Thấy nhiều người tiến về phía mình như vậy, phản ứng đầu tiên của Vương Hi và Doãn Tâm chính là bỏ chạy. Hai người nhanh chóng chạy vào sân sau, rồi lại từ của lớn của sân sau chạy về cuối thôn.
Vương Quân và đám dân làng mà hắn dẫn theo thấy hai người bỏ chạy rồi cũng lập tức đuổi theo.
Hàng trăm người đông nghịt nối đuôi nhau đuổi đánh Vương Hi và Doãn Tâm.
“Này sếp, không phải nhân duyên của cậu rất tốt sao? Làm sao lại đắc tội với những người trong thôn vay tiền này thế”, Doãn Tâm khóc không ra nước mắt, anh ta cùng Vương Hi chạy cực nhanh.
“Có người trộm tiền của tôi lại còn bạo hành gia đình, tôi không nên đánh hắn ta sao?” Vương Hi vừa chạy vừa nói.
“Đáng đánh”, Doãn Tâm đáp.
“Ừm”, Vương Hi không lên tiếng nữa.
Doãn Tâm lén lút liếc nhìn Vương Hi, trong lòng không biết phải làm sao.
“Sếp à, cậu hại chết tôi rồi”, Doãn Tâm khẽ thở dài.
Hai người họ cứ như vậy chạy trong thôn, theo sau là hàng trăm người truy đuổi. Họ chạy vài dặm về phía sau thôn, thấy những thôn khác cũng chạy tới vài trăm người, lại nhớ tới trong xã có một đồn công an, liền chạy về hướng đó.
Nhưng nhớ ra mình đang bị truy nã, họ lại đổi hướng.
Phàm Gian và Tôn Tinh Tinh ngồi trên một chiếc xe khách nhỏ, thấy Vương Hi và Doãn Tâm đang bị hàng nghìn người đuổi theo đòi đánh, hai người họ cảm thấy có chút mờ mịt.
“Chạy đi, chúng tôi đã đắc tội với những người trong thôn này rồi”, Vương Hi và Doãn Tâm kéo theo Phàm Gian, Tôn Tinh Tinh tiếp tục chạy.
“………”, Phàm Gian và Tôn Tinh Tinh vẫn là vẻ mặt mơ màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bốn người họ bị truy đuổi giống như chuột băng qua đường, không ngừng chạy loạn trong thôn, cả đoạn đường bật tường vượt nhà, càng ngày càng đụng phải nhiều người dân hơn, họ dần có dấu hiệu bị dân làng bao vây.
Lý Cầm và Vương Hân Di vội vã chạy tới, cẩn thận bảo vệ nhóm người Vương Hi ở phía sau. Dần dần, nhóm của anh bị dân làng bao vây, bốn người họ không còn nơi nào để trốn nữa.
“Chú Bảy, chú làm gì vậy?”, Lý Cầm che chở cho nhóm người Vương Hi ở phía sau, nhìn một ông già hỏi.
Hàng nghìn dân làng vây quanh bọn họ, trong tay cầm xẻng, cuốc sắt và các loại vũ khí nóng lòng muốn xông lên.
“Bọn họ là người tốt”, Lý Cầm cắn môi nói.
“Người tốt? Họ đã đánh người trong làng chúng ta, thì đáng bị đánh”, chú Bảy đáp.
“Không muốn bị đánh cũng được thôi, quy tắc cũ, nhảy vào thùng phân tắm một lượt, chúng tôi sẽ để cho cậu ta rời đi”, một người dân lớn giọng nói.
“Người anh em, như thế cũng quá là kinh tởm đi?”, khuôn mặt Doãn Tâm lộ ra nét khó xử.
“Vậy thì không cần phải bàn nữa, cứ đánh chết chúng đi!”, có người dân kêu to.
“Để chúng tắm trong hố phân cái gì cơ chứ, trực tiếp ăn phân là được rồi”.
“Nữ có thể thả đi, nam nhất định phải xử lý”, không ít người dân kêu gào, hoàn toàn hỗn loạn.
“Chú Bảy, bọn họ thực sự là người tốt. Vương Quân là loại người gì, chú không phải là không biết. Hắn ta đánh tôi, Vương Hi thấy chướng mắt nên mới đánh lại. Bọn họ cũng không phải là người cho vay đến đòi tiền, chú làm sao có thể đối xử với họ như vậy được?”, Lý Cầm cầu xin cho Vương Hi.
“Phép tắc không thể đổi, làng chúng ta liên kết cùng với nhau đã hai ba năm rồi. Từ khi chúng ta liên kết lại, mọi người đều trở nên giàu có. Tôi không quan tâm cậu ta là loại người nào, đánh người trong làng chúng ta thì phải chịu trừng phạt. Cô có thể cầu xin tha cho cậu ta, những người bạn kia của cậu ta là người vô tội, tôi có thể bỏ qua cho họ, nhưng tên Vương Hi này nhất định phải chịu đòn”, chú Bảy tiếp tục.
“Chú Bảy, chúng tôi không cố ý, làm sao mà biết được dân trong làng các người dũng mãnh như vậy? Không bằng bỏ qua lần này, chúng tôi đều là người có tiền, chú cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi sẽ chi tiền để các người sửa lại đường xá”, Doãn Tâm bất lực cầu xin chú Bảy tha thứ.
“Đúng vậy, chúng tôi sẵn sàng bỏ ra 20 triệu cho các người sửa đường”, Vương Hi cũng chịu thua trước ngôi làng đầu gấu này.
“Bốc phét quá cơ”, trên mặt chú Bảy tỏ vẻ khinh thường.
“Chú không tin tưởng thực lực của chúng tôi sao? Chúng tôi thật sự là rất giàu. Anh ấy là Vương Hi, là tam thiếu gia nhà họ Vương- một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, trong nhà có vài chục tỷ. Không đúng không đúng, anh ấy hiện giờ đã là người giàu có nhất của Hoa Hạ, trong tay có vài trăm tỷ rồi. Đây là Phàm Gian, trước đây là ông trùm thế lực ngầm ở phía bắc. Đây là Tôn Tinh Tinh, ông nội cô ấy là cựu huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia, chúng tôi rất có thực lực đó”, Doãn Tâm nói.
“Nhà tôi có một máy bay trực thăng, bỏ ra ba mươi tệ mua được”, một người dân cười lạnh.
“Tiền thì ai chẳng có, tiền của ngân hàng địa phủ, anh đưa cho tôi ba mươi tệ tôi lập tức mua cho anh vài tỷ”, một người dân khác nói.
“Chú Bảy, tôi đến thôn các người như thế nào, có lẽ chú cũng biết đúng không? Biểu hiện một tháng nay của tôi ra sao, trong lòng chú chắc đã cũng hiểu? Trước giờ tôi chưa từng đánh người, cũng chưa từng làm chuyện gì. Tôi dạy dỗ tên Vương Quân này là vì hắn ta đánh vợ, hắn còn ăn trộm tiền của tôi. Lúc tôi hôn mê trên người có một tập tiền nhân dân tệ và một xấp đô la, còn có vài thỏi vàng. Số tiền đó tôi có thể không cần nữa. Nhưng tôi có một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có 50 triệu. Chỉ cần chú bảo hắn ta trả lại thẻ ngân hàng cho tôi, tôi lập tức rút ra 20 triệu cho các người sửa đường”, Vương Hi nói.
“Ba hoa”, chú Bảy lạnh lùng nói.
“Chú bảo hắn ta lấy thẻ ngân hàng của tôi ra đây, nếu như trong đó không có 50 triệu, tôi lập tức ăn tấm thẻ đó”, Vương Hi tiếp tục.
“Nếu như cậu không lấy được ra 50 triệu thì cậu phải ăn đống phân lớn trong hố phân tự hoại của làng chúng tôi”, chú Bảy nghĩ rồi nói.
“Được!”, Vương Hi đáp.
Rất nhanh, dưới sự khuyên giải của Lý Cầm và sự xin lỗi của Doãn Tâm, tâm trạng của người dân cũng ổn định lại.
Người có tiếng nói trong xã này là chú Bảy, là một lão tiền bối đức cao vọng trọng. Vương Quân nghĩ thân thủ của Vương Hi bất phàm, hắn ta có tìm một đám côn đồ thì cũng không phải là đối thủ của anh, nên đã nhờ tới sự giúp đỡ của chú Bảy.
Chú Bảy là người có thực lực, có thể hô hào người dân của bảy tám thôn tới đánh Vương Hi.
Chú Bảy giải tán hơn nghìn người dân trong thôn, chỉ giữ lại vài chục người, bọn họ bảo Vương Quân lấy thẻ ngân hàng của Vương Hi ra, rồi lại đi theo mấy người Vương Hi tới ngân hàng.
Vương Hi hiện giờ đang bị truy nã, không dám đi ngân hàng, chỉ cần họ xuất hiện trước camera giám sát của ngân hàng, họ sẽ sớm bị tổ điều tra tóm gọn, Vương Hi nói mật khẩu ngân hàng cho Vương Hân Di, để Vương Hân Di và vài người dân tới trước máy ATM kiểm tra số dư của anh.
“Thứ chó má, dám ngạo mạn trong làng vay tiền chúng tao như vậy, mày dám đánh tao, lần này không khiến mày phải ăn đống phân lớn trong thôn, Vương Quân tao quyết không buông tha”, Vương Quân cay nghiệt nhìn chằm chằm Vương Hi.
“Là anh bạo lực gia đình trước”, Vương Hi lạnh lùng đáp.
“Tao bạo lực gia đình liên quan chó gì tới mày?”, Vương Quân lớn tiếng hỏi.
“Anh lấy trộm tiền của tôi, thì có liên quan tới tôi không?”, Vương Hi hỏi.
“Ông đây không trộm tiền của mày”, Vương Quân giảo biện.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra với thẻ ngân hàng của tôi?”, Vương Hi hỏi.
Vương Quân không lên tiếng nữa, cau mày châm một điếu thuốc.
“Để xem cậu ta có tiền hay không đã, nếu như không có thì quỳ gối dập đầu nhận lỗi với Vương Quân, rồi bồi thường thêm chút phí thuốc men, việc này coi như có thể bỏ qua. Không phải cậu ta không chịu cúi đầu, giả bộ là người giàu sao? Nếu hôm nay cậu ta không có tiền, xem tôi xử lý cậu ta như thế nào”, chú Bảy lạnh lùng nói.
Rất nhanh, Vương Hân Di và vài người dân trong làng đi ra.
“Thế nào, có phải bọn họ không có tiền không? Trông tên này có vẻ tài giỏi, nhưng cũng không phải là người quá giàu có gì cho kham. Trong thẻ ngân hàng của cậu ta nhiều nhất cũng chỉ vài triệu thôi?”, chú Bảy hỏi.
“Chú Bảy, chú ấy có rất nhiều tiền”, Vương Hân Di nhỏ giọng nói.
“Ha ha, có bao nhiêu tiền?”, chú Bảy lạnh lùng hỏi.
“Trong thẻ ngân là bảy số không, còn có một số năm, 50 triệu”, Vương Hân Di trộm liếc Vương Hi nói.
“Không thể nào!”, chú Bảy lập tức bước vào ngân hàng.
Một lúc sau, ông ta đi ra nhìn Vương Hi với ánh mắt quái lạ.