Đại Tổng Tài Yêu Cô Hầu Gái

Chương 13



Cốc cốc cốc! Đỗ Tiểu Vỹ đã đứng bên ngoài gõ cửa cũng đã một lúc lâu, Diệp Vinh Thiên này, bình thường không phải luôn dậy đúng giờ sao, hôm nay đã tám giờ rồi mà ngủ vẫn chưa dậy. “Diệp Vinh Thiên, anh đã thức dậy chưa, còn không chịu dậy thì chúng ta muộn mất.” Cô hét lên bên ngoài cửa.

Vẫn không có phản ứng gì, làm gì vậy chứ? Cô đưa hai tay lên, chuẩn bị đập cửa một trận nữa, xem anh làm sao ngủ tiếp, cánh cửa đột nhiên mở ra không báo trước, hai tay cô đang ra sức đập vào thì không hề trúng cửa mà lại đập trúng một bộ ngực cứng rắn, dùng sức hơi nhiều nên không kịp thu lại, cô đập rất chuẩn rất mạnh trúng ngay ngực của Diệp Vinh Thiên không mặc áo. Vốn dĩ cô sẽ nằm trên cửa, bây giờ trở thành dính trên người anh.

Wow! Tính toán kỹ quá nghen! Quá mạnh mẽ! Cô thật biết lợi dụng thời cơ mà còn âm thầm lấy tay chọc vào.

“Em đang làm gì đó?” Giọng nói trầm thấp của anh từ trên đầu truyền xuống.

Cô như thức tỉnh khỏi giấc mơ, bất giác đưa tay lau miệng, cũng may là không có chảy nước miếng. “Sao anh còn chưa xong vậy hả? Còn không đi là không kịp nữa.”

“Xong ngay đây, tôi đi thay bộ đồ nữa.” Anh quay người đi vào phòng.

Cô ngại không dám đi theo vào, chỉ có thể đứng đợi ở ngoài cửa. Chẳng trách, trong sách hay trên tivi thích cho cảnh đàn ông đợi phụ nữ xuất hiện, thì ra là muốn nói với mọi người, đợi chờ là việc khiến người ta không có nhẫn nại đến cỡ nào, ánh mắt cô nhàm chán đảo đi khắp nơi, nơi này cô đã nhìn chán từ lâu, thật sự không có gì đáng gì nhìn cả, cô lại đem ánh mắt chăm chú nhìn vào bên trong, sao còn chưa ra nữa, hả? Đó là cái gì? Một chiếc hộp rất quý giá, coi kiểu đóng gói đó, vừa nhìn là biết để tặng cho phụ nữ.

Phụ nữ? Anh muốn tặng cho ai? Lẽ nào Trần Kiều Kiều sao? Trong lòng cô cũng không biết tại sao lại đột nhiên thấy khó chịu. Đỗ Tiểu Vỹ, cô tỉnh lại đi, đừng có mơ cao nữa, sao cứ nghĩ đến những chuyện không thể xảy ra đó làm gì, chỉ càng đau lòng hơn thôi, anh thích tặng ai thì tặng, đâu có liên quan gì đến cô. Lúc này cô đang tự đánh thức bản thân, giữa hai người chênh lệch quá xa, đừng để bản thân bị cuốn vào trong vòng xoáy tình cảm này, không thoát ra được thì chỉ tổn thương người khác cũng tổn thương chính mình.

Cô tự đau khổ trong lòng, hoàn toàn không chú ý đến Diệp Vinh Thiên đang đến gần, cho đến khi có một đôi bàn tay lớn vẫy qua vẫy lại trước mặt cô thì cô mới hồi thần lại. “Hả? Xong rồi à?” Lúc ngước mắt lên, cô không thể không thốt lên.

“Wow! Đẹp trai quá, rất có phong cách đó nha!” Cô phát hiện anh đã chỉnh sửa lại đầu tóc, quần áo cũng toàn là mới, anh coi trọng như vậy khiến cô cảm thấy rất có thể diện, cười hi hi hỏi anh: “Anh ra ngoài khi nào vậy? Lúc nào mà cắt tóc mới rồi, kiểu tóc này đẹp đó, nhìn vừa mắt hơn so với kiểu trước kia nhiều?”

Vừa mắt? Cô dùng hai chữ vừa mắt này, lẽ nào trước kia anh không vừa mắt cô sao? Nên cô mới luôn không đặt anh ở trong lòng?

“Này này, tôi nói vừa mắt không phải là nói anh trước kia không đẹp, kiểu tóc lúc trước khiến anh hơi giống ông cụ non, rất có nề nếp, hôm nay thì khác rồi, tràn trề sức sống giống như tôi vậy!” Hơ, thật sự là càng càng rửa càng đen, cô làm sao thế kia, còn có thể vì một người đàn ông mà giật điện đến mức này?

Anh không tính toán với cách diễn tả của cô, mà ngược lại nhìn lên quần áo cô, anh vuốt vuốt cằm, nhìn kỹ cô từ trên xuống dưới: “Em định mặc cái này đi?”

Cô theo anh mắt anh cũng nhìn xuống người mình, không có vấn đề gì hết mà? Một chiếc váy kiểu không có tay áo, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo nhỏ màu hồng, đây là bộ đẹp nhất mà cô cũng thích nhất rồi, bình thường đều không nỡ mặc, chỉ có ở trong những dịp đặc biệt thì cô mới lấy ra mặc, mặc xong thì lại cất trở về, cô bảo quản rất kỹ càng nên đâu có bị rách gì đâu? “Sao vậy, có vấn đề gì sao?” Cô thật sự không biết nên hỏi anh.

“Không có vấn đề gì, chỉ là không đủ long trọng.”

“Long trọng? Tôi cần gì phải long trọng, hôm nay người kết hôn cũng đâu phải là tôi, tôi không thể cướp mất sự nổi bật nhất của Liễu My được.”

“Cầm lấy!” Anh không giải thích gì thêm nữa, chỉ ném chiếc hộp đó qua cho cô.

Cô hoang mang nhận lấy, cái này, cái này là tặng cho tôi sao? Lúc nãy cô đoán cả nửa ngày, còn buồn bã một lúc lâu, vòng qua vòng lại vậy mà lại là tặng cho cô. “Bên trong nó là gì vậy?” Dù gì nhận được quà cũng là chuyện vui nên cô thản nhiên nhận lấy.

“Wao! Đẹp quá đi!” Cô thốt lên! Chiếc váy kiểu dáng mới nhất của Versace, lần trước cô cùng Liễu My đi mua đồ để mặc trong đám cưới thì có đi ngang qua cửa hàng này, quần áo bên trong tiệm đắt đến dọa người. Không được, lần trước cô nhận của anh sợi dây chuyền kim cương kia còn chưa trả lại anh nữa? Sao có thể nhận tiếp bộ lễ phục quý giá thế này được nữa.

Nhưng không để cô từ chối nên anh đã đẩy cả người và hộp đều vào trong phòng thay quần áo. Đối với phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ không có quần áo gì đặc biệt mà nói, đối mặt với một bộ đồ vừa ý thì rất khó có thể từ chối được. Cô quyết định nhận lấy, dù gì cũng đã mua rồi, cũng không thể trả về được, cũng không thể lãng phí một bộ đồ đẹp như thế này được?

Đợi cô thay xong đồ, bước ra ngoài, lúng túng kéo qua kéo lại, nó quá ôm vào người rồi, lần đầu tiên mặc một bộ đồ gợi cảm như vậy nên cô không quen, đến đường cũng không biết làm sao đi nữa.

Ánh mắt Diệp Vinh Thiên sáng lên, gật gật đầu, hài lòng với bộ đồ mà mình chọn, sau đó đẩy cô vào tay của một nhóm người phía sau. Hả? Từ lúc nào mà trong phòng lại có thêm bao nhiêu đây người mà cô không chú ý đến, bọn họ là ai? Lại muốn làm gì đây?

Không đợi cô từ từ khôi phục lại tinh thần thì cô đã bị đè lên một chiếc ghế, nhóm người liền trở nên bận rộn, không được vài phút thì Đỗ Tiểu Vỹ đã hiểu ra!

Thấy bọn họ người thì làm tóc, người thì trang điểm, đừng nghĩ cô kiến thức hạn hẹp, nhưng chuyện những thợ trang điểm chuyên nghiệp này đến tận cửa phục vụ thì vừa nói là cô biết ngay, chẳng trách không thấy Diệp Vinh Thiên ra ngoài mà đã làm xong đầu tóc, thì ra là thợ chuyên nghiệp đến nhà làm.

Không bao lâu sau, nhóm người này đã nhanh chóng giúp cô làm xong kiểu tóc, trang điểm, tất cả đều đã hoàn thành!

Cô đứng trước chiếc gương lớn, trong lòng kinh ngạc không nói nên lời, đây có còn là cô không? Trong gương là một mỹ nhân nho nhã cao quý gợi cảm, kiểu tóc đang hot nhất xứ Hàn, chiếc váy liền thân màu đen sequins kiểu dáng phương tây, phối với đôi giày cao gót đen đính hột xoàn đang thịnh hành nhất, để lộ ra một đôi chân đẹp thon dài, đường cong cơ thể rõ ràng, cô sắp không nhận ra người trong gương này nữa rồi, đây là cô sao? Cô nhoẻn miệng cười một cái, người trong gương cũng đảo đảo ánh mắt cười rất duyên dáng. Trời ơi! Chẳng trách Trần Kiều Kiều lại trang điểm dày như vậy! Cô vuốt vuốt cặp lông mi dài, lúc nãy không biết đã đánh bao nhiêu lớp phấn má hồng, hồng đến như vậy, đánh cũng quá rõ ràng rồi, lớp bên trái đánh hơi thấp, lớp bên phải hơi tách biệt, lớp phấn dày như vậy, kiểu trang điểm nay là hoàn toàn thay da đổi thịt luôn rồi, cô gái xấu cũng có thể biến thành mỹ nữ.

Cô bóp bóp mặt không được tự nhiên, muốn xem xem có cảm giác gì khác không!

Diệp Vinh Thiên đứng ngay sau lưng cô, kéo cánh tay nhỏ đang không ngừng động đậy của cô.

Nhóm người đằng sau nhìn chằm chằm.

Wow! Đúng là trai xinh gái đẹp.

Diệp Vinh Thiên như biết làm ảo thuật, lấy ra từ sau lưng một hộp nữ trang lớn lớn. Mở nắp ra, Đỗ Tiểu Vỹ sắp bị kim cương chiếu sáng loá mắt. Lại tặng? Hơn nữa lần nào tặng cũng là kim cương. Anh đúng thật là có nhiều tiền mà! Lúc cô đang còn kinh ngạc thì Diệp Vinh Thiên đã giúp cô đeo lên rồi, cô đã không còn bất cứ quyền nào lên tiếng từ chối nữa, hoặc là nói cô đã không thể từ chối đãi ngộ thế này nữa, cứ như công chúa vậy, mọi người đều vây quanh, cảm giác này thật tốt quá! Hơn nữa, ở trước mắt bao nhiêu người thế này từ chối anh, hình như cũng không dữ thể diện cho anh lắm, cứ đeo cái này trước, đợi lúc về thì trả lại anh. Trong lòng cô nghĩ như vậy.

Ô! Trời ơi! Anh đeo xong dây chuyền cho cô thì vẫn còn đeo thêm, cô cúi đầu xuống mới nhìn rõ hơn, lúc nãy chói mắt nên không nhìn kỹ, không ngờ lại là nguyên cả bộ trang sức, bông tai, dây chuyền, vòng tay, thậm chí đến lắc chân cũng có, màu sắc sặc sỡ loá mắt, thiết kế đặc biệt, không được, cô choáng váng rồi, trong lòng có hơi hốt hoảng. Chẳng trách có nhiều người như vậy giành nhau gả cho người có tiền, chưa cần biết đằng sau người đó làm thế nào, chỉ cần biết cảnh tượng tươi sáng trước mắt, dù thế nào Đỗ Tiểu Vỹ cũng đã vô cùng mãn nguyện rồi. Tất cả đều được chuẩn bị thích đáng, Diệp Vinh Thiên lái chiếc xe xa xỉ của anh, chở Đỗ Tiểu Vỹ kiều diễm rung động lòng người đến tham gia hôn lễ, đây là lần đầu tiên anh và cô cùng nhau xuất hiện trong một bữa tiệc, anh nhất định phải để cho tất cả mọi người đều biết, cô – Đỗ Tiểu Vỹ là của anh! Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để tỏ tình với cô trong bầu không khí lãng mạn của buổi lễ này, để quan hệ của bọn họ được xác định rõ ràng, anh không muốn đến cơ hội nắm tay cô cũng không có.

Trần Kiều Kiều bước ra với đôi mắt buồn ngủ lờ mờ, chỉ nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, người phụ nữ đó là ai? Từ lúc nào mà bên cạnh Diệp Vinh Thiên lại có thêm một người phụ nữ, sao cô ta lại không hay biết?



Xem ra miếng thịt mỡ này không dễ ăn, rất nhiều người đang nhìn chằm vào nó.

Aiz! Lại thêm một tình địch nữa!

Diệp Vinh Thiên nghe theo sự chỉ dẫn của Đỗ Tiểu Vỹ đỗ xe xong, buồn chán ngồi trong xe.

Lúc nãy, lúc Đỗ Tiểu Vỹ xuống xe còn hỏi lại anh có muốn lên đó không, anh từ chối, anh không thích nơi đông người, vì vậy bây giờ chỉ có thể một mình ngồi trong xe cô đơn đáng thương, đợi chú rể đến đón cô dâu, nhưng thời gian cũng đã qua một tiếng đồng hồ rồi, sao vẫn chưa đến rước, sự nhẫn nại của anh đã sắp bị mòn sạch.

Anh bước xuống xe, nhìn vào trong toà nhà mà Đỗ Tiểu Vỹ đi vào, nghe cô nói lúc trước cô sống ở đây, nhận được không ít sự chăm sóc của Liễu My, để lại cho cô thuê một căn phòng lớn rất tốt, tiết kiệm tiền đi Paris. Ha! Muốn đi Paris, lúc nào anh cũng có thể đưa cô đi, có cần phải để dành tiền khó khăn như vậy không? Ngớ ngẩn!

Những chiếc xe rước cô dâu lần lượt chạy đến.

“Giám đốc Lương này, anh nhìn xem người đó có phải là Diệp Vinh Thiên của tập đoàn Vinh Dương không?” Cách không xa, một trong hai người vừa bước xuống xe, có một người tinh mắt phát hiện ra Diệp Vinh Thiên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi ông chủ của công ty Thịnh Thế ngay bên cạnh, bọn họ đều đến tham gia hôn lễ của Lý Đại Vi, mặc dù nói Lý Đại Vi không phải nhân vật chủ chốt gì trong công ty, nhưng nhân duyên cực tốt, thành tích vượt bậc, thật sự cũng là thành viên cốt cán trong công ty, hôm nay anh ta kết hôn, chỉ cần là những công ty đã từng hợp tác với anh ta đều sẽ đến để nịnh nọt.

“Tôi thấy cũng giống, nhưng anh ta là một nhân vật lớn như vậy, sao có thể đến nơi này, lẽ nào cũng đến đây tham gia hôn lễ hả?” Giám đốc Lương đối với tập đoàn Vinh Dương như sấm bên tai, còn về Diệp Vinh Thiên thì anh ta cũng có gặp trong một vài buổi tiệc, đến đi vội vàng, lộ mặt ra thì đi ngay. Nghe nói anh là người rất lạnh lùng, tác phong làm việc đều rất thần bí, người như thế sao lại xuất hiện trong một khu chung cư nhỏ không đáng nhắc đến này chứ, anh ta cũng không rõ. Lẽ nào Lý Đại Vi có quen biết với anh?

“Giám đốc Triệu à, cơ hội hiếm có đó!” Giám đốc Lương đã bắt đầu hành động, lấy danh thiếp ra, nhanh chóng đi về hướng của Diệp Vinh Thiên. Cơ hội ngàn năm khó gặp, nếu như không biết nắm bắt thì sẽ vụt mất cơ hội! Muốn được gặp anh một lần thì đã khó như lên trời, càng không cần nghĩ đến bàn chuyện làm ăn gì nữa. Nếu như có thể hợp tác với tập đoàn Vinh Dương coi như là khai thác được hơn một nửa thị trường, sẽ không cần phải liều mạng đi lôi kéo khách hàng như bây giờ, còn phải khiến cho khách đồng tình, nếu như hợp tác với Vinh Dương thì sẽ hoàn toàn khác, dù gì cũng là một công ty lớn trên thị trường, độ tin cậy, độ quảng cáo hay là độ công nhận và tiếp nhận của các ông lớn, tất cả đều không còn là vấn đề nữa.

Tổng giám đốc Lương kích động đến hai tay run rẩy: “Chủ, chủ tịch Diệp!”

Diệp Vinh Thiên cúi đầu xuống, anh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm anh ta, không nói gì.

Quả nhiên giống hệt như trong lời đồn, chỉ ánh mắt của anh thôi cũng đã khiến Lương tổng đổ mồ hôi ướt cả người. Nhưng mà mũi tên đã bắn ra thì không thể thu về được, những người đằng sau còn đang đợi anh ta, bây giờ anh ta đang là người đầu tiên liều mình xông ra, cho dù là tường đồng vách sắt thì anh ta cũng phải đâm đầu vào, nuốt nước bọt, giám đốc Lương tiếp tục nói: “Tôi là tổng giám đốc của Thịnh Thế, họ Lương, tên là Lương Khánh Lâm. Hi vọng chủ tịch Diệp có thể dẫn dắt nhiều hơn.” Nói xong, anh ta cung kính đưa danh thiếp mình ra.

Sao còn không nhận lấy nữa? Mồ hôi thuận theo đầu anh ta cúi xuống mà nhỏ lộp bộp xuống đất, vào lúc anh ta cảm thấy không có hi vọng gì thì danh thiếp trên tay đã bị người ta lấy đi, bây giờ anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn giấy ra lau mặt.

Những người phía sau nhìn thấy đều trừng mắt há mồm nhìn, khí thế của Vương giả khi không tức giận hôm nay bọn họ cũng đã được nhìn thấy, nhưng càng không ngờ là giám đốc Lương lại thành công, vốn dĩ bọn họ đang trong tâm thế đợi xem chuyện hay xem giám đốc Lương mất mặt như thế nào, nhưng kết quả lại vượt xa so với dự đoán, một nhóm người tranh giành chen chúc nhau đến trước mặt Diệp Vinh Thiên, dồn dập đưa danh thiếp ra, tự giới thiệu bản thân, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Đỗ Tiểu Vỹ cùng với nhóm người của cô dâu xuống lầu thì nhìn thấy Diệp Vinh Thiên bị một nhóm người vây quanh, cô liền cảm thấy lo lắng, lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi sao? Biết ngay là anh không có kiên nhẫn chờ lâu như vậy mà, bây giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng xảy ra chuyện rồi đúng không? Biết ngay không nên đưa anh đến đây mà. Đỗ Tiểu Vỹ lòng như lửa đốt đẩy đám đông ra, chen vào bên cạnh anh, vẻ mặt lo lắng, kiểm tra anh từ trên xuống dưới, liên tiếp hỏi anh: “Anh thế nào rồi? Không nghiêm trọng chứ? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc sớm thì Diệp Vinh Thiên một mặt tức giận, khi nãy lúc giám đốc Lương qua thì anh đã muốn hét anh ta “Biến”, nhưng đột nhiên nhớ lại những lời mà tối qua Đỗ Tiểu Vỹ dặn dò anh, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không được phép nóng giận, mà anh cũng đã đồng ý. Anh phải kiềm chế sự tức giận của mình trong sự tuyệt vọng, lấy đi tấm danh thiếp trên tay anh ta, nhưng nhóm người này lại được đằng chân lân đằng đầu đến bao vây anh, nếu như Đỗ Tiểu Vỹ còn không xuất hiện nữa thì anh thật không dám bảo đảm bước tiếp theo anh sẽ làm ra chuyện gì?

“Sao bây giờ em mới xuống?” Vẻ mặt anh chán nản, giọng nói trầm xuống.

Cô không để ý đến anh, ngược lại đem khuôn mặt cười quay về phía những người khác: “Mọi người đưa danh thiếp cho tôi đi, tôi là thư ký của anh ấy.” Nhóm người đó nghe thấy câu nói này mới yên tĩnh lại một chút, từng người một đều đưa danh thiếp đến tay Đỗ Tiểu Vỹ.

Cô sắp xếp lại danh thiếp rồi đưa cho anh: “Nếu sớm biết anh đến sẽ thế này, thì thà không đến còn hơn!” Cô càu nhàu. Giọng nói tuy nhỏ nhưng anh lại lọt hết vào tai anh không sót từ nào.

“Em nói gì?” Anh lên giọng, anh đã vì cô mà đẩy lùi tất cả hành trình của ngày hôm nay, còn ở đây phơi nắng mà không oán trách tiếng nào, đến chuyện lúc nãy anh cũng đã làm theo những gì cô nói, không hề nổi nóng, mà cô lại không có lương tâm nói anh như vậy.

“Anh cứ cầm lấy danh thiếp trước rồi tính sau!” Tay cô cầm cũng mỏi rồi nhưng anh lại không hề có ý muốn nhận lấy.

“Tôi không cần, những món đồ này không biết qua tay người gì rồi nên tôi không lấy.”

“Đúng rồi, chúng tôi vốn không phải là người gì cả, chỉ có anh mới là người, đúng không?” Giọng điệu cô không tốt lắm.

“Tôi…” Anh không phải có ý đó, anh làm gì có chê cô, anh muốn giải thích nhưng lại có người cắt ngang.

“Tiểu Vỹ, nhanh lên xe đi. Phải đến lễ đường rồi.” Những người phía sau đang hối thúc cô.

“Đến ngay!” Cô quay đầu trả lời, bỏ danh thiếp vào trong xe anh, hôm nay là ngày Liễu My kết hôn, cô không muốn cãi nhau với anh. Cô dùng giọng nói bình thường mang theo cảm giác vô cùng xa cách nói với anh: “Nếu như anh không chịu được, anh có thể không tham gia, không có ai ép buộc anh!”

Cô phát hiện bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, anh hoà nhập không được thì cần gì phải miễn cưỡng.

Anh nhìn thấy sự thất vọng của cô, cảm nhận được rõ ràng rằng nếu như anh không giải thích rõ ràng, thì giữa hai người từ lúc này sẽ vẽ lên một ranh giới không thể vượt qua, anh kéo lấy tay cô vội vàng nói: “Tiểu Vỹ, em nghe tôi nói, tôi đến tham gia buổi hôn lễ này là bởi vì, bởi vì...” Anh còn chưa nói xong thì chiếc điện thoại trong túi vang lên dữ dội, anh định không chú ý đến nó, bây giờ ai cũng không thể ngăn cản anh, anh không quan tâm chuẩn bị nói tiếp.

Đỗ Tiểu Vỹ mở điện thoại anh một cách tự nhiên. “Anh nghe điện thoại trước đi! Có chuyện gì thì để sau này rồi nói.” Cô ngăn lại những lời anh muốn nói, dứt khoát đi mất.

Vẻ mặt của anh, ánh mắt của anh, dáng vẻ lo lắng đó của anh lúc nãy, sao có thể không làm cô cảm động, cô có ngốc hơn nữa thì cũng sẽ nhận ra sự khác biệt mà anh dành cho cô.

Những lời lúc nãy anh muốn nói, đại khái cô cũng đoán được bảy tám phần, cô không phải là thiếu nữ chưa biết yêu là gì, cảm tình mà anh đối với cô, cô vẫn luôn biết rõ, chỉ là cô vẫn luôn trốn tránh nó. Cô rất lý trí, cô không muốn để tình yêu làm đầu óc mê muội, nông nổi làm ra những chuyện sẽ phải hối hận, cũng có thể nói hôn nhân của ba mẹ đã ảnh hưởng rất lớn đến cô, năm xưa bọn họ là nông nổi mà kết hợp lại với nhau, sau này mới dần dần phát hiện ra hai người không hợp nhau, kết quả, phải ly hôn khiến hai bên đều thiệt hại, mà cô là người phải chịu thiệt hại lớn nhất, vì vậy cô chưa sẵn sàng trao đi tình cảm một cách dễ dàng, cô là cô gái bên ngoài mạnh mẽ bên trong mềm yếu, cô đã quen với việc bảo vệ bản thân, vì thế cô trói buộc tình cảm của chính mình.

Giữa hai người bọn họ chẳng qua chỉ là tình cảm nhất thời, hôn nhân của anh phải là một người con gái xứng đôi với anh chứ không phải một người giúp việc nhỏ bé như cô. Cô tin rằng chỉ là anh tiếp xúc với cô cũng lâu rồi nên mới nảy sinh ra thiện cảm thôi, thiện cảm không phải là tình cảm, nếu như cô cứ ngu ngốc và xoay theo anh thì đến lúc đó chỉ sợ là tổn thương càng sâu hơn, càng đau hơn. Mặc dù một kiếm cắt đứt sợi dây tình cảm này thì sẽ đau, nhưng cũng sẽ tốt hơn trở thành người lạ quen thuộc nhất.



Vẫn nên giữ vững như thế này đi! Diệp Vinh Thiên chưa từng cảm nhận thất bại như vậy, đột nhiên cô đến mà rất lạnh nhạt, khiến anh có chút dự cảm không tốt, dòng cảm xúc như một mớ lộn xộn, trong lòng anh lo lắng bất an.

Điện thoại vẫn còn đang đổ chuông, anh đã dặn dò thư ký Vương hôm nay đừng có gọi bất cứ cuộc điện thoại nào cho anh, trừ khi có chuyện gấp. Anh lấy điện thoại ra, tốt nhất là việc thật sự gấp, nếu không thì anh sẽ đưa hết tất cả bọn họ đến công ty chi nhánh ở Iraq. Giọng nói anh trầm thấp nghe điện thoại: “Có chuyện gì?”

Thư ký Vương ở đầu dây bên kia nghe thấy liền biết là tâm trạng ông chủ không được tốt, cuộc điện thoại này đã kéo dài từ sáng đến giờ rồi, thật sự không thể kéo thêm được nữa. Thư ký Vương căng thẳng nói ngắn gọn: “Giám đốc Tennimodoru của Nhật Bản hôm nay sẽ đến đây, chuyến bay lúc mười hai giờ trưa.”

“Không phải tôi đã nói với anh đổi hết lịch trình của hôm nay rồi à? Sao lại còn có việc?” Làm việc không xong, còn có tác dụng gì nữa.

“Là như thế này, lúc sáng khi tôi gọi điện thoại qua đó thì bọn họ đã lên máy bay rồi.” Thư ký Vương vội vàng giải thích.

“Một nhóm vô dụng!” Anh hạ giọng mắng, bây giờ đã mười một giờ rồi mới nói với anh. “Sân bay nào?”

Trên lễ đường.

Khi mục sư tuyên bố sự kết hợp của đôi tân nhân, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có Đỗ Tiểu Vỹ không thể vui vẻ lên được, nói cô không bị anh ảnh hưởng đến đều là nói dối, cô không còn hào hứng nữa, ánh mắt thất thần nhìn về những người đang vui mừng ở phía trước, sự vui vẻ đó đều nằm ngay trước mắt nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy nó rất xa vời!

“Tiểu Vỹ!” Liễu My ném xong hoa cưới, nhìn thấy chị em tốt của mình đang cô độc một mình, yên tĩnh ngồi bên cạnh luồng hoa.

“Liễu My, chúc mừng nha! Bận bịu cả ngày vẫn chưa kịp nói với cậu một câu đàng hoàng, tớ muốn nói với cậu, chúc mừng cậu – cuối cùng cũng gả đi rồi!” Đỗ Tiểu Vỹ không muốn vì cô mà làm hỏng đi tâm trạng tốt của Liễu My, cô lại khôi phục về cô của lúc trước để trêu chọc Liễu My.

“Đúng rồi! Tớ đã gả đi rồi, còn cậu thì sao?” Thái độ Liễu My khác thường, không cùng cô trêu đùa, ngược lại quan tâm chuyện hạnh phúc cả đời của cô… Lẽ nào đây chính là, sự khác biệt giữa con gái và phụ nữ, thế này cũng nhanh quá rồi đấy?

“Cậu gả đi rồi, tớ càng không cần phải lo lắng nữa, bây giờ tớ phải chuyên tâm bồi dưỡng, tập trung vào việc tuyển chọn.” Cô cố tỏ vẻ thoải mái.

“Điều quan trọng là, người mà cậu bồi dưỡng đang ở đâu vậy? Đến người cũng không có, mà cậu tuyển chọn cái gì hả?” Liễu My tiếp lời cô.

“Không phải đều đang ở đây rồi sao?” Cô đưa tay tuỳ tiện chỉ về phía trước. “Chỉ cần là người chưa kết hôn, chưa có bạn gái, không phải là nữ thì đều là đối tượng để tớ chuyên tâm bồi dưỡng.”

“Nhiều như vậy, cậu cũng không sợ chọn hoa mắt luôn à, tớ lại cảm thấy người mà hôm nay cậu đưa tới đấy rất ổn đó nha, sao cậu không bồi dưỡng với anh ta?” Liễu My nói vòng đến người mà cô đang muốn trốn tránh.

“Cậu đùa gì vậy chứ, anh ấy là ông chủ của tớ đó!” Cô bắt đầu sử dụng chiêu trốn trong mai rùa.

“Ồ?” Liễu My nâng cao giọng lên. “Tớ chưa từng thấy có ông chủ nào lại cùng nhân viên đến tham gia hôn lễ của người quen riêng như vậy, nếu như không có ý gì, anh ta lại rảnh đến vậy sao?” Liễu My không tin cô và ông chủ của cô thật sự không có gì, có thể là do khoảng thời gian này luôn bận bịu việc kết hôn nên thổ lộ tâm tình với bạn thân cũng ít đi.

“Liễu My, tớ đã nói là chúng tớ không thể nào được đâu, chúng tớ không hợp nhau.” Trong sự nhăn nhó của cô có mang theo chút buồn bã.

“Là không thể nào hay là không thích hợp?” Liễu My truy hỏi.

“Làm gì cứ nói anh ấy suốt vậy, hôm nay là cậu kết hôn đó, cậu lại bỏ rơi chú rể để đến tán dóc với tớ à.” Cô không trả lời được nên dùng cách tránh né không trả lời.

Liễu My thấy cô bỏ nó qua một bên, sử dụng chiêu mai rùa và đà điểu thì biết ngay là đã gặp phải Mr.Right của cô rồi.

Liễu My lặng lẽ nhìn cô: “Tiểu Vỹ, cậu nói dối người khác thì cũng coi như không có gì đi, lẽ nào với tớ mà cậu cũng không muốn nói thật sao?”

Đỗ Tiểu Vỹ gào thét nói: “Tớ không có! Tớ chỉ là, tớ chỉ là…tớ chỉ là không phân biệt rõ được tình cảm của mình, tớ sợ, nếu như là tớ tự mình đa tình, hoặc là anh ấy không thật lòng, tớ, tớ không muốn bị tổn thương.”

“Tiểu Vỹ, cậu tự hỏi lại trái tim mình, trái tim cậu có phải thật sự không quan tâm không, có phải cảm thấy có bỏ qua anh ta cũng đều không sao hay không?” Liễu My ân cần nói. Cô ấy hi vọng cô được hạnh phúc, tìm thấy người yêu thương cô, che chở cho cô.

“Tớ không biết, tớ thật sự không biết.” Cô mơ hồ lắc đầu.

“Tớ biết, chuyện của ba mẹ cậu đã ảnh hưởng vô cùng lớn đến cậu, sau này lại còn gặp phải tên lừa đảo Lâm Tử Khang đó nữa, tớ biết bắt đầu từ lúc đó thì cậu đã rất cẩn thận tránh né chuyện tình cảm, nhưng cũng đâu thể nào một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng được, cậu còn muốn ở trong cái mai rùa đó bao lâu?” Liễu My khuyên bảo cô.

“Liễu My, những điều cậu nói tớ đều hiểu, nếu như hôm nay đổi thành một người khác thì có lẽ tớ sẽ suy nghĩ thêm, nhưng anh ấy không giống vậy, chúng tớ không phải người của cùng một thế giới, chưa nói đến những vấn đề còn đang bị che giấu kia, chỉ nói về những việc hiện rõ trước mắt này trước, môn đăng hộ đối, từ xưa đến nay có biết bao nhiêu chàng trai cô gái bị vấn đề này mà mỗi người một ngả, cách biệt phương trời. Nhân lúc mọi người vẫn chưa lún sâu vào mà kịp thời quay đầu thì cũng không tính là đáng tiếc.”

“Muốn gỡ nút thì phải tìm người thắt nút, nếu như cậu cứ lý trí như vậy thì sẽ không bao giờ nếm được mùi vị của tình yêu, cậu không mạnh dạn thử mà đã dễ dàng rút lui, tớ chỉ muốn nói, bỏ lỡ rồi thì sẽ không bao giờ quay lại được đâu, nếu như cậu không muốn sau này phải hối hận thì cậu nên suy nghĩ kỹ lại đi?” Liễu My đứng lên, cô ấy vỗ vỗ nhẹ váy cưới, cô ấy nhìn thấy Lý Đại Vi đang đưa tay ra hiệu với cô ấy. “Chúng tớ phải đi đến Hawaii hưởng tuần trăng mật, chuyến bay lúc trưa nay, sắp phải đi rồi, hy vọng khi tớ trở về thì cậu có thể giải quyết xong hạnh phúc của đời cậu.”

“Liễu My.” Một câu nói vừa mới thốt ra, không biết tại sao, khoé mắt cô cay cay, nước mắt cũng sắp rơi xuống, đến chị em tốt nhất cũng đã gả cho người ta rồi, cô cảm thấy bản thân lại lẻ loi một mình, cảm giác đau lòng, hiu quạnh, không nỡ đều đang nghẹn lại trong cổ họng cô, vô cùng trầm lắng. Hoặc có lẽ, cô thật sự nên suy nghĩ lại…

Liễu My cũng trở nên buồn bã, ôm chặt lấy cô. “Tiểu Vỹ, thật sự hi vọng cậu sẽ hạnh phúc.”

Hồi lâu, hai người không nỡ chia xa cũng đã tách ra, Liễu My kéo tay cô: “Nếu như kêu cậu thay đổi trong chốc lát thì cũng khó quá, có một câu nói rất hay, thuận theo tự nhiên, đây là cách tốt nhất, cậu thấy thế nào?”

“Aiya, cậu coi cậu hại tớ rơi nước mắt rồi này, trong ngày vui mà nói những lời không vui đó hoài, từ lúc nào mà cậu đã trở thành một bà cô thế này, cẩn thận không Lý Đại Vi bỏ cậu đi đó.” Đỗ Tiểu Vỹ lau nước mắt, tránh khỏi chủ đề khiến cô buồn lòng.

Liễu My cũng nhìn ra cô đang trốn tránh vấn đề, dù gì thì những lời nên nói thì cũng đã nói rồi, để cô tự mình yên tĩnh một lúc cũng tốt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv