Hiếm khi Liễu My nghỉ, nên Đỗ Tiểu Vỹ hẹn Liễu My đi ăn cơm.
“Làm sao vậy? Bệnh thoi thóp à?” Liễu My nhìn cô vô tình.
“Không có!” Cô vẫn không lộ vẻ tức giận.
“Còn nói không có, lẽ nào cậu và chồng có mâu thuẫn?” Liễu My suy đoán.
“Hiện tại anh ấy suốt ngày ở nhà, gặp nhau cũng khó khăn, sao có thể xảy ra mâu thuẫn.” Khuê phòng nhiều oán phụ lắm! Anh hiện tại đang là oán phụ.
“Anh ấy là CEO của một công ty lớn, chẳng lẽ có thể rảnh mỗi ngày sao!” Liễu My hút đồ uống nói.
“Liễu My, cậu nói đàn ông giống như anh ấy có phải năng lực đặc biệt lớn không!” Đỗ Tiểu Vỹ trợn mắt.
“Nhà cậu thế nào tớ đây không biết, nhưng từ cấp quản lý của công ty chúng tớ, thì chỉ cần độc thân là thành mục tiêu của những cô gái trẻ.”
“Vậy kết hôn thì sao!” Cô hỏi.
“Vậy phải xem mị lực rồi, huống chi một số phụ nữ ngày nay, bất kể đã kết hôn hay chưa, chỉ cần cô ấy thích, thì cô ấy vẫn theo đuổi.”
“Hả?” Cô thê thảm gào thét một tiếng, cả người ngây ngẩn.
Mấy ngày đầu, bóng dáng người phụ nữ kia lại xuất hiện trước mặt cô, tuy biểu hiện của người phụ nữ kia không trắng trợn như Trần Kiều Kiều, nhưng trực giác của phụ nữ cho cô biết mình không thể khinh thường người người phụ nữ này, cô biết người người phụ nữ kia có kinh nghiệm, mà cô nhìn ánh mắt của Diệp Vinh Thiên làm cho cô ăn ngủ không yên.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Có phải anh nhà cậu xảy ra chuyện hay không?” Liễu My lo lắng hỏi.
“Tớ không biết, tớ chỉ có cảm giác không tốt.” Cô rất bi quan.
“Lẽ nào Diệp Vinh Thiên quá trớn?”
“Không có gì!”
“Vậy cậu lo sợ không đâu gì chứ!” Liễu My liếc nhìn cô.
“Nhưng bộ dạng gần đây của anh ấy rất khả nghi.” Mấy ngày nay anh luôn về muộn, hỏi anh anh đều nói là công việc.
“Vậy cậu hoài nghi ai?”
“Cũng không biết, tớ chỉ phiền não!”
“Là công ty à?” Liễu My phân tích giúp cô.
“Không biết có phải không? Nhưng tớ nghĩ ra một biện pháp để thử anh ấy!” Đỗ Tiểu Vỹ cười mờ ám.
“Biện pháp gì?” Đỗ Tiểu Vỹ thì thầm với cô ấy một phen, sau đó Liễu My khó có thể tin với vẻ mặt co quắp: “Không phải chứ, chiêu này cũng quá thối nát quá tổn hại!”
“Thối nát thì sao, tổn hại thì như thế nào, cũng là khổ nhục kế thôi.” Cô có thể làm.
Tạm biệt Liễu My xong, Đỗ Tiểu Vỹ lại nhàm chán đi lung tung, Lão Lưu lái xe theo ở phía sau.
Lão Lưu không hiểu nổi, tại sao có ô tô lại phải đi bộ, ông không biết nên nghe ai, ông chủ ở bên kia bảo ông nghe theo Đỗ Tiểu Vỹ. Đỗ Tiểu Vỹ ở bên này lại bảo ông lái xe đi, nên ông nào dám! Nếu để ông chủ biết, thì bát cơm của ông sẽ mất mất! Nên ông đành bất đắc dĩ đi theo.
“Đỗ Tiểu Vỹ!” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Đỗ Tiểu Vỹ hoảng hốt ngẩng đầu.
“Thật sự là em à! Anh còn tưởng anh nhận lầm người.” Đối phương kinh hỉ nói.
“Là anh! Trình Tuấn, anh về lúc nào thế?” Đỗ Tiểu Vỹ cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Về được một thời gian rồi.” Trình Tuấn dịu dàng nhìn cô như trước.
“Không có lương tâm, về cũng không gọi điện thoại cho tôi một tiếng.” Cô đấm anh một quyền, nhưng sau khi nói, nắm đấm rơi xuống, cô mới thấy không được tự nhiên. Nghĩ bây giờ mình đã là phụ nữ có chồng, nên sao có thể vẫn giống như trước được, thực sự rất không ổn, cô ảo não.
Xùy! Trình Tuấn bị biểu tình muốn khóc không khóc, muốn cười không cười của cô chọc phì cười. Lúc này, anh ấy mới giảm bớt tình thế khó xử của Đỗ Tiểu Vỹ.
“Em thay đổi thật nhiều?” Anh ấy đánh giá cô.
“A? Thay đổi chỗ nào, có phải béo hơn không, ôi, đã nói không thể ở nhà mà.” Cô tin tưởng mà bóp bóp khuôn mặt, đầu vai suy sụp xuống, mất tinh thần.
“Không phải.” Anh kéo cái tay bóp mặt mình xuống: “Là trở nên đẹp hơn nhiều.”
“Có thật không?” Nghe anh ấy khích lệ, tâm trạng cô lại tốt lên.
“Đọc báo nói em đã kết hôn?” Anh ấy hỏi cô.
“Ừ!” Cô nhẹ giọng trả lời.
“Thật không nghĩ tới lại nhanh như vậy.” Anh hạ thấp giọng nói, như thể đang lẩm bẩm một mình, mất mát, thất vọng, nỗi buồn chất chứa mờ mờ trong ánh mắt.
Đỗ Tiểu Vỹ như không thèm để ý quay đầu sang chỗ khác nhìn về phía ven đường, cô không dám nhìn, vì cô không biết nên nói như thế nào.
“Chẳng lẽ đúng như bên ngoài tuyên truyền, hai người là xin thành hôn, nhưng bây giờ đã mấy tháng rồi, bụng của em...”
Nhìn ra cô mất tự nhiên, Trình Tuấn nói sang chuyện khác để hóa giải sự xấu hổ của cô.
Đỗ Tiểu Vỹ xoa bụng, cô cười gượng: “Không, hai người bọn tôi không phải xin kết hôn, đây chẳng qua là hiểu lầm thôi.”
Cô chỉ lo vừa nói chuyện vừa đi, nên hoàn toàn không để ý đến chiếc xe máy đang phóng bên phải mình.
Trình Tuấn phát hiện ra nguy hiểm, anh ấy kéo cô vào trong lòng theo bản năng, lùi nhanh về phía sau vài bước, sau đó chiếc xe máy đang lao vùn vụt sượt qua người.
Đỗ Tiểu Vỹ vẫn chưa tỉnh hồn, cô trừng mắt há mồm vì bị giật mình. Nếu không có Trình Tuấn, hiện tại cô có thể thành vong hồn dưới xe rồi. Thực sự là quá nguy hiểm, thật là thiếu đạo đức, đi xe máy lại còn chạy nhanh như vậy, không có đạo đức.
“Hù chết tôi mất rồi! May mà có anh!” Thân thể cô cứng ngắc, bởi vì Trình Tuấn vẫn còn ôm chặt lấy cô: “Tôi không sao rồi.” Cô thoáng giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích! Để anh ôm em một lúc.” Giọng nói dịu dàng của anh vang lên trên đầu cô, khiến cô không thể cử động, không thể nói chuyện, không thể suy nghĩ: “Tiểu Vỹ, làm sao bây giờ? Anh chưa từng có cảm giác như vậy, anh đã cho là anh đi là có thể dần dần quên em, nhưng anh phát hiện mình càng muốn quên em, thì anh càng là không thể quên được em, anh nên làm cái gì bây giờ? Anh rất hối hận vì đã tặng em cho anh ta, anh hối hận mình không tranh thủ đã buông em ra, Tiểu Vỹ, em có cười anh không, cười anh không tiền đồ như vậy.” Anh điên rồi, tương tư chứa chan của anh, muốn nói không thể, muốn gặp không dám, toàn bộ biến hóa hôm nay là ngoài ý muốn.
Cả người Đỗ Tiểu Vỹ choáng váng, cô không nghĩ tới, Trình Tuấn lại nhớ mãi không quên đối với cô như vậy, nhưng cô cũng không làm cái gì mà, số lần gặp mặt cũng có giới hạn, cô biết anh ấy có ấn tượng tốt với cô, thế nhưng cô lại không ngờ nó lại phát triển tới trình độ như hôm nay. Anh ấy làm lòng của cô nhiễu loạn, cũng sẽ nhiễu loạn cuộc sống yên tĩnh của cô.
Cô chỉ có thể nhẹ nhàng lấy kim bài hộ thân của cô ra: “Nhưng, nhưng tôi đã kết hôn rồi.”
“Nói cho anh biết, em hạnh phúc không?” Anh ấy nhìn cô, muốn thấy được cô có vui hay không. “Anh ta đối xử tốt hay không tốt với em?”
“Anh ấy đối với tôi rất tốt, tôi rất hạnh phúc.” Cô trả lời rất nhanh.
“Vậy à? Vừa rồi anh nhìn thấy em dường như rất rầu rĩ không vui, có phải là anh ta bắt nạt em không.” Anh ấy biết quan tâm sẽ bị loạn, nhưng anh ấy không khống chế được mình, không thể nhìn cô chịu oan ức.
“Không, tôi không bắt nạt anh ấy là tốt rồi, anh ấy ta nào dám bắt nạt tôi.” Cô giãi bày vì Diệp Vinh Thiên.
Anh ấy không nhịn được cười khẽ: “Đúng vậy, anh nghĩ anh ta cũng là sấm to mưa nhỏ.” Anh ấy biết rằng những gì vừa nói đã tạo gánh nặng cho cô, mà anh ấy không muốn cô phải đối mặt với anh ấy vì điều này, vì vậy anh ấy tránh đi.
“Ha ha ha ha!” Đỗ Tiểu Vỹ cười ha ha: “Anh nói quá đúng.” Cô cũng tránh đề tài này.
“Vợ, hôm nay em làm cái gì đấy?” Diệp Vinh Thiên làm như không có chuyện gì mà nói với cô, thực ra anh đã cân nhắc nửa ngày, căm tức nửa ngày, mới có được mặt ngoài bình tĩnh như bây giờ.
“Để làm gì, anh điều tra em à?” Đỗ Tiểu Vỹ hung tợn. Thực ra trong lòng cô cũng có quỷ, ở đây phô trương thanh thế. Cô cũng không tin sẽ đúng lúc như vậy, mỗi lần cô gặp phải Trình Tuấn anh đều ở đây, huống chi ngày hôm nay cô không làm chuyện thẹn với lương tâm. Nếu để anh biết Trình Tuấn vẫn chưa dứt tình với cô, anh lại bùng nổ cho mà xem. Cho nên cô quyết định, đánh chết cô cũng không thừa nhận.
“Anh nào có, là anh tin tưởng em nhất!” Anh thề son sắt, rồi đổi đề tài câu chuyện: “Nhưng, em cắm cho anh cái sừng, anh có thể nhìn như không thấy sao?”
“Diệp Vinh Thiên, anh có ý gì, trước nói tin tưởng em, sau lại nói em dễ dàng thay đổi, anh tin tưởng em như vậy sao?”
“Anh nào có nói em dễ dàng thay đổi?” Anh kinh dị với năng lực lý giải của cô.
“Anh chưa nói, nhưng ý của anh là vậy, anh thế này là đang vũ nhục nhân cách của em.” Cô kêu gào.
“Em ôm ấp cùng người khác, điều đó đối với anh thì không phải là vũ nhục sao?” Anh cũng nổi trận lôi đình.
“Anh theo dõi em, điều tra em?” Quả nhiên. Ngày hôm nay bất thình lình quan tâm đến động tĩnh của cô, cô biết ngay là anh không có chuyện gì đã không lên điện tam bảo.
“Anh không có.” Anh phủ nhận.
“Còn nói anh không có, chuyện mới vừa xảy ra thì sao anh lại biết, không phải là theo dõi điều tra thì là cái gì?” Cô đánh lồng ngực của anh.
“Hôm nay anh chỉ là thuận miệng hỏi Lão Lưu, hôm nay em đi đâu, kết quả vẻ mặt ông ta bối rối, ấp úng, nên anh đã cảm thấy không đúng, ông ta đã nói với anh mọi chuyện rồi, chỉ như vậy thôi. Em còn cần giải thích gì nữa không.” Sắc mặt anh tối đi. Trong lòng anh dời sông lấp biển, giá thị trường của phụ nữ đã kết hôn còn tốt như vậy sao?
“Hả?” Cô trố mắt, lắp bắp nói, cô lại quên mất Lão Lưu này: “Em, anh ta, anh ta chỉ kéo em một chút mà thôi, vì sợ em bị xe đâm. Như vậy cũng tính à?”
Dù sao thì anh cũng không ở đó, nên cô biến hóa một ít tình tiết.
“Vậy à? Nhưng anh luôn cảm thấy không đúng lắm, có phải anh ta vẫn còn ảo tưởng về em không?” Vẻ mặt anh hơi trầm lại một chút.
“Á!” Cô cứng đờ, cười khổ trong lòng, người ta nói giác quan thứ sáu và trực giác của phụ nữ rất chính xác, nhưng sao đàn ông cũng vậy.
“Em đây là ý gì? Có phải bị anh nói trúng rồi không?” Anh hoảng sợ vì sự do dự của cô.
“Ôi! Chồng, đầu em đau!” Cô trợn mắt, ôm bụng cúi người xuống, rên rỉ đau đớn và nhìn trộm anh.
“Thật à? Sao lại đau đầu?” Anh nhất thời lo lắng: “Em đau đầu, vậy ôm bụng để làm gì!” Anh ngạc nhiên trước động tác của cô.
“Hả? Á, đầu em đau, bụng cũng đau?” Cô tiếp tục tung hỏa mù, che đầu, cũng lại che cả bụng. Trong lòng cô thầm mắng mình ngu ngốc, lại làm sai động tác.
“Có phải em giả bộ bệnh hay không, để trốn tránh câu hỏi của anh?” Anh nhìn cô để tìm kiếm kẽ hở.
“Ôi! Má ơi, đau quá!” Cô véo mạnh bắp đùi mình, vẻ đau đớn trên gương mặt không phải là giả, chỉ cần cô tránh được chủ đề này, thì cô hi sinh một chút cũng đáng. A, thật sự rất đau, tới mức cô nước mắt lưng tròng.
“Làm sao vậy, lẽ nào chân cũng đau sao?” Anh nhìn cô xoa chân với vẻ mặt vô cùng đau đớn thì nói: “Chúng ta đi bệnh viện đi, sao chỗ nào cũng đau vậy?” Anh cũng luống cuống.
“Không cần, không cần, em muốn nằm, nằm là tốt rồi.” Cô nằm trên ghế sa lon. Sao vẫn còn đau vậy, chắc vừa rồi cô ra tay quá độc ác, chắc ngày mai sẽ có vết bầm mất.
“Không được, nhất định phải đi.” Anh không nói gì, chỉ ôm lấy cô đưa đi.
“A… ai!” Cô vô lực giãy dụa, thực sự là cô chỉ biết câm điếc ngậm bồ hòn làm ngọt.