Khánh Kỵ không kịp thu ánh mắt lại, bị người ta nhìn thấy được, trên mặt cũng hơi đỏ lên, vội vàng tiếp nhận đề tài, hỏi nàng:
- Cô nương vốn đã biết là ai?
Nhâm Nhược Tích "Ừm" một tiếng, ánh mắt hơi hơi tránh đi, nói:
- Nhược Tích tuy chỉ mang theo bốn trăm gia tướng, nhưng mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, ngay cả là lén lút ăn cướp, trong Lỗ quốc có năng lực này, cũng cùng lắm chỉ có hai thế lực là có thể. Một là quân đội lỗ quốc, quân chính quy làm cướp là chuyện không phải không có khả năng, nhưng ta... có điều lại không đoán như vậy.
Khánh Kỵ ánh mắt chợt lóe, mỉm cười nói:
- Nói như vậy, người giao dịch cùng cô nương, nhất định là tướng lãnh trong quân đội Lỗ quốc, hoặc là người nắm giữ binh quyền Lỗ quốc.
Nhâm Nhược Tích mới nói có một nửa, đúng lúc khép miệng vào rồi mà vẫn bị hắn đoán ra, cảm thấy càng phải cẩn thận hơn:
- Mà một cỗ thế lực khác, chính là đạo tặc Triển Chích, Nhược Tích nghĩ trong tất cả đạo tặc Lỗ quốc, chỉ có Triển Chích mới có thực lực như vậy.
- Đạo tặc Triển Chích!
Khánh Kỵ lặp lại câu này, đây là lần thứ hai nghe thấy danh tự của người này, Khánh Kỵ không khỏi âm thầm suy nghĩ: "Triển Chích tại Lỗ quốc thật sự có thế lực cường đại như vậy sao?"
Nhâm Nhược Tích nói:
- Triển Chích có thực lực này, và cũng có lý do. Trước mắt, thế lực của hắn càng ngày càng lớn, lại khổ nỗi trang bị thô sơ, không ít kẻ dưới tay còn sử dụng gậy gỗ bình thường, giáp trụ cung nỏ lại càng ít, cho nên nhu cầu vũ khí cấp bách. Theo Nhược Tích đoán, đánh vào kinh doanh vũ khí của ta nhất định là Triển Chích, trừ người này không còn ai khác.
Khánh Kỵ mỉm cười nói:
- Triển Chích này cũng đã từng có 'lễ' với ta, hôm nay hắn đoạt vũ khí của ngươi, ngày sau cũng sẽ có dũng khí tới gây phiền toái cho ta, không bằng ta cùng với cô nương liên thủ làm giảm nhuệ khí của hắn, Nhược Tích cô nương nghĩ như thế nào?
Nhâm Nhược Tích vừa nghe thấy thế thì lập tức liền muốn cự tuyệt, nếu cùng Khánh Kỵ liên thủ chống địch, Ngô quốc kia nàng cũng không chắc đã còn đường về, lập tức thông tri cho phụ thân bỏ nhà mà chạy trối chết đi thôi, Hạp Lư không lập tức động thủ mới là lạ.
Khánh Kỵ bổ sung thêm:
- Cô nương sao không nghe kế hoạch của ta một chút, tin tưởng rằng chỉ cần bố trí khéo léo, chẳng những sẽ không bại lộ sự thực là ta cùng ngươi liên thủ, hơn nữa... Ngay cả tin tức ngươi vận chuyển hơn trăm xe vũ khí cũng có thể che lấp đi.
Nhâm Nhược Tích thầm nghĩ:
- Khánh Kỵ nóng lòng tương trợ như vậy, xem ra đúng là đã hạ quyết tâm muốn ta phải nợ hắn một cái nhân tình, cũng thế thôi, hôm nay hắn đã giấu không truyền tin tức ra, dĩ nhiên là đã thiếu hắn một cái nhân tình, nếu thiếu thêm một hai cái nữa cũng có sao? Chẳng qua... Nếu hắn muốn Nhâm gia làm nội ứng cho hắn, hoặc là cung ứng cho hắn bôn tẩu, còn là do phụ thân ra quyết định cuối cùng, đừng mơ tưởng rằng ta sẽ đáp ứng một chữ.
Nhâm Nhược Tích quyết định xong chủ ý, liền nói:
- Không biết công tử có diệu kế gì?
Khánh Kỵ nói ra ý tưởng của hắn, Nhâm Nhược Tích nghe hắn nói, không hiểu sao lại mang tất cả mọi chuyện đặt lên đầu hắn, mỉm cười cảm thấy bất an nói:
- Việc này vốn toàn bộ không can hệ với công tử, công tử giúp ta như vậy...
Khánh Kỵ ngắt lời cười nói:
- Cô nương nói lời này sai rồi, ta giúp cô nương, đó là tự giúp mình. Ta đã nói rồi, ta cùng với Triển Chích sớm đã có 'lễ' với nhau, thế lực của hắn càng cường đại, đối với ta càng thêm bất lợi. Ta cứu cô nương, đó là tự cứu mình. Huống chi... Có thể làm hộ hoa sứ giả của ngươi,vốn đúng là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Nhâm Nhược Tích con ngươi sáng lên, hơi hơi vuốt cằm nói:
- Nếu như vậy... không bằng công tử cứ an bài, Nhược Tích theo công tử 'Thiên Lôi sai đâu đánh đó'.
- Tốt, như vậy ta xin cáo từ, ngươi và ta cứ y kế mà hành sự là được. - Khánh Kỵ cười đứng dậy, hơi hơi chắp tay.
Nhâm Nhược Tích đứng dậy ra tiễn, đi xuống dưới sân, mới thấp giọng nói:
- Khánh Kỵ công tử, việc trong Ngô quốc, như thế nào không cầu Quý Tử tương trợ.
- Diên Lăng Quý Tử...
Khánh Kỵ đột nhiên xuất thần, cười mà lắc đầu:
- Quý Tử là đại hiền đương đại, chăm sóc dân sinh, danh lợi với hắn chỉ là phù vân (mây trôi), điều cầu mong chỉ là giang sơn Ngô Thị vĩnh viễn kế tục, hương khói truyền thừa, dân chúng an cư lạc nghiệp mà thôi. Hiện giờ Hạp Lư đã là chủ Ngô quốc, chỉ sợ Quý Tử thà rằng đã sai rồi thì cho sai luôn, chứ không hy vọng lại khởi việc binh đao, ta đi tìm hắn, không phải tự chuốc lấy bẽ mặt sao?
- Đã sai rồi thì cho sai luôn...
Nhâm Nhược Tích thưởng thức một hồi, nói:
- Nhưng mà nếu nhất định phải khởi khói lửa, Quý Tử chung quy vẫn không thể ngồi yên không màng tới, khi đó lòng hắn hướng về ai, kẻ đó sẽ có trợ lực to lớn. Công tử ở Vệ quốc chắc là không biết chuyện trong nước. Sau khi Tiên Vương gặp chuyện, Quý Tử đã về nước, khóc nức nở trước mộ Tiên Vương, sau đó trở về đất phong Diên Lăng, xây thành đào sông, gọi là 'Yêm thành', phát ngôn ra ngoài là cả đời không bước một bước vào Ngô quốc.
Khánh Kỵ ngẩn ra:
- Có chuyện như vậy?
Hắn trầm ngâm một lát, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Ta biết rồi, nhưng Quý Tử mặc dù căm phẫn hành vi cướp ngôi của Hạp Lư, cũng chắc gì đã chịu giúp ta phục quốc. Một ngày nào đó, phải cho Quý Tử biết, trận binh đao này là muốn tránh cũng không thể tránh được, ta Khánh Kỵ lại càng không dễ dàng có thể bị Hạp Lư khuất phục, khi đó... Hắn mới sẽ ra mặt. Mặc kệ như thế nào, đa tạ cô nương nhắc nhở, bản công tử xin cáo từ.
Khánh Kỵ phất áo thi lễ, ngang nhiên ra khỏi cổng chính Nhâm phủ. Nhâm Nhược Tích đứng ở sau cửa, nhìn địa phương mà hắn vừa mới biến mất thật lâu không nói gì. Nhâm Băng Nguyệt lấm la lấm lét tới phía sau nàng, gian xảo 'hề hề' cười nói:
- Tỷ, Khánh Kỵ công tử so với những công tử thế gia tỷ đã gặp qua thì như thế nào?
Nhâm Nhược Tích quay đầu lại, sắc mặt điềm đạm nguyên bản đã biến thành 'Hung thần ác sát', thái độ hung dữ quát:
- Ngươi còn dám nói, hôm nay thật sự là mất hết cả Nhâm gia thể diện...
Nhâm Băng Nguyệt sợ hãi, vội vàng giải thích:
- Không phải, ta cùng Thanh Vũ trên đường có gặp qua người này, mới vừa rồi lại thấy hắn là Khánh Kỵ, trong lòng ngạc nhiên, cho nên mới thất thủ...
Nhâm Băng Nguyệt vừa nói, một bên di chuyển bước chân như muốn chạy trốn, dời đi được năm sáu bước liền co chân bỏ chạy, Nhâm Nhược Tích ở phía sau kêu to:
- Từ mai trở đi, theo ta tập võ, cùng làm kinh doanh, ngồi cùng chiếu, nằm cùng giường, đi cùng xe, không cho phép ngươi cả ngày chơi đùa, không làm việc đàng hoàng..., Này! Ngươi đứng lại đó cho ta...