Đại Tổng Tài Yêu Cô Hầu Gái

Chương 6



“Có phải nhầm lẫn gì không? Có giặt đồ thôi mà đắt như vậy, từng này cũng đủ tiền cho tôi mua một cái để mặc rồi.” Đỗ Tiểu Vỹ vừa đem quần áo của Diệp Vinh Thiên ra khỏi tiệm giặt, rất không hài lòng với việc tính tiền ban nãy.

Thư ký Vương gọi điện nói tối nay Diệp Vinh Thiên sẽ đi tiệc xã giao, chỉ định phải mặc bộ này, bảo cô phải mau đến tiệm lấy đồ về nhà để lát nữa về anh sẽ mặc.

Cô bật cười khi nghĩ về thư ký Vương, lần trước anh ấy đến nhà lấy tài liệu thì thấy cô ra mở cửa, vẻ mặt khi nhìn cô của anh ta khiến cô bây giờ cứ nghĩ đến lại thấy buồn cười.

Về đến nhà treo quần áo đâu vào đó xong, Đỗ Tiểu Vỹ mới nhớ ra áo sơ mi vốn phải đem đi giặt chung cùng với quần áo, nhưng bây giờ không thấy áo sơ mi ở đâu?

Cô vội vàng gọi điện hỏi cửa hàng giặt là thì bên kia họ trả lời rằng vốn dĩ trước đó không đem áo sơ mi đến. Cô bắt đầu sốt sắng, áo sơ mi sao lại biết mất rồi? Quần áo của Diệp Vinh Thiên đều là loại đắt tiền giá trên trời, chỉ một chiếc cà vạt thôi mà giá hàng nghìn tệ, áo sơ mi thì lại càng khỏi phải nói! Trời ơi! Chuyện cái xe lần trước cô còn chưa dám nói với anh ta, lần này lại xảy ra chuyện này, dù cô có bán thân cũng không đủ tiền để trả!

Cô đi loanh quanh trong phòng chợt nhớ ra, sáng nay trong lúc giặt quần áo hình như cô nhìn thấy một chiếc áo sơ mi, lúc đó cô không quan tâm nên đã bỏ nó cùng với chiếc quần bò. Nghĩ đến đây cô liền chạy vào phòng giặt lấy hết quần áo từ trong máy giặt ra.

Quả nhiên là có một chiếc áo sơ mi, nhưng đáng tiếc là nó đã bị loang lổ đủ loại màu và không còn nguyên vẹn nữa rồi. "Á? Sao lại biến thành như vậy? Làm sao bây giờ?"

Cô nhìn đồng hồ, chỉ còn nửa giờ nữa thôi Diệp Vinh Thiên sẽ quay lại, giờ kêu cô tìm đâu ra một cái áo sơ mi giống y hệt như vậy bây giờ!

Tinh tong! Chuông cửa vang lên!

Đáng ghét! Ai lại đến vào lúc này chứ! Cô ấy đã đủ phiền phức lắm rồi.

Cô tức giận đi ra mở cửa và hét lên: "Ai đó!"

Tiếng hét giận dữ của cô suýt chút nữa làm hai người đứng ở cửa sợ hãi đến rựng tóc gáy, mặt thư ký Vương méo xệch, trước giờ không ai dám hét lên với ông chủ như thế này.

Khi Đỗ Tiểu Vỹ nhìn thấy rõ người đứng ở cửa là ai thì đột nhiên hoảng sợ lắp bắp: "Sao, sao anh về sớm vậy?"

Mặc dù vừa bị doạ cho một trận, nhưng anh lập tức khôi phục lại vẻ mặt không chút biểu cảm: “Cuộc họp kết thúc sớm.” Anh vừa nói vừa bước vào, Đỗ Tiểu Vỹ vội vàng đi theo phía sau, Thư ký Vương vẻ mặt khó hiểu, anh ta không nhìn nhầm chứ, giám đốc của anh ta không những không tức giận còn đi giải thích với cô ấy. Chuyện lạ như vậy kể từ khi anh ta bắt đầu làm cho Diệp Vinh Thiên tính đến nay đã ba năm cũng chưa từng nhìn thấy!

Đỗ Tiểu Vỹ theo anh vào phòng, anh đã bắt đầu cởi quần áo nhưng cô không có ý định rời đi. Thấy vậy, anh dừng lại, bước đến gần cô và hỏi: "Cô còn muốn nhìn bao lâu nữa?"

"À? Không cần quá lâu!" Trả lời câu hỏi của anh trong vô thức. Cô đang hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ.

Diệp Vinh Thiên nhìn ánh mắt của cô, vẻ mặt bắt đầu tối sầm lại, cô cũng là loại phụ nữ có âm mưu? Cố tình tiếp cận anh để khiến anh rơi vào bẫy?

Không thể phủ nhận rằng anh để ý đến cô nhiều hơn bình thường. Đôi khi cô ấy còn ngốc nghếch hỏi anh ấy có thấy gì đó dính trên mặt mình không? Anh quá tập trung, tập trung đến mức mất trí và bất cẩn.

Không, anh không thích cảm giác này, nhưng trong tiềm thức anh không ghét cô, thậm chí còn hy vọng được gặp cô nhiều hơn. Ngay cả trong các cuộc họp, anh cũng thường hay thất thần nghĩ đến cô, nghĩ đến những biểu cảm quá đà, cái bĩu môi thiếu kiên nhẫn, nụ cười và đôi mắt lấp lánh của cô.

Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Phong cách hành sự này không hề giống anh chút nào!

Không thể giải thích được, anh tức giận đến mức tối sầm mặt lại, anh nhìn chằm chằm vào kẻ khiến anh trở nên như vậy!

“Không, không phải, tôi không có ý đó.” Cảm giác được mình nói sai gì đó, Đỗ Tiểu Vỹ xua tay giải thích: “Ý tôi là, thay vì mặc bộ quần áo đó, anh mặc bộ này trông sẽ đẹp hơn". Cô chỉ vào bộ quần áo treo bên ngoài, rồi ngẫu nhiên lấy một chiếc từ trong tủ ra và bắt đầu khen ngợi cái áo đó.

"Woa! Lần trước anh mặc bộ này quả thật rất đẹp, vừa cuốn hút, vừa khí chất, lại vô cùng phong độ. Hay là, anh mặc bộ này đi. Nếu mà anh mặc bộ này thì nhất định sẽ trở thành nam chính trong bữa tiệc tối nay, không biết chừng còn có cơ hội gặp người đẹp nào ấy chứ”.

Cô chỉ mải khua môi múa mép mà hoàn toàn quên mất thói quen của anh ấy, phàm là những điều anh ấy quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.

“Cô nói bộ này sao?” Anh hỏi.

“Đúng vậy!” Cô gật đầu.

“Nhưng bộ này tôi chưa từng mặc?” Anh nhìn cô.

"Á?" Lời nói dối bị vạch trần, cô bắt đầu chột dạ.

"Nếu như cô đã nói vậy thì chọn bộ này đi." Anh cầm lấy quần áo trong tay cô rồi ra hiệu cho cô đi ra ngoài. Anh cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, tự hỏi làm thế nào mình có thể dễ dàng thay đổi quyết định như vậy!

Lẽ nào cô gái này có ma thuật ư? Tại sao sau khi gặp cô, hành vi của anh lại mất kiểm soát? Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây và anh chán ghét sự mất kiểm soát này!



Dù sao thì tối nay anh cũng không có ở nhà nên cô có thể rủ Liễu My đi chơi.

Cô liền gọi điện cho Liễu My, ai dè tối nay Liễu My cũng đi dự tiệc, nhưng vì Lý Đại Vi không có thời gian để đi nên cô lại vừa hay được hưởng tấm vé thừa trong tay Liễu My.

Trước đây cô đã từng hưởng ké Liễu My nhiều lần như thế này, mỗi khi cơ hội đến cô đương nhiên không thể không chớp lấy.

Cô tìm một chiếc váy lịch sự, trang điểm nhẹ nhàng và đến thẳng hội trường.

Hai người đã hẹn sẽ gặp nhau ở cửa khách sạn, vì sợ đến muộn nên cô đành bắt taxi đi.

“Tiểu Vỹ, mình ở đây.” Liễu My nhìn thấy cô từ xa và vẫy tay với cô.

“Mình đến ngay đây!” Cô vui vẻ phấn khởi chạy tới. "Đại Vi nhà cậu có chuyện gì vậy, sao lại bỏ rơi cậu một mình thế này."

“Hôm nay công ty của anh ấy có tiệc, đúng lúc tớ cũng phải đi dự tiệc nên đành chia nhau đi, nhưng nghe nói bữa tiệc hôm nay Đại Vi tới sẽ có một nhân vật quan trọng đến tham dự.” Liễu My bắt đầu nói chuyện phiếm với cô.

“Ai vậy?” Cô cũng tò mò.

"Còn có ai có thể là ai chứ, chính là ông chủ của cậu chứ ai!"

"Hóa ra là vậy! Bảo sao hôm nay ai cũng đi dự tiệc! Nhưng mà anh ta cũng được coi là nhân vật quan trọng sao?" Trước đây cô đã nghe rất nhiều chuyện về tác phong lạnh lùng của anh ta, nên cũng có đôi phần sợ hãi. Nhưng sau khi tiếp xúc với anh, cô thấy rằng anh ta không phải là người khó tiếp xúc như vậy !

"Đối với cậu thì không phải nhưng mà đối với những người muốn làm ăn với anh ta thì chỉ cần nhìn thấy anh ta thôi là như lên trời vậy, hơn nữa tác phong hành sự của anh ta còn cực kỳ độc lập, cho nên hôm nay, công ty của Đại Vi đã phải chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng!" “Liễu My lo lắng không biết Đại Vi có thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay hay không.

“Thật ra, con người của anh ta không giống như biểu hiện bên ngoài!” Cô không cho rằng anh đáng sợ.

“Mình cũng hy vọng là vậy!” Hai người họ cùng nhau bước vào hội trường.

Đỗ Tiểu Vỹ nán lại với nhiều món tráng miệng khác nhau, trong khi Liễu My bận rộn chào hỏi những người liên quan đến công việc của cô ấy.

Trong lúc cô đang ăn một cách cực kỳ vui vẻ, thì sau lưng vang lên một giọng nói khiến cô ấy đến hết đời cũng không quên.

"Chào, lâu rồi không gặp!"

Cô kinh ngạc quay đầu lại và nhìn thấy một khuôn mặt lỗ mãng. Đúng thật là oan gia ngõ hẹp!

“Tôi mong rằng sau này vĩnh viễn không gặp lại anh!” Cô cười mà nước mắt chảy ngược vào trong.

"Thật sao? Bao nhiêu năm không gặp giờ trông em xinh đẹp hơn trước nhiều nhỉ?" Ánh mắt phóng đãng của Lâm Tử Khang quét qua cô một lượt từ trên xuống dưới.

“Tránh xa tôi ra, nhìn thấy anh là tôi muốn ói.” Cô nổi da gà khắp người.

"Làm gì căng vậy? Người yêu cũ gặp lại nhau cũng không nên dùng lời lẽ không hay như vậy chứ?" Lâm Tử Khang nắm lấy cổ tay cô.

“Anh buông ra, mau thả tôi ra!” Cô hạ giọng mắng anh ta.

"Tiểu Vỹ, tôi nghĩ tốt nhất em nên làm người yêu của tôi thì hơn. Ít nhất tôi sẽ không để em phải tiều tuỵ như bây giờ, đến đồ trang sức tử tế cũng không có. Chỉ cần em nghe theo tôi thì mọi chuyện đều dễ dàng." Nói xong hắn liền kéo cô tới một góc.

“Lâm Tử Khang, tên khốn khiếp nhà anh, đồ súc sinh, mặt người dạ thú.” Cô dùng hai tay giữ cổ tay anh ta, dùng hết sức bình sinh giằng co với anh ta. Nhìn thấy mình sắp bị anh ta kéo tới góc ban công, trong tình huống nguy cấp, cô thông minh nhanh trí dùng chân đá thật mạnh vào để chậu hoa rơi xuống tạo ra một tiếng vỡ lớn.

Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều tĩnh lại, mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ.

Đỗ Tiểu Vỹ hất tay Lâm Tử Khang ra và nói với âm lượng đủ để mọi người có mặt ở đó nghe thấy. "Ai ya! Giám đốc Lâm, sao anh lại bất cẩn như vậy chứ?"

Mặt Lâm Tử Khang trở nên nhăn nhó. Đỗ Tiểu Vỹ đắc ý cười thầm trong bụng. Giờ cô không còn là cô bé ngây thơ năm năm trước cho hắn mặc sức bắt nạt nữa rồi.

"Giám đốc Lâm, cái này hình như là bình hoa cổ đó. Xem ra anh sắp phải bỏ ra một khoản tiền lớn để bồi thường rồi?" Đỗ Tiểu Vỹ chế nhạo anh ta.



Người chủ trì bữa tiệc bắt đầu đi tới hòa giải, đám người lại tiếp tục tán gẫu chuyện trên trời dưới biển.

“Tiểu Vỹ, có chuyện gì vậy?” Liễu My không khỏi ngạc nhiên khi thấy Lâm Tử Khang đang ở đó.

"Không sao, chỉ là đang dạy cho tên cặn bã này một bài học."

“Tiện nhân, chỉ là tao thấy mày ăn mặc xuề xòa nên mới thương hại mày, mày tưởng tao thích mày à?” Khuôn mặt tiểu nhân của Lâm Tử Khang giờ mới lộ diện.

"Mày là cái thá gì, còn giả bộ cao sang ở đây, mày chỉ là đồ con đĩ."

"Cái thằng..." Liễu My không thể đứng nhìn được nữa liền muốn đứng ra giúp bạn.

“Liễu My!” Đỗ Tiểu Vỹ kéo cô lại.

"Chó cắn người một miếng chẳng nhẽ người lại phải đi cắn lại chó sao? Chúng ta đi thôi."

“Thật tức chết đi được, thằng cha đó sao có thể nói như vậy với cậu.” Hai người mặc lễ phục ngồi trên quán nước ven đường, trang phục và lớp trang điểm trên mặt của hai người khơi dậy sự tò mò và ánh nhìn của những người xung quanh.

“Đừng nhắc tới tên vô lại đó nữa, nào, nếu là bạn tốt thì hãy ở lại uống rượu với tớ tới say mới được về.” Cô uống liền một hơi, đem cả nước mắt nuốt vào bên trong.

Cuộc đời của cô suýt nữa thì bị hủy hoại bởi tên cặn bã đó, những đau khổ trong quá khứ và uất ức của hiện tại, cô chỉ có thể mỉm cười bỏ qua.

Hai người uống đến say khướt mới tạm biệt nhau, lên taxi ai về nhà người nấy.

Đỗ Tiểu Vỹ tìm chìa khóa ở cửa rất lâu nhưng mãi không tìm thấy, Diệp Vinh Thiên cũng chưa về nhà, giờ thì hay rồi, cô tự khóa mình ngoài cửa, chỉ có cách đợi anh về nhà mở cửa cho thôi.

Khi Diệp Vinh Thiên về nhà, nhìn thấy một cô gái đang cuộn tròn ở cửa, cau mày nhăn nhó dùng chân đá cô mấy cái

Đỗ Tiểu Vỹ ngẩng đầu cười hì hì với hắn.

“Là cô à!” Diệp Vinh Thiên không ngờ đó là cô hầu gái nhỏ của anh. "Sao cô lại chạy ra ngoài này ngủ? Cô uống rượu ư?" Anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô.

“Hì hì, tôi quên mang chìa khóa.” Nói xong, cô lại vùi đầu xuống.

“Này, vào trong rồi hãy ngủ!” Anh đẩy cô cũng không có phản ứng gì? Diệp Vinh Thiên đứng nhìn cô.

"Để tôi bế cô ấy vào cho, hình như cô ấy say thật rồi" Thư ký Vương nói xen vào, vừa nói vừa định cúi xuống đỡ cô.

“Để tôi." Anh ngăn Thư ký Vương lại, cúi người bế cô lên. Thư ký Vương ngẩn ra, Tổng giám đốc vậy mà lại muốn tự mình làm, xem ra quan hệ hai người không hề đơn giản.

“Anh là ai?” Đỗ Tiểu Vỹ nhìn Diệp Vinh Thiên lờ mờ. "Tôi không phải là người ham hư danh, tôi không phải là..." cô tựa đầu vào vai anh lẩm bẩm một mình. Cái ôm này thật dễ chịu …

“Cô nói cái gì?” Anh không nghe rõ.

Anh ôm cô vào trong.

Cô đột nhiên tỉnh giấc, ánh mắt hai người nhìn nhau, tay cô vẫn đang quàng vào cổ anh khiến anh phải cúi xuống đối mặt với cô.

"Anh nhất định là hoàng tử đúng không? Mặc một bộ âu phục màu trắng đến cứu em có phải không?"

Cô nói những lời của người say. Hơi nóng phả vào mặt anh, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp của cô lại thêm men rượu cứ quấn lấy mũi anh, chiếc váy mỏng trên người, trượt xuống vai, thấp thoáng cảnh xuân mỹ miều.

Anh đột nhiên nóng rực không thể giải thích được, cảm thấy phòng kín gió, máu đổ dồn về một chỗ. Dẫu sao anh cũng là một người đàn ông bình thường, đối diện với người con gái trước mặt sao có thể không phản ứng được.

Anh nhẹ nhàng kéo tay cô đang ôm cổ anh xuống, khẽ giọng nói: “Em ngủ đi!” Không làm chủ được mình, không ngờ anh có thể thốt lên âm thanh ấm áp như vậy.

“Ngủ ngon, hoàng tử.” Môi cô áp nhẹ lên môi anh. Sau đó liền chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyện, còn nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ.

Diệp Vinh Thiên xoa nhẹ đôi môi bị cô hôn, chết tiệt, anh lại còn có ý muốn hôn lại cô, rốt cuộc anh bị sao vậy? Anh nhanh chóng đi ra khỏi phòng của cô, anh sợ chỉ ở lại thêm một giây nữa thôi, anh sẽ không kiềm chế được bản thân mình nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv