*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời tiết tháng hai không nóng không lạnh, hai bên đường hoa cỏ đua nhau khoe sắc vươn lên, suối chảy róc rách, gió thoảng qua ngẫu nhiên lại đưa tới hương hoa dại, như thấm vào ruột gan.
Hoắc Trầm ngồi trên xe ngựa, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn tiểu nương tử phía sau xe.
Tiểu Đào bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, kiều thanh nói: " nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy được bao giờ sao?"
" nàng đẹp, ta thích nhìn." Hoắc Trầm cười không ngừng, thuận tay bẻ một cành liễu, lấy tới quét vào cổ Tiểu Đào.
Tiểu Đào bị quét qua cổ liền ngứa, giơ tay bắt lấy cành liễu hướng vào trong lòng, đoạt lại giấu vào trong ngực. Hoắc Trầm nghiêng mình lại, theo hướng cành liễu ngã xuống lòng nàng, lại không dám đè lên bụng nàng, chỉ dám gối đầu lên đùi nàng: " Tiểu Đào nàng thật lợi hại, ta bị nàng đánh ngã rồi, hai người quả nhiên so với một người càng thêm lợi hại nha."
Tiểu Đào bị chọc cười khanh khách không ngừng, lấy cành liễu chọc vào cổ hắn, chọc Hoắc Trầm liên tục xin tha. Hai người không nhanh không chậm mà đi, ngồi xe ngựa mệt liền xuống đi bộ vài bước, đi mệt lại lên xe ngồi, tới giữa trưa nắng có chút mạnh, Hoắc Trầm liền đi lấy cây cỏ hoa lá kết lại thành vòng hoa đưa cho Tiểu Đào mang lên đầu.
" Tiểu Đào, thật xinh đẹp! Nàng sao lại có thể đẹp như vậy, may mắn ta năm ngoái liền trở về, bằng không liền bỏ lỡ rồi, ta đây liền hối hận cả đời." Ánh mắt hạnh phúc của Hoắc Trầm trước sau đều lưu luyến trên người Tiểu Đào.
Tiểu Đào đỡ vòng hoa trên đầu, cảm thấy đặc biệt thích: " nào có đẹp như chàng nói? Ban ngày ban mặt nói mấy câu mê sảng đó à, nếu chàng năm trước không trở lại, không quen biết ta, lấy đâu ra hối hận?"
Hoắc Trầm cười ha ha, tiếng cười sang sảng quanh quẩn khắp ruộng đồng.
" tiểu nương tử của ta không chỉ có đẹp, lại còn thông minh như vậy, tương lai sinh đứa nhỏ, nhất định càng thông minh."
Tiểu Đào thấy xung quanh bằng phẳng, nói ngừng xe ngựa lại, đi đến bờ sông nhỏ, soi xuống nước mặt nước bộ dáng xinh đẹp của mình. Hoắc Trầm ném dây cương xuống, để ngựa tự mình ăn cỏ, hắn đi đến bên cạnh Tiểu Đào ôm nàng từ phía sau, một hai phải soi bóng mình cùng nàng xuống nước.
Nước sông trong vắt thấy được cả đáy, bích ba vô ngân, trong nước hiện lên hình bóng của một đôi nam nữ. nam nhân cao lớn uy mãnh, mang tới cảm giác an toàn, nữ nhân nhỏ nhắn nhu nhược, mềm mại động lòng người.
" nàng nhìn, hai ta thật sự là một đôi trời sinh, nhìn thế nào cũng thấy đẹp đôi."
Hoắc Trầm da mặt dày tự sướng.
Mỹ nhân trong nước bật cười, môi đỏ khẽ mở, lộ ra mấy răng nhỏ trắng xinh: " vừa rồi còn có cá nhỏ ở dưới nước nhìn ta đấy, chàng đi tới, chúng đều chạy mất rồi."
" cái này là đương nhiên, nương tử của ta là ai cơ chứ, ai cũng đừng hòng mơ tưởng đến Tiểu Đào nhà ta, động vật nhỏ cũng không được. con cá nào dám tới? Ta phải bắt chúng lên mới được, nướng ăn." Hoắc Trầm lại ở trên khuôn mặt trắng nõn của nàng hôn lên một cái, giống như đang đánh giấu quyền sở hữu.
Hai người dọc đường đi vô cùng thân mật, chốc lát lại cãi nhau ầm ĩ, giống như đang đi du sơn ngoạn thủy, ba ngày sau xe ngựa đi tới Thâm Châu.
" Tiểu Đào muội nhìn xem,kia chính là vườn mật đào." Hoắc Trầm giơ tay chỉ về phía rừng đào lớn cách đó không xa.
" thật lớn a, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối luôn." Tiểu Đào chưa từng nhìn thấy vườn trái cây nào lớn như vậy, nếu nở hoa chẳng phải đặc biệt đẹp hay sao.
" đương nhiên là lớn rồi, đây là đào được mang đi tiến cống, là đào được đưa vào cung cho hoàng thượng ăn. Nhưng không lien quan, hai ngày nữa chúng ta mang vài cây giống về tự mình trồng, cũng có thể ăn được đào ngọt. hương vị có lẽ so với đào được chọn làm cống phẩm chắc sẽ kém hơn một chút, bất quá ăn cũng rất ngon rồi." Hoắc Trầm vừa nói, vừa dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Đào, nhưng thật ra ăn ngon như thế nào cũng không ngon bằng được Tiểu Đào trên giường đất.
Su phụ của Hoắc Trầm tên là Giang Thạch, là một người có tay nghề, lại trung thực, cả đời gắn bó với nghề, cũng thu mấy đồ đệ. Chỉ là mấy người trước không có chí khí, vội vã về nhà kiếm tiền, cũng không nắm chắc được tay nghề liền đi. Chỉ có một đệ tử quan môn là Hoắc Trầm, ở bên cạnh ông kiên trì học 8 năm, cũng không kêu ca khổ sở mệt nhọc, đem hết tài nghệ trong tay ông học được, ở đây còn có thể nói là trò giỏi hơn thầy rồi.
Giang thạch có hai nữ nhi, không có nhi tử. trưởng nữ gả xa, ở Tấn Châu, thứ nữ gả cách đây bốn thôn. Vốn dĩ ông muốn đem tay nghề này truyền thụ cho con rể thứ hai, để hắn kế thừa y bát của ông. Ai ngờ tiểu tử này nhìn thì cao to, cuối cùng thì lại là một tên ham ăn biếng làm, không dốc sức cho nghề rèn.
Cho nên, sau khi giang thạch thu Hoắc Trầm làm đồ đệ, cơ hồ là đem hết tài nghệ của bản thân truyền thụ cho hắn, đối đãi với hắn như con ruột, hận không thể cưới cho hắn một nàng dâu ở Thâm Châu để hăn có thể ở lại đây. Chính là Hoắc Trầm lại một lòng hướng về quê nhà, muốn mở lại tiệm rèn Hoắc gia, cha nương hắn chết đột ngột làm hắn không qua thoát ra khỏi hố sâu này, ông biết không thể cưỡng cầu được hắn, mới để cho hắn đi về.
" sư phụ, sư nương, con đã về rồi!" Hoắc Trầm nhìn thấy cửa sắt đỏ nhà sư phụ, liền hưng phấn mà nhảy xuống xe ngựa, chạy tới cửa lớn đẩy ra.
Xe ngựa trực tiếp đưa vào trong viện, một lão phụ nhân tóc hoa râm từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy Hoắc Trầm bà khó có thể tin được xoa hai mắt sung đỏ, òa một tiếng khóc lớn: " Đại Trầm a, con cuối cùng cũng tới rồi."
" đúng vậy, sư nương, con cưới vợ, con mang nàng tới đây cho các người nhìn, nhìn ngài xem, sao lại khóc như vậy."
Hoắc Trầm đem xe ngựa buộc lại ở gốc cây táo, vui mừng mà chạy đến trước mặt bà.
" tới là tốt rồi, con không tới, sư phụ con không nhắm mắt được." Mễ thị vừa khóc vừa nói.
Hoắc Trầm sửng sốt: " sư nương, ngài nói gì vậy? sư phụ con làm sao?"
" con mau vào nhìn ông ấy đi, trái chờ con không tới, phải đợi cũng không thấy, làm ta vội muốn chết rồi." Mễ thị lúc này mới nhìn tới Tiểu Đào đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh, đưa tay đón nàng vào nhà.
Hoắc Trầm không rảnh nghĩ tới chuyện dỡ hàng ra nữa, bước nhanh chân đi vào phòng, liền thấy sư phụ hắn nằm trên giường đất, bộ dạng hơi thở yếu ót thoi thóp: "sư phụ, sư phụ ngài sao lại như thế này? Năm trước thời điểm con đi không phải còn rất tốt sao, đây là làm sao?"
Hoắc Trầm vội đến mức mắt đỏ bừng, quỳ một gối trước giường đất, cẩn thận mà nắm lấy bàn tay to tái nhợt vô lực của sư phụ.
Thân thể Giang Thạch không thể cử động nhưng đôi mắt vẫn có thể nhìn, tai vẫn nghe được, nhìn thấy Hoắc Trầm, đôi mắt vẩn đục đỏ lên nước mắt liền rơi xuống, âm thanh yếu ớt: " Đại Trầm, con rốt cục tới rồi. ta...ta liền chờ con tới....muốn nói chuyện với con."
Hoắc Trầm lau nước mắt, trách móc nói: " sư phụ, trước đừng nó nữa, con đi tìm đại phu cho ngài, tìm đại phu tốt nhất tới cứu ngài. Đây là bệnh gì, con sẽ tìm đại phu chuyên cứu bệnh tới đây."
Mễ thị tiến vào, đứng bên cạnh nói: " ông ấy lên núi tìm quặng sắt tốt, sau đó liền ngã xuống, đã tìm đại phu tới xem, vô dụng, xương quan trọng trong cơ thể đã bị gãy mấy cái, nối đều nối không được nữa."
Hoắc Trầm khó có thể tin được mà nhìn sư phụ, trong lòng đau đớn: " đây là xảy ra từ khi nào? Tại sao lại không tìm người đưa tìn cho con?"
Mễ thị sửng sốt: " con không phải nhận được tin mới tới đây sao? Chuyện xảy ra tháng trước, ta để nhị cô gia đưa tin, con còn gửi về ba lần thư, một cái con nói tháng giêng quá bận, lần thứ hai con nói không ở nhà, lần ba con nói 10 ngày nữa tới, đợi hơn 10 ngày rốt cuộc con cũng tới đây."
Hoắc Trầm lập tức liền nổi giận, gân xanh trên trán nổi lên, tiếng nắm tay ca ca vang lên, sợ làm sợ tới sư phụ, âm thanh liền đè xuống: " nào có người nào đưa tin cho con? Con một chút cũng không biết việc này. Nếu biết sư phụ xảy ra chuyện, con đã sớm chạy tới đây, chính là có việc gì đi nữa con cũng không thể mặc kệ sư phụ, là tên hèn hạ nào sắp đặt chuyện này?"
Lần này Mễ thị liền ngây dại, sau đó liền hiểu được: " được lắm, thằng nhãi ranh Thiết Khánh, hắn căn bản là không đi truyền tìn cho con. Khó trách, ta cùng sư phụ con cũng không thể tin được, con như thế nào lại thành người như vậy, học nghệ xong liền đem sư phụ ném sang một bên mặc kệ không quan tâm, ta đi tìm tên chết tiệt kia."
Mễ thị thở phì phì mà đi ra ngoài, Hoắc Trầm lo bà có nguy hiểm, vừa muốn đuổi theo, đã bị sư phụ gọi lại: " Đại Trầm, quay lại, để bà ấy đi đi, Thiết Khanh không dám....lại đây, đến gần sư phụ, ta có lời...nói."
Hoắc Trầm đi tới bên cạnh ông, nghiêm túc nghe lời ông nói.
" nha đầu này, là nương tử của con?"Giang Thạch nhìn về phía Tiểu Đào.
Hoắc Trầm xoay người kéo tay tiểu đào qua: " vâng, sư phụ, đây là nương tử của con. Thời điểm thành thân, vốn dĩ muốn mời người tới uống rượu mừng, chính là tháng chạp trời đổ đại tuyết, đi không thuận lợi. bây giờ là đầu xuân, con mang tới ra mắt hai người. nàng đang mang thai, con sắp làm cha rồi."
Tiểu Đào ngoan ngoãn cúi đầu vái chào, gọi một tiếng: " sư phụ."
" tốt, tốt....hài tử tốt." Giang Thạch nhìn Tiểu Đào gật đầu, tiếp tục nói: " Đại Trầm, bản lĩnh cả đời này ta đều dạy cho con rồi, không tiếc nuối...duy nhất, ăn năn, chính là...không có rèn được kiếm huyền thiết. ta....không cam lòng, thật ra...chúng ta không phải thợp rèn bình thường, là...tiền triều... truyền nhân của Trương Gia Sơn." Giang Thạch cố hết sức lực nói ra.
Hoắc Trầm sửng sốt: " sư phụ, Trương Gia Sơn tiền triều con đã nghe nói qua, chính là, đồ tử đồ tôn không phải đều là bị giết hết rồi sao?"
Giang Thạch chậm rãi lắc đầu: " không...nếu thật sự bị giết hết, nào có huyền thiết kiếm nữa....phương pháp chế tạo. cha ta,...chính là...đệ tử quan môn của Trương Giả Sơn, ta không có nhị tử, con...con...cầm cái này...."
Ông cố sức, mà dịch dịch thân thể, giống như đang ở bên dưới đệm giường lấy lên thứ gì, Hoắc Trầm theo ý tứ của ông lấy ra, cầm ra một miếng da dê bên trên có viết chữ.
" đây là...binh khí...bí kíp luyện binh khí, đáng tiếc cả đời ta.... Không, vô dụng. con cầm lấy, đừng làm bảo bối sư gia thất truyền." Giang Thạch tiếc nuối thở dài.
Hoắc Trầm nhìn kỹ da dê trong tay, có hình cũng có chữ viết, đã cũ nên có chút ố vàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ.
" sư phụ, tổ sư gia bị giết, chúng ta không có biện pháp báo thù còn chưa tính, tại sao lại đi chế tạo binh khí cho triều đình?"
Giang Thạch gian nan lắc đầu: " không...không phải, không phải như vậy. sư gia là...là bị một gia tộc giết, thành bị đánh phá, bọn chúng sợ sư gia đầu hàng, liền...bị giết, chết không nhắm mắt...khuất tất."
" sư phụ, ngài là muốn con đi chế tạo binh khí cho triều đình sao?"
Hoắc Trầm đem da dê cuộn lại, nhét vào trong ngực, đồ sưu phụ đưa cho hắn, hắn nhất định phải bảo tồn thật tốt.