Hắn đã đi ròng rã suốt cả buổi sáng, hắn tên là Trương Tiểu Tịch cảm thấy trong lòng thật sự thất vọng ngồi xổm bên lề đường chính. Hắn Tiếp theo hắn quan sát một hồi, phát hiện ngoại trừ hai đứa nhỏ đang chạy giỡn đi qua hai lần ở trước mặt mình, quả nhiên tất cả mọi người không có mặc đồ giống nhau.
Thế là hi vọng cuối cùng xuyên qua xưởng phim trong lòng cũng tuyên cáo ra đi, Trương Tiểu Tịch lập tức cảm thấy áp lực như núi. Làm một cái trạch đã nhiều năm, hắn cũng đã rất có giác ngộ tiếp nhận hiện thực, trên thực tế từ thời điểm buổi sáng hắn lựa chọn cứu người là hắn biết mạng nhỏ đáng yêu của chính mình đại khái là muốn đi tong rồi.
Chỉ là làm một cái trạch nam được vô số muội tử khen "Ngươi thật là một người tốt", thanh niên độc thân ưu tú Trương Tiểu Tịch thực sự không cách nào trơ mắt nhìn một sinh mệnh bé nhỏ mất đi trước mắt mình, huống hồ rơi xuống nước lại là một bé loli. Trong tiêu cục đó chưa bao giờ ngừng tiếng cười, một trạch nam kỹ năng thổ tào đã tăng đến mức ngoài ý muốn xuyên qua dị giới. Một đôi bàn tay vàng kéo theo một đám huynh đệ có bệnh tâm thần một đường chèn ép thông quan.
Bình luận truyện