Dưới mặt đá, Đạo Nhân cầm cờ trắng đang muốn hạ cờ đột nhiên che bụng, để cờ xuống, bá đứng lên, liền chạy hướng ra phía ngoài.
- Chờ bản đạo một hồi!
Lục Lương Sinh vùi đầu suy tư kỳ lộ, ngẩng đầu lên, nhìn qua bóng lưng đi ra ngoài.
- Đi làm cái gì?
Vượt qua nham thạch, chạy tới phía sau cỏ dại, Đạo Nhân xa xa gào khan một tiếng.
- Đi ị!
Lục Lương Sinh cười cười, nhìn bàn cờ, tiếp tục suy tư, con cóc Đạo Nhân nhảy lên tản đá, gánh chịu đôi màng, nhìn ra ngoài một hồi, gật đầu.
- Đến, vi sư đón nước cờ cùi bắp của hắn, tiếp tục chơi với ngươi một hồi.
- Vậy sư phụ phải coi chừng....
Thư sinh vê lên cờ trắng, mới nói một câu, trong tiếng gió bên ngoài, mơ hồ có tiếng vang sột sột soạt soạt từ đằng xa truyền đến.
- Dã thú?
Lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu. Loading...
Ánh mắt vượt qua đỉnh đầu sư phụ, nhìn lại phương xa, ở giữa rừng cây, hai nam một nữ mang theo một đứa bé con lảo đảo chạy đến. Nữ nhân đi theo thực sự có chút không đi được rồi, búi tóc rối tung lay động.
- Đi không được rồi... Thực sự không xong rồi.
- Phu nhân, lại đi một đoạn, khẽ cắn môi, lại đi một đoạn thôi.
Xa phu ôm hài đồng quay đầu nhìn thoáng qua, nuốt nước miếng một cái, nhìn lại đại hán phía trước cầm đao.
- Chúng ta chạy cũng đã khá xa, bọn hắn hẳn đuổi không kịp, để cho phu nhân cùng công tử nghỉ ngơi một lát đi.
Đại hán cắn chặt răng, nữ nhân đối diện hắn có sắc mặt bờ môi trắng bệch, trên mặt tất cả đều là mồ hôi lạnh, thở hồng hộc ngồi liệt trên mặt đất, hài đồng trong ngực cũng mơ mơ màng màng, tinh thần uể oải, đi tiếp nữa, nói không chừng không cần đối phương đuổi kịp, cũng nhất định sẽ xảy ra chuyện. Quai hàm phồng lên, đại hán gật đầu.
- Được, thế nhưng đi ra mảnh rừng này trước rồi hãy nghỉ ngơi. Nói xong, thuyết phục nữ nhân trên mặt đất, nữ nhân trên mặt đất được xe phu dìu dắt đứng lên, lảo đảo đi theo một đoạn, hán tử phía trước dẫn đường, chém vào nhánh cây chặn đường, trong ánh mắt, vẻn vẹn mấy chục bước, dưới mặt một khối đá lớn, đang có một đống lửa lớn. Xa phu ở bên cạnh cẩn thận hỏi.
- Có phải là đặc biệt ở chỗ này bố trí mai phục chờ chúng ta hay không?
- Bố trí mai phục há có thể quang minh chính đại như vậy?
Hán tử dù sao có võ công trong người, tai mắt nhạy cảm, không xa còn có một đầu lừa già ăn cỏ đánh một cái hắt xì, bên trong phạm vi tia lửa chiếu rọi, một thanh niên ăn mặc đồ thư sinh đang ngồi ở nơi đó, bên cạnh còn có hai giá sách. Quan sát cách mặc, vật liệu đối phương, đại hán cũng yên lòng.
- Là một thư sinh.
Vừa ban ngày đuổi trốn, mấy người xác thực cũng mệt mỏi không nhẹ, đã có người, lại có đống lửa, sưởi ấm nghỉ chân không còn gì tốt hơn, hán tử đi đầu đến gần, lúc này mới phát hiện thư sinh kia vậy mà một thân một mình đánh cờ, bên cạnh còn có một con cóc lớn mang áo ngắn nằm sấp, nhất thời, có chút hối hận khi tiến đến.
- Người này có chút quái dị, các ngươi đừng nói chuyện.
Đại hán dặn dò nữ nhân cùng xa phu một câu, để cho hai người thoáng tới gần đống lửa, lại đem hài đồng trong ngực phóng tới trong ngực nữ nhân, nắm vuốt chuôi đao, hướng thư sinh bên kia ôm quyền.
- Chúng ta đi ngang qua nơi đây, vị công tử này còn xin tạo thuận lợi, nếu như có quấy rầy, nghỉ một lát chúng ta liền rời đi.
Trước đó, hán tử nhỏ giọng căn dặn, Lục Lương Sinh đã sớm nghe được, bên trong dư quang cũng đánh giá một đoàn người đối phương, nữ tử quần áo mộc mạc, nhưng lộ ra cái cổ, thủ chưởng trắng nõn non mịn, không giống như nữ tử mặc loại y phục vải thô này, một nam tử khác tay chân vụng về, lại cẩn thận từng li từng tí che chở trái phải, rõ ràng là hạ nhân. Còn như đại hán chắp tay, không cần đoán cũng biết là hộ vệ. Bất quá đi đường hoang sơn dã lĩnh trong đêm, gặp gỡ người nào, đáp lại cảnh giác cũng phải, Lục Lương Sinh ngược lại sẽ không bởi vì cái này mà tức giận. Chỉ giơ tay lên mỉm cười đáp lễ.
- Không có gì đáng ngại, chỗ này không phải ta độc hữu, tráng sĩ cùng chư vị tùy ý là được.
- Vô cùng cảm kích!
Nói xong, hai bên cũng không tiếp tục trò chuyện, hài đồng tựa ở trong ngực nữ nhân, hiếu kì nâng lên gần nửa khuôn mặt, nhìn xem thân ảnh đối diện đống lửa, nhỏ giọng hỏi.
- Mẹ, người kia hắn giống như đang cùng một con cóc đánh cờ...
Nữ nhân búi tóc tán loạn, quay đầu nhìn thoáng qua hiện lên dung mạo xinh đẹp, nghe được lời hài tử nói, vội vàng che miệng nhi tử.
- Tĩnh nhi, đừng nói lung tung.
Một bên xa phu dán vào vách động, ánh mắt hắn lo lắng nhìn xem thư sinh tuấn lãng bên cạnh nắm vuốt quân cờ, thần sắc chuyên chú nghiên cứu bàn cờ. Đè thấp tiếng nói.
- Đại nhân, ta cảm thấy chúng ta hay là đi thôi... Thư sinh kia, ta nhìn thấy không bình thường, thường nghe người ta nói, nửa đêm trên đường gặp thư sinh xinh đẹp, tuyệt không phải người thường.
- Ừm... Ta cũng cảm thấy có chút cổ quái.
Hán tử đồng ý lời đồng bạn mình nói, làm võ nhân, cảm giác càng thêm minh duệ, cũng không biết có phải bị đuổi giết cảm giác quá dị ứng hay không, thư sinh bên kia cho hắn cảm thụ là càng ngày càng bất an.
- Hiện tại đi liền.
Nắm lên trường đao bên chân, liền muốn từ trong ngực nữ nhân kéo hài đồng qua, ong ong ong..... Tiếng vang bỗng nhiên ở bên ngoài vang lên. Ong mật?
Lục Lương Sinh ngẩng đầu lên, một chim chóc cực nhỏ màu xanh, nhanh chóng chớp động cánh, treo tại cửa động. Đại hán đang chuẩn bị ly khai nhìn thấy chim này, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, thốt ra.
- Là kiếm điểu, bọn hắn phát hiện chúng ta, đi!
Ngay tại trong động tiếng vọng quát to 'Đi' một tiếng, đột nhiên một đầu bóng đen đỏ tươi như thiểm điện xẹt qua tầm mắt mọi người, quấn quanh quẩn chim nhỏ một chỗ. Phạch một cái, chim đã không thấy tăm hơi, chỉ còn lại một sợi lông vũ chậm rãi phiêu lạc đến trên mặt đất.
- Chim..... Chim đâu?
Đại hán, thậm chí sau lưng xa phu cùng nữ nhân nghẹn họng nhìn trân trối nhìn xem lông vũ trên mặt đất, ánh mắt chậm rãi chuyển từ đống lữa lên trên.
Cách nhi!
Con cóc lớn cuộn trên bàn cờ phù phù bụng, khóe miệng còn mang theo một sợi lông vũ - Ộp...
Bên trong nham động, bầu không khí trở nên vi diệu. Ngược lại là hài đồng trong ngực nữ nhân, có chút hưng phấn, tránh ra ngón tay nhỏ đi qua.
- Chim nhỏ kia giống như bị con cóc của thư sinh kia ăn...
Nữ nhân liền tranh thủ đè cánh tay hắn xuống, dư quang liếc qua thư sinh bên kia, vô ý thức nhích lại gần về phía đại hán phía sau, nhỏ giọng nói.
- Tĩnh nhi, vừa rồi vi nương nói thế nào.
- Vốn chính là như vậy mà.
Hài đồng ủy khuất lùi về đến bả vai nữ nhân. Đại hán cầm đao đứng phía trước nữ nhân, lại siết chặt chuôi đao, sắc mặt khó coi, hắn phi thường rõ ràng lai lịch của tiểu điểu (chim nhỏ) vừa rồi kia..... Trong cung Ngự Vệ Ti chăn nuôi Phi Cầm, cực thích hợp truy tung. Dưới mắt, bốn người phía bên mình khẳng định đã bị phát hiện. Còn có thư sinh kia... Tuyệt không phải người thường. Nghĩ tới đây, cực kỳ không phải tát mình một cái.
- Làm sao lại phức tạp...
Đại hán trầm khí xuống, hướng thư sinh bên kia lần thứ hai chắp tay.
- Bốn người ta nghỉ ngơi không sai biệt lắm, sẽ không quấy rầy công tử ở chỗ này nghỉ ngơi, cáo từ.
Bên trong ánh mắt cảnh giác hai nam một nữ, cái bóng hỏa quang dựa theo thư sinh tại trên vách động chập chờn, tựa như yêu ma, đột nhiên hướng bọn họ đánh tới. Đống lửa đùng đùng bắn lên tia lửa. Lúc con cóc Đạo Nhân thổi ra lông vũ nhếch lên khóe môi kia, Lục Lương Sinh nắm vuốt cờ trắng, trong lòng dở khóc dở cười nhìn sư phụ, nhẹ nhàng để cờ xuống. Trên mặt ngược lại không có lộ ra vẻ kinh ngạc, không phải bởi vì trang bức, trước mặt người xa lạ, tự nhiên không cần biểu lộ quá nhiều chuyện, chỉ nhàn nhạt gật đầu, cũng không đứng dậy, chắp tay đáp lễ.
- Bốn vị đã phải đi, ta cũng không ép ở lại, chỉ là con đường đêm tối này khó đi, hoang sơn dã lĩnh, coi chừng mãnh thú ẩn hiện, đại nhân có thể không việc gì đáng lo, cũng phải vì an nguy hài tử trong ngực suy nghĩ.