“Em không muốn, em muốn sống ở tầng trên, không phải ở tầng dưới, được không anh.” Trần Kiều Kiều dùng bản lĩnh giữ nhà của mình làm nũng với Diệp Vinh Thiên. Rất ít người đàn ông có thể chịu được thủ đoạn này, cô ta đã từng thử nhiều lần, trăm trận trăm thắng.
"Có muốn hay không tùy cô! Nếu như không thích cô có thể ở nhà riêng của mình." Diệp Vinh Thiên không bị cô ta cho vào tròng, thấy người cô ta dựa quá gần vào anh, anh đẩy cô ta ra xa, mùi nước hoa của cô ta sắp hun chết anh rồi.
"Tại sao chứ? Trên tầng có rất nhiều phòng trống, em không muốn sống ở tầng dưới." Thực ra, cô ta muốn ở cạnh anh, sống ở tầng dưới không những không thể dùng chiêu mỹ nhân kế, lại còn ở đối diện với phòng của Đỗ Tiểu Vỹ, nói gì cô ta cũng không làm.
Diệp Vinh Thiên đã lên tầng trên phớt lờ cô ta.
Trần Kiều Kiều tức đến nỗi dậm chân bình bịch, Đỗ Tiểu Vỹ đứng một bên cười như đang xem kịch.
“Cô đang cười cái gì?” Trần Kiều Kiều nghiến răng nghiến lợi.
“Cô thử nói xem tôi cười cái gì?” Cô cũng quay vào phòng mình đóng cửa.
Trong phòng khách trống rỗng, chỉ còn lại một mình Trần Kiều Kiều, cô ta rời đi cũng không hay, mà ở lại thì không cam tâm. Tức giận xách vali về phòng.
Nửa đêm 11 giờ, Diệp Vinh Thiên đọc xong tài liệu, chuẩn bị đi tắm rửa rồi ngủ một giấc.
Cộc! Cộc! Cộc! Có tiếng gõ cửa rất nhỏ, anh dừng tay đang cởi cúc. Muộn như vậy rồi, là ai được chứ? Đỗ Tiểu Vỹ không bao giờ gõ cửa phòng anh vào lúc nửa đêm. Vì vậy, anh kết luận đó là Trần Kiều Kiều, anh không định mở cửa, cũng không định mở miệng, cứ để cho cô ta tiếp tục gõ.
Ngoài cửa, Đỗ Tiểu Vỹ như kiến trên chảo nóng, sốt ruột đến nỗi đi vòng quanh: "Có nhầm lẫn gì không vậy? Còn không ra mở cửa, lẽ nào anh đã ngủ rồi à? Còn không mở cửa nữa là sẽ không kịp mất.”
Cái khó ló cái khôn, cô đột nhiên nghĩ đến ban công phòng làm việc thông với phòng anh, cô lấy chìa khóa từ dưới thảm ra mở phòng làm việc, xoay người ra ban công đi đến trước cửa sổ phòng của Diệp Vinh Thiên, đẩy đẩy, nhưng cửa đã bị khóa, gõ cửa cũng không đến mở cửa cho cô, người đi đâu rồi? Cô vỗ mạnh vào mặt kính thủy tinh, một lúc sau vẫn không thấy anh đến mở. Cô không còn kiên nhẫn để gõ cửa sổ một cách lịch sự nữa, bởi vì cô đang lạnh cóng, cô ra khỏi phòng vội vã nên trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ. Đứng bên ngoài rét lạnh một lúc khiến cô rùng mình. Lạnh quá! Cô đập của kính rầm rầm, mong người bên trong nghe thấy và nhanh chóng mở cửa để cuộc tra tấn này nhanh chóng kết thúc!
Diệp Vinh Thiên đi ra lấy khăn tắm lau tóc, vừa mới tắm xong liền nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng ồn ào, còn tưởng rằng vẫn là tiếng gõ cửa, nhưng nghe xong liền cảm thấy không đúng, hình như là tiếng từ ban công vọng đến. Lúc này anh mới bước ra xem.
Vừa nhìn thấy Đỗ Tiểu Vỹ ở bên ngoài cửa run lập cập vỗ cửa, anh vội vàng mở cửa ra, Đỗ Tiểu Vỹ ôm lấy cơ thể, run rẩy bước vào phòng anh.
Anh vội vàng lấy tấm thảm lông quấn cho cô, nhìn cô ngạc nhiên, anh không ngờ cô sẽ đến gõ cửa phòng anh, lẽ nào cô vừa mới nghĩ lại rồi chợt hiểu được tình cảm của anh dành cho cô sao? Diệp Vinh Thiên phấn khích ôm chầm lấy cô.
Người anh yêu đang ở trong vòng tay của anh, điều này là thật sao? Anh không dám tin! Hương thơm thoang thoảng, cơ thể mềm mại... anh cứ nghĩ về điều đó.
"Này! Anh định ôm tôi bao lâu thế?" Người Đỗ Tiểu Vỹ đã ấm trở lại, lúc này cô mới phát hiện cô đang bị anh ôm chặt. Anh miễn cưỡng buông tay. Thấy chưa, biết ngay mà, điều này làm sao có thể là thật được, sự mềm mại, nhu thuận hiếm có của cô không thể duy trì một phút là lộ nguyên hình, đã không dịu dàng cũng chẳng lãng mạn, tính tình thì nóng nảy, bốc đồng, Nhưng tại sao anh không thể ngừng thích cô? Diệp Vinh Thiên thực sự nghĩ không thông.
Cô bắt đầu đổ lỗi cho anh. "Vừa rồi sao anh không mở cửa, hại tôi phải từ ban công đập cửa cả nửa ngày anh mới chịu ra. Anh thấy không, tay chân tôi sắp đông thành băng rồi này!" Nói xong, cô áp tay lên mặt anh, không hề nhận ra hành động thân mật như thế nào. Sau đó cô lại nhớ ra mục đích đến tìm anh rồi hét lên: “Thôi chết rồi, chết rồi, không kịp nữa rồi!” Sau khi tắt đèn trong phòng, cô kéo tay Diệp Vinh Thiên.
Diệp Vinh Thiên ngốc luôn tại chỗ, này có phải là quá nhanh không? Đúng là anh thích cô, nhưng không ngờ lại tiến triển nhanh như vậy, trước đây cô bơ anh, không quan tâm đến anh đều là giả sao? Nghĩ đến đây, sự dịu dàng của anh biến mất, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nói với cô: "Em muốn làm gì?"
“Anh nhanh lên, sắp không kịp nữa rồi, xuỵt!” Cô làm động tác ra hiệu cho anh im lặng, kéo chăn bông lên để quấn cả hai người vào trong.
“Chờ một chút sẽ có kịch hay để xem.” Cô thì thầm, đôi mắt rạng rỡ đầy phấn khích.
Diệp Vinh Thiên cũng chỉ đơn giản là xem cô rốt cuộc muốn làm gì? Làm theo lời cô, không nói gì.
Trong chăn bông, hai người gần như dính chặt vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Đỗ Tiểu Vỹ đỏ mặt trong bóng tối. CHÚA ƠI! Tôi đang làm gì vậy? Có khi nào anh ta sẽ nghĩ mình đang có ý đồ gì không? Tại sao cô cứ làm ra những chuyện mất mặt như vậy chứ! Anh vừa mới tắm xong, mùi xà phòng thơm tho xâm nhập vào hơi thở của cô, làm rối loạn nhịp tim, thấm vào máu khiến cô nóng cả người. Ngột ngạt quá, cô gần như tắt thở. “Không thể chịu đựng được nữa!” Cô hô lớn, vén chăn bông lên và thở hổn hển.
Cô ôm chặt lồng ngực, nhịp tim dồn dập cộng với thiếu dưỡng khí khiến cô gần như chết ngạt.
Lúc Trần Kiều Kiều mở cửa ra, cô ta nhìn thấy một màn này, giường chiếu lộn xộn, hô hấp dồn dập, hai người đỏ bừng mặt, trong tình huống này, Trần Kiều Kiều có ngu thế nào đi nữa thì cũng sẽ biết vừa rồi họ làm loại vận động gì.
"Hai, hai người..." Cô ta sốc đến mức không thốt nên lời.
“Cô thật vô liêm sỉ!” Một lúc lâu sau, cô ta mới thốt ra một lời, sau đó ném chiếc chìa khóa mà cô bí mật trộm được đến chỗ Đỗ Tiểu Vỹ.
"Ôi! Đau quá!" Đỗ Tiểu Vỹ còn chưa kịp hoàn hồn, lại bị tấn công bất ngờ, cô quay sang Diệp Vinh Thiên hỏi: "Cô ta bị sao vậy? Chúng ta cũng đã làm gì đâu? Tôi vốn đã nghĩ xong kịch bản, là để cô ta bắt được chúng ta đang trốn trong chăn, nhưng bây giờ chúng ta chưa làm gì cả. Tại sao cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy? "
Diệp Vinh Thiên thở phào nhẹ nhõm rồi cười khanh khách. "Em biết cô ta sẽ đến phòng của tôi?"
"Đúng vậy! Tôi đã nhìn thấy cô ta bí mật mặc bộ đồ ngủ gợi cảm từ khe cửa, nhìn vào trong gương, tay cầm một chiếc chìa khóa, khuôn mặt gian xảo là tôi biết cô ta sẽ giở trò với anh, tôi vì bảo vệ danh tiết cho anh, mà anh xem, tôi phải trả giá đắt như nào này?” Cô chỉ lên đầu mình cho anh xem. "Có sưng vù lên không? Đau chết mất!"
“Không có!” Một đôi tay lớn phủ lên trán cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Hóa ra nửa đêm cô gõ cửa phòng anh vì điều này, điều này có nghĩa là cô cũng thích anh! Trong lòng anh mừng như điên, nhìn Đỗ Tiểu Vỹ với ánh mắt như thiêu đốt.
"Được rồi, tôi phải đi đây ..." Đỗ Tiểu Vỹ ngẩng đầu lên nhìn nhận ra có gì đó không đúng, sao anh lại nhìn cô như một tên dê xồm thế kia.
Cô đã làm gì sai rồi sao?
Đúng rồi! Cô đột nhiên nhớ ra hai người họ là quan hệ bạn trai bạn gái, Trần Kiều Kiều đến tìm anh là chuyện hết sức bình thường, nhưng cô lại chạy lung tung làm loạn, chẳng trách anh nhìn cô với ánh mắt như vậy, hẳn là do anh nhu cầu không được thỏa mãn, chuẩn bị làm thịt cô.
Cô bị những suy nghĩ của chính mình dọa sợ. Nhìn thấy anh càng ngày càng lại gần, cô theo bản năng hét lên: "A! Cút mau, đồ dê xồm!" Một cú đấm tung ra, sau đó gối, đồng hồ báo thức, điện thoại di động, tất cả những gì cô có thể bắt được đều bị ném đi.
Diệp Vinh Thiên bị phản ứng dữ dội của cô làm cho kinh ngạc đến há hốc mồm, thân thủ linh hoạt đỡ lấy nắm đấm của cô, đỡ lấy những thứ mà cô ném ra, sau đó như một con sói đói lao tới, ném cô xuống giường rồi đè lên người cô, đè chặt hai tay cô lại, tức giận thở hổn hển bức hỏi: “Em lại phát điên gì thế?” Cô không nhúc nhích được lại bắt đầu tung nắm đấm về phía anh! Lẽ nào cô có khuynh hướng bạo lực?
Bị kẹp chặt với tư thế thân mật như vậy mặt cô đỏ như gấc, cô nhớ tới lần trước ở trên sô pha cũng vậy, lần này chỉ là chuyển từ trên sô pha lên giường! Oh! Giường! Thật là một từ đầy ái muội! Máu toàn thân dồn hết lên mặt, cô cảm thấy khó thở, đại não bỗng nhiên trở nên trống rỗng, ánh mắt mê man nhìn anh.
Mái tóc dài mê hoặc, đôi mắt mê mang, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, dáng người tinh xảo, xúc cảm mềm mại trước ngực ... tất cả những điều này đã trở thành mối đe dọa trí mạng. “Chết tiệt!” Diệp Vinh Thiên thấp giọng chửi thề!
Người con gái anh thích đang nằm trong lòng anh khiến anh không còn khống chế được tâm tình đang điên cuồng dâng trào, anh cũng không muốn khống chế, để cho hành động hôm nay chứng minh tất cả, không nhịn được cúi đầu ...
Ting! Ting! Ting! Tiếng chuông báo cứu hỏa réo khắp cả không gian, lọt vào tai hai con người đang ý loạn tình mê.
Đỗ Tiểu Vỹ tỉnh táo lại, mạnh bạo mở mắt ra, mạnh mẽ đẩy Diệp Vinh Thiên ra. Quá nguy hiểm, suýt nữa thì rơi vào tay giặc! Cô kinh hồn bò sang bên kia giường trốn khỏi anh, làm sao có tiếng chuông báo động? Cô buồn bực nhìn xung quanh.
Diệp Vinh Thiên tức giận thở hổn hển nhìn cô, dục vọng ban đầu bị cắt ngang khiến anh rất khó chịu, tức giận vò đầu bứt tai. Ngoài ra, âm thanh này không phải là chuông báo từ nhà bếp phát ra sao? “Em nấu cái gì trong bếp vậy?” Anh khịt khịt mũi, lúc này dường như ngửi được mùi cháy khét!
Lời anh nói như sét đánh ngang trời, khiến cô hồn bay phách lạc. CHÚA ƠI! Cô đang nấu mì trong bếp. Bữa tối vốn dĩ không có tâm trạng ăn uống. Nên sau khi tắm xong, cô đói tới nỗi bụng sôi òng ọc, đi đến nhà bếp nấu mì để ăn, lúc sau mới nhớ ra món dưa chua đặc biệt tự tay cô làm vẫn còn nửa hũ để trong tủ để đồ của cô, khi cô quay lại phòng để lấy thì đã thấy Trần Kiều Kiều mặt đầy âm mưu. Sau đó cô liều mạng chạy lên tầng, trong đầu tràn ngập ý nghĩ muốn trêu chọc Trần Kiều Kiều, cô đã quăng nồi mỳ của cô lên tận chín tầng mây rồi
"Aaaaaaaaa! Mỳ của tôi" Cô hét toáng lên, rời giường, chạy thẳng đến phòng bếp.
Nhà bếp lộn xộn, nhìn đâu cũng thấy nước, khi chuông cảnh báo ở nhà bếp kêu thì thiết bị phun nước tự động sẽ khởi động, mỳ của cô bị vòi nước bên trên phụt vào nhìn như những con giun, trong nồi, trên bàn bếp, mặt sàn, một mảng trắng như hoa. Búi tóc trên đầu cô bung xõa che hết mặt cô.
Lò nướng như đang được tắm rửa, tủ lạnh như được tắm vòi hoa sen, cả căn bếp tổn thất nghiêm trọng.
Trần Kiều Kiều như đang xem kịch hay, Diệp Vinh Thiên ngây người nhìn những thứ lộn xộn này, Đỗ Tiểu Vỹ đang khóc thảm thương.
Biểu cảm trên gương mặt mỗi người một khác, ý nghĩ cũng khác nhau.
Trần Kiều Kiều hả hê trên nỗi đau của người khác: "Vinh Thiên, cô hầu gái của anh thật sự tài giỏi nhỉ?"
Đỗ Tiểu Vỹ toàn thân không còn chút sức lực, mềm nhũn, kêu trời, sao cuộc đời mình lại khổ như vậy? Xem ra lần này công việc của cô lại không giữ nổi rồi.
Diệp Vinh Thiên đưa tay chống trán, anh đã quá quen với kích thích mà cô mang lại, nhìn phòng bếp bừa bộn, anh bình tĩnh tiếp nhận.
Còn phía Trần Kiều Kiều, chuyện này quá sức tưởng tượng của cô ta, Diệp Vinh Thiên không chỉ không phát biểu câu nào mà còn gọi điện thoại cho thư ký tìm người xử lý hiện trường.
Đây, đây là Diệp Vinh Thiên sao?
"Tôi xin lỗi! Tôi không ngờ lại mọi chuyện lại thành ra thế này. Muốn chém, muốn giết hay đuổi việc thì tùy anh. Tiền đền bù thiệt hại anh cứ trừ vào lương của tôi!" Cô gục đầu xuống, cả người như mất sức sống.
“Nói nghiêm trọng như vậy, em cũng biết em đã gây ra họa lớn thế nào, nhưng vì sự bảo vệ của em đêm nay với tôi, tôi sẽ cho em cơ hội lấy công chuộc tôi!” Anh cười tủm tỉm, tuy rằng cô thường xuyên gây họa, nhưng anh lại cứ thích thế đấy.
“Lời anh nói là thật sao?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin được, cô lại gây ra tai họa lớn như vậy, anh vậy mà không trách cô, trong lòng cô thầm than rằng trước giờ cô luôn hiểu lầm anh, hóa ra anh lại là người tốt như vậy, hảo cảm cô dành cho anh tăng lên vùn vụt. Cô không ngờ rằng, làm sao một người khó tính, khó nói và xấu tính như vậy lại khoan dung cho những sai lầm lặp đi lặp lại của cô. Nếu không có tình yêu bao dung thì làm sao anh thay đổi được? Thật đáng tiếc, Đỗ Tiểu Vỹ lại chỉ nghĩ rằng, ngày trước do cô không hiểu anh, nên mới hiểu lầm anh. Cô hạ quyết tâm, kể từ giờ trở đi cô sẽ không trả đũa anh nữa.