta khuyên can thì nghe không vào, aiz...
Nói đến đây, lại là một chưởng vỗ kên hàng rào, thở dài một hơi.
- ... Có thể làm gì đây.
Hai người chính là Vương Thúc Hoa cùng Mẫn Thường Văn, hồi kinh xong, đầu tiên là điều ra ngọn nguồn mọi chuyện, sau đó liền tách ra hành động, lão nhân liên lạc với lực lượng cũ trong kinh thành, ký một lá thư, mà Mẫn Thường Văn thì cùng các viên quan đại thần cũng nhau can gián Hoàng Đế khi vào Kim Loan điện.
Nhưng mà, chuyện dưới mắt còn chưa có tác dùng gì thì quyền thế của Pháp Trượng Hộ Quốc kia lại càng lúc càng lớn.
- .... Hiện tại, lão phu đột nhiên có cảm giác học sinh của ta chi bằng đừng đến đây thì hơn.
Lão nhân nhìn qua đại thụ một bên quán rượu, thở dài.
- Thúc Hoa Công không cần mất tinh thần như vậy, sự tình còn chưa xong, sao có thể dễ dàng buông tha!!.
Mẫn Thường Văn nắm chặt tay áo, chấn chấn khí thế cho mình, mục đích bị lệch, nhanh chân đi xuống thang lầu, lão nhân liền thở dài, đi theo hắn đi xuống lầu, ngồi lên xe ngựa của mỗi người, tiếp tục sự tình còn đang dang dở.
Cùng lúc đó.
Học sinh trong miệng lão nhân, lúc này đã đi qua Phục Lân Châu, tay nắm lừa già dẫn một đoàn người thong thả bước đi trên đường lớn.
Theo đường bằng phẳng đi qua Phục Lân Châu, còn cần hai ba trăm dặm đường liền có thể tới Nam Thành Kinh Sư, mọi người đều cảm thấy vẻ nhõm trong mắt của nhau.
Một đường đi ngang yên bình cho đến khi gặp đám người này xuất hiện, có quan hệ đến 'Người hữu duyên' tức thì để cho Lục Lương Sinh phí chút đầu óc, thế nào cũng nghĩ không thông, mình rốt cuộc làm sao lại có liên quan cùng yêu vật triều đình.
Mà hai nam một nữ, nhất là hài đồng bị đuổi giết kia lại có cái thân phận gì, đối phương không muốn lộ ra, duy nhất có thể nói chính là tính danh.
Ngoại trừ Tào Thủ Nhân, nữ tử tên là gì Tĩnh Thu, danh tự bình thường.
Lúc này trên quan đạo, màu của mùa thu càng đậm, sơn thôn, nông dân trên đồng ít dần, nữ tử ôm lấy hài đồng tinh nghịch trên lưng lừa, đưa xuống trên mặt đất.
- Tĩnh nhi, nên xuống rồi.