“Đúng là có tin vui rồi, ngày mai đi bệnh viện kiểm tra, xem ăn gì để bồi bổ cho đứa bé”, khi Diệp Khinh Tuyết nôn xong, Tôn Uy Phong bắt mạch cho cô một lúc rồi mỉm cười nói.
Tôn Uy Phong không chỉ là cựu huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia mà còn là một cao thủ về võ thuật và bậc thầy về y học, tài bắt mạch của ông nổi tiếng trong giới trung y.
Thấy Diệp Khinh Tuyết mang thai, mọi người kinh ngạc nhìn cô rất lâu, trong mắt dần lộ ra vẻ vui mừng.
“Mẹ kiếp, tôi còn muốn cướp chị dâu, xem ra không còn cơ hội nữa rồi, sau này chỉ có thể trở thành bố đỡ đầu của đứa bé thôi”, Hàn Thiếu Kiệt giả bộ tức giận nói.
“Ăn không?”, Phàm Gian lấy trong túi ra một quả táo, nghiêm túc nhìn Diệp Khinh Tuyết.
“…”, Diệp Khinh Tuyết…
“Vương Hi, ngày mai cậu nhanh chóng đưa Diệp Khinh Tuyết đến bệnh viện kiểm tra, nếu mang thai rồi thì là một chuyện tốt. Có gì không hiểu về việc nuôi dạy con thì có thể hỏi tôi, tụi nhỏ nhà tôi đều do tôi và vợ tôi nuôi dạy, tôi có kinh nghiệm”, Doãn Tâm nói với Vương Hi.
“Chị, chị có thai rồi”, Thẩm Giai Dao vẻ mặt vui mừng lẫn kinh ngạc.
Nghĩ ngợi một chút cô liền trừng mắt với Vương Hi, cảm thấy Vương Hi có chút dung tục.
Vương Hi chưa từng nghĩ mình sẽ được làm bố, vui mừng đến mức không biết phải nói gì.
Loáng một cái anh và Diệp Khinh Tuyết đã đi qua rất nhiều thăng trầm, cả hai trải qua không ít khó khăn, từ khi Vương Hi bị tai nạn và bị bố mẹ ép hôn, cho đến khi Vương Hi phải chịu đựng sự sỉ nhục trong nhà họ Diệp hai năm. Đến lúc đôi mắt được chữa khỏi, vừa mở mắt liền nhìn thấy vợ mình là một mỹ nhân, nằm mơ cũng cười vì hạnh phúc.
Người nhà họ Diệp bắt nạt Vương Hi, Diệp Khinh Tuyết đứng ra giúp anh, khi Diệp Khinh Tuyết bị nhà họ Diệp ức hiếp, Vương Hi giúp lại cô.
Bây giờ cả hai cùng làm việc trong giới kinh doanh.
Vương Hi tin tưởng vào y thuật của Tôn Uy Phong, buổi tối hôm đó, lúc anh và Diệp Khinh Tuyết ngồi trong phòng, anh nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng hôn lên chiếc bụng mềm mại của cô, ôm lấy cô cảm động đến rơi nước mắt.
Khi Vương Hoài Phong và Từ Đệ muốn Vương Hi gả cho Diệp Khinh Tuyết, họ đều nghĩ Vương Hi đã bị mù, cả đời này không còn hi vọng nữa, mong muốn anh và Diệp Khinh Tuyết sinh một đứa con để kế thừa hương hoả nhà họ Vương.
Bây giờ mắt của Vương Hi đã khỏi, con cũng có, đế chế kinh doanh của anh đã có người kế thừa.
“Anh thích con trai hay con gái?”, Diệp Khinh Tuyết hỏi Vương Hi.
“Đều thích, chỉ cần là em sinh cho anh, trai hay gái anh đều thích”, Vương Hi lén lau nước mắt.
“Anh khóc à?”, Diệp Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn anh.
“Không, anh đâu có khóc”, Vương Hi vội vàng lắc đầu.
Vẫn là Tôn Uy Phong tinh mắt, nếu không phải Tôn Uy Phong, Vương Hi căn bản không biết Diệp Khinh Tuyết có thai. Quả thực, thoáng cái đã qua hơn một tháng, khuôn mặt trắng nõn của Diệp Khinh Tuyết đã tròn trịa hơn trước, thân hình cũng mềm mại hơn.
So với trước đây, Diệp Khinh Tuyết cũng đã trở nên xinh đẹp hơn, khuôn mặt trắng như tuyết lúc nào cũng hồng hào.
Đến ngày hôm sau, Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết đến bệnh viện kiểm tra, để chắc chắn rằng Diệp Khinh Tuyết đã có thai. Anh mua thuốc ở bệnh viện cho cô, đề nghị cô chuyển công ty Tuyết Bảo cho Tạ Tư Kỳ tiếp quản, nhưng Diệp Khinh Tuyết nhất quyết muốn tự mình làm.
Sợ Diệp Khinh Tuyết mệt, Vương Hi quyết định trì hoãn lại các kế hoạch kinh doanh của mình.
Hơn một tháng nay anh quá vội vàng vì cái lợi trước mắt, có rất nhiều sơ hở trong công ty. Đầu tiên là không ngừng mở rộng công ty, thiếu đi sự giúp đỡ của nhân viên, tuyển quá nhiều nhân viên với chất lượng không đồng đều, quản lý nội bộ của công ty cũng trở nên hỗn loạn.
Giống như một con thuyền bị rò rỉ nước, không thể trở thành một con tàu thương mại khổng lồ.
Thứ hai là sổ sách các khoản bên ngoài của anh quá lộn xộn, anh liên tục kiếm số tiền lớn, không để ý đến số tiền nhỏ, nhưng số tiền nhỏ này đã gây ra rất nhiều khoản nợ khó đòi cho công ty.
Ví dụ như bên Hàn Thiếu Kiệt, hiện tại có khoảng ba tỷ dược phẩm tồn kho không bán được, nếu không xử lý được lô dược phẩm này sang năm sẽ bị mốc, hiệu lực của thuốc giảm đi rất nhiều và dược phẩm cũng trở nên vô giá trị.
Hàn Lâm Nhi bây giờ đang cùng thế lực sau lưng chế tạo dược phẩm, nhưng những người này chưa từng liên hệ với anh, Vương Hi độc chiếm thị trường dược phẩm phương bắc, những người này trực tiếp đến Lâm Hải của thành phố Minh Hải tìm Hàn Lâm Nhi mua nguyên liệu.
Việc này khiến Vương Hi rất bức xúc, vẫn chưa ra tay đối phó với bọn họ.
Việc anh phải làm bây giờ là ổn định, sắp xếp lại nội bộ công ty và biến những dự án thua lỗ nhỏ thành có lãi. Công ty của anh đã lên sàn chứng khoán, kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng tình hình của anh còn nguy hiểm hơn trước. Công ty hiện tại không phải là của riêng anh, còn có rất nhiều cổ đông. Một khi công ty có sự biến đổi gì, anh có khả năng từ hàng chục tỷ biến thành âm hàng chục tỷ sau một đêm.
Những chuyện này cũng không quá nghiêm trọng, Hàn Thiếu Kiệt, Tần Thư Hào, Doãn Tâm và Thẩm Giai Dao có thể tự mình xử lý. Diệp Khinh Tuyết lần này đã học hỏi rất nhiều từ Vương Hi, kinh nghiệm làm kinh doanh cũng phong phú hơn, cũng không cần sự giúp đỡ của Vương Hi nữa.
Vương Hi quan tâm Diệp Khinh Tuyết được vài ngày, đã quen với cảm giác làm bố và thấy công việc kinh doanh không quá bận, bèn đến quyền quán tìm Tôn Uy Phong để đánh quyền.
Lần này đến quyền quán, anh lại gặp rất nhiều người mới.
Ngoại trừ bốn vị quyền vương trước đây có chút quen mắt, thậm chí có rất nhiều huấn luyện viên anh đều không quen biết.
Cả quyền quán, anh chỉ biết bốn người là Tôn Uy Phong, Tôn Tinh Tinh, Diệp Hằng và Vân Tiếu, Diệp Hằng hiện đang nghỉ ngơi, nhiệm vụ hàng ngày của cậu ta là tập luyện.
Mỗi ngày có hơn một trăm người luyện tập ở quyền quán, hơn tám mươi nam và hai mươi mấy nữ, cả quyền quán rất ồn ào và hỗn loạn.
Sau khi Vương Hi đến quyền quán cũng không nói chuyện với Diệp Hằng, đến phòng thay đồ rồi tự mình luyện tập.
Anh cảm giác được Tôn Tinh Tinh đang nhìn trộm mình, anh liếc nhanh về phía cô, Tôn Tinh Tinh lại nhìn đi chỗ khác.
Khi anh đang tập nhảy dây, Vân Tiếu bước đến gần anh bắt chuyện.
“Đã lâu không gặp, dạo này anh làm gì vậy?”, Vân Tiếu hỏi.
“Gia đình có chút chuyện nên hơi bận”, Vương Hi tăng nhanh tốc độ dây trong tay, động tác dưới chân cũng theo đó mà nhanh hơn, trên mặt dần xuất hiện những giọt mồ hôi.
“Quyền quán này của chúng ta, mọi người đều không thích nói chuyện nhỉ”, Vân Tiếu nói.
“Có khả năng nhiều người mới đến, mọi người đều không thân quen”, Vương Hi nói.
“Tôi cảm thấy tôi bị mọi người cô lập”, Vân Tiếu nói.
“Tại sao?”, Vương Hi hỏi.
“Bọn họ ghen tị với tài năng của tôi, ghen tị tôi kiếm được nhiều tiền hơn họ”, Vân Tiếu trả lời.
“Khụ khụ!”, Vương Hi bị dây đập vào chân, lập tức không ngừng ho khan.
“Anh có cảm thấy người luyện quyền anh rất ích kỉ nhỏ nhen không?”, Vân Tiếu lén lút nhìn những quyền thủ khác.
“Cũng bình thường mà”, Vương Hi cười nói.
“Phàm Gian, Diệp Hằng, Trần Chí, Dương Phàm, Từ Tiểu Lượng, tôi đều cảm thấy phiền. Còn có nhà vô địch quyền anh mới đến Đinh Hân, tôi cũng rất ghét anh ta, có Kim Phong còn đỡ hơn một chút”, Vân Tiếu nói.
“…”, Vương Hi…
Trước đây anh không thân với Vân Tiếu, chỉ thấy Vân Tiếu đánh quyền một lần, sau đó bận công việc kinh doanh với Diệp Khinh Tuyết. Hôm nay Vân Tiếu chủ động đến tìm anh nói chuyện, anh mới phát hiện Vân Tiếu thích nói xấu sau lưng người khác.
“Còn có Tần Thư Hào, tôi cũng ghét hắn, người đàn ông này rất bỉ ổi, hắn lợi dụng hai nhân viên nữ của công ty”, Vân Tiếu nói.
“Có chuyện như vậy sao?”, ánh mắt Vương Hi có chút tức giận.
“Cực kỳ đê tiện, tôi muốn một đấm đánh chết hắn. Nghe nói hắn nịnh bợ ông chủ mới có ngày hôm nay, tôi nghe nói ông chủ cũng không phải loại tốt đẹp gì”, Vân Tiếu nói.
“Ông chủ làm sao?”, ánh mắt Vương Hi lại kinh ngạc.
“Nghe nói ông chủ W-1 của chúng ta là một richkid thế hệ thứ hai, thích quyền anh. Anh ta có tiền, còn có rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài, ông chủ lớn của thành phố Minh Hải là Hàn Thiếu Kiệt anh biết không? Bọn họ đi uống rượu luôn có gái hầu, hai người này là đôi bạn bè xấu xa nổi tiếng ở thành phố Minh Hải”, Vân Tiếu nói.
“Đấy chắc là người khác truyền miệng lung tung thôi”, Vương Hi nói.
“Cái này thì tôi không biết, có điều tôi biết Tần Thư Hào không phải là loại tốt lành gì”, Vân Tiếu nói.
“Cậu còn biết những gì? Huấn luyện Tôn có tham ô không, Tôn Tinh Tinh có bạn trai chưa? Tần Thư Hào có từng nói xấu ông chủ không?”, Vương Hi thầm nghĩ phải chú ý một chút.
“Anh không hay đến nên không biết nhiều chuyện về quyền quán chúng ta đúng không? Tôi nghĩ chúng ta rất có duyên, chi bằng đừng luyện tập nữa, tắm xong tôi mời anh ăn thịt nướng, chúng ta vừa ăn thịt nướng vừa nói chuyện”, Vân Tiếu nói.
“Cậu còn muốn mời tôi ăn thịt nướng?”, Vương Hi nhìn Vân Tiếu bằng ánh mắt kì quái.