Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 54



Edit shitbaydaytroi.

Tiểu Đào chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Hoắc Trầm: "huynh làm sao mà lại biết được?"

Hoắc Trầm đắc ý cười, cố ý không nói cho nàng biết, quay trở lại bàn rèn, lại leng keng gõ lên. Bất quá, lần này âm thanh rèn sắt thập phần dễ nghe, cùng cuồng phong bão tố khi nãy hoàn toàn bất đồng.

Tiểu Đào chưa hề bỏ ý định hỏi rõ rang, cầm lấy tay áo hắn, không cho hắn làm việc: " huynh mau nói cho muội biết, nếu không muội sẽ buồn lắm a, muội không nhìn ra được, làm sao huynh nhìn ra được?"

Hoắc Trầm dừng lại đại chùy, mặt mày hớn hở mà nhìn nàng: " muội mới nhìn thấy bao nhiêu lần a? ta chính là ngày nào cũng ở cửa sổ này nhìn thấy đấy, đặc biệt lúc muội chưa có mở tiệm mì ở đây, hai người kia đều dưới mí mắt ta làm việc, làm ta nhớ muội muốn chết, lúc này mới quyết định nói với muội chuyện mở tiệm mì."

Tiểu Đào nghe hắn nói xong liền xấu hổ, nhưng trong lòng lại giống như có mật. đi tới ghế trước cửa tiệm ngồi xuống, nhịn không được lại nhìn thoáng qua tiệm thịt đối diện.

" đường táo vừa giòn vừa ngọt đây, lại có thêm bánh mứt táo, ăn ngon lại rẻ, mau mau tới mua nha..." trên đường cái truyền đến âm thanh rao hàng của Tiểu Liễu, Tiểu Đào lập tức từ trên ghế đứng lên, chạy đến phía sau Hoắc Trầm trốn, nhờ thân hình to lớn của Hoắc Trầm che chắn người nàng, nhìn xuyên qua cành liễu trước cửa sang phía tiệm thịt đối diện.

Trần mẫn đạt đang lọc xương nhìn thoáng qua Tiểu Liễu, cười rồi cao giọng hô: " tiêu liễu, mau tới đây a, ta mới lọc tốt một đống xương lớn nha."

Tiểu Liễu vác rổ tới, không nhanh không chậm lắc lư đi tới: " Trần đại ca, hôm nay ta không giúp ngươi thu tiền nha, sao ngươi lại còn muốn đưa cho ta xương?"

Trần mẫn đạt cười hì hì, hai mắt híp lại cong cong giống như trăng rằm: " tuy rằng hôm nay muội không giúp ta thu tiền nhưng ngày thường muội vẫn giúp ta nha. Ta là người chỉ nhìn thấy lợi ích của bản thân thôi sao? hôm nay muội không giúp ta, ta liền không cho muội xương?"

Tiểu Liễu cười, đắc ý mà lắc đầu: " ta quả nhiên không có nhìn lầm người, không tồi không tồi. Chẳng qua là ngươi vẫn không có tay nghề tốt nha, người khác càng lọc càng ít thịt đi, người thì càng lọc càng nhiều thịt lên là thế nào?"

Trần mẫn đạt híp mắt cười, không nói gì, chỉ đem chỗ xương lớn kia bọc tốt lại, bỏ vào rổ của Tiểu Liễu.

" đa tạ!"

Tiểu Liễu sang sảng nói cảm tạ, quay đầu liền nói sang cửa tiệm thợ rèn: "tỷ, hôm nay không họp chợ, không có người, nếu không chúng ta sớm chút về nhà đi."

Không chờ Tiểu Đào nói, Hoắc Trầm nhảy ra trước cự tuyệt: " muội không có việc gì thì về trước đi, ta còn có chút chuyện muốn thương lượng với tỷ tỷ của muội, lát nữa liền đưa nàng ấy về sau."

Tiểu Liễu thập phần khoa trương mà bĩu môi: " ai nha, hai người cả buổi sáng ngồi ngốc bên nhau rồi nha, có bao nhiêu chuyện cần nói mà bây giờ vẫn chưa xong a? sau này thành thân rồi, huynh muốn nhìn bao nhiêu chả được nha, mỗi ngày đều nhìn, phiền chết huynh."

Hoắc Trầm cười không ngừng: " ta không sợ phiền, ta ngày nào cũng muốn nhìn thấy Tiểu Đào nhà ta a."

Tiểu Liễu cười ha ha, trần mẫn đạt không rõ cũng nhìn sang thăm dò. Tiểu Đào nhìn hắn, lại nhìn muội muội nhà mình, nói với Hoắc Trầm: " hôm nay muội cùng Tiểu Liễu về nhà, dù sao trong bếp vẫn condf thừa màn thầu với thịt hầm đấy, huynh tới trưa tự mình hâm nóng thức ăn lại rồi ăn."

" Tiểu Đào, ta thực sự có chuyện muốn nói với muội, ta vừa rồi nói cùng muội, muội chưa có nghe được." Hoắc Trầm buồn buồn nói.

" huynh có chuyện gì nha? Muội vừa rồi ở đây nửa ngày có nghe thấy huynh nói gì đâu." Hắn vừa nói câu kia thực sự Tiểu Đào không có nghe thấy.

Chuyện làm chăn mới, Hoắc Trầm không muốn nói trước mặt em vợ, sợ bị nàng lại giễu cợt. Chính là Tiểu Đào hỏi đến chuyện này, nếu là hắn không nói, liền chứng minh ra là không có chuyện gì, sau này Tiểu Đào có phải không thèm tin lời hắn nói nữa đúng không?

So với sự tín nhiệm của Tiểu Đào đối với bản thân thì chuyện bị cô em vợ giễu cợt vài câu tính là cái gì. Hoắc Trầm nghĩ vậy da mặt liên f dày thêm nói: " ta vừa rồi nói với muội, chúng ta rất nhanh sẽ thành thân, có phải làm giường tân hôn rồi không? Muội chỉ làm cho ta y phục cung với giày, nhưng chưa thấy muội làm chăn. Về sau thành thân không thể nằm giường đệm cũ được. Lại nói chăn kia quá nhỏ, không vừa cho hai....."

Không chờ hắn nói hết câu, Tiểu Liễu che miệng cười, ở bên kia cười ngửa tới ngửa lui.

Mặt nhỏ Tiểu Đào đỏ bừng, hung hăng trừng mắt to nhìn hắn. Làm sao lại phải nói mấy lời này trước mặt Tiểu Liễu nha? Thời điểm không có ai lại nói không được hay sao?

Tiểu Đào tức giận khẽ hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi vào cửa nhỏ thông với tiệm mì, khóa cửa tiệm lại, thu thập đò của mình chuẩn bị cùng Tiểu Liễu đi về nhà.

Hoắc Trầm vừa nhìn thấy Tiểu Đào tức giận, hoảng sợ ném thiết chùy sang một bên, chạy đi theo ôm chặt lấy Tiểu Đào, nói năng cũng lộn xộn: "Tiểu Đào, muội đừng giận ta vốn dĩ không nghĩ sẽ ở trước mặt Tiểu Đào nói ra mấy lời này. Nhưng muội kêu ta nói, nếu ta không nói, ta sợ muội nghĩ ta gạt muội..."

Tiểu Đào đẩy hắn hai cái đẩy không được, thấy hắn sắc mặt khẩn trương, lông mày nhíu chặt lại, đành phải mở miệng giải thích: " muội không giận, chuyện làm chăn mới này nào có tân nương nào đi làm đâu, đều là bên nhà trai tìm nữ nhân toàn phúc đến làm."

" thì ra là như vậy, vậy ta đi tìm nhị thẩm cùng tam thẩm đến hỗ trợ tìm người. Muội đừng tức giận,được không?"

Hoắc Trầm khẩn trương nhìn sắc mặt Tiểu Đào.

" muội đã nói muội không có tức giận, muội muốn cùng Tiểu Liễu về nhà, muội có việc muốn hỏi muội ấy." Tiểu Đào nghịch ngợm mà nhìn hắn chớp chớp mắt vài cái, nhỏ giọng nói.

Hoắc Trầm lúc này trong lòng mới yên tâm, nếu không phải Tiểu Liễu đang ở đây hắn nhất định sẽ làm Tiểu Đào hôn hắn một cái, lấy cớ này chứng mình nàng không có giân hắn. Chính là, cách vách còn có cô em vợ đang nhìn chằm chằm tìm thời cơ để cười nhạo hắn đấy, hắn không dám nói ra yêu cầu như vậy, kể cả khi nói ra thì chắc chắn Tiểu Đào cũng không đồng ý với hắn.

Hoắc Trầm lưu luyến buông Tiểu Đào ra, đưa hai tỷ muội ra cửa, mới quay lại tiếp tục công việc.

Hai tỷ muội đi trên con đường nhỏ về thôn, Tiểu Liễu nhìn Tiểu Đào một cái rồi cười một trận, lát sau lại liếc nhìn Tiểu Đào một cái lại cười, làm Tiểu Đào cười khổ nói: " muội cười cái gì? Có cái gì buồn cười sao, tỷ muốn nói chuyện nghiêm túc với muội, muội cảm thấy trần mẫn đạt là người như thế nào?"

Tiểu Liễu nhìn tỷ tỷ của nàng khó hiểu, không biết tại sao lại nhắc tới thư sinh bán thịt kia: " khá tốt nha, thành thật, cũng rất hào phóng, muội mỗi lần tới giúp hắn thu tiền, hắn đều sẽ đưa cho muội mang về chút xương, về nhà hầm canh xương cho cha uống, cái này là tỷ có biết nha."

" chuyện này đương nhiên là tỷ có biết, tỷ là muốn hỏi muội, có chuyện gì khác tỷ không biết không?" tiểu đài hết sức quan sát sắc mặt Tiểu Liễu, không chú ý xuống dưới chân, vấp phải đá trên đường lão đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Tiểu Liễu lại cười ha ha: "tỷ, từ lúc đính thân, muội phát hiện tỷ càng ngày càng ngốc nha, là bị tỷ phu dưỡng tới choáng váng hay sao? nếu cứ như vậy về sau chỉ ngồi trên giường đất đếm tiền thôi. Tỷ chờ về sau tỷ phu đặt tỷ vào lòng bàn tay mà yêu thương thôi."

Tiểu Đào lấy chân đạp đạp xuống hòn đá dưới chân mấy cái, lại đá nó xuống ven ruộng lúa mạch: " muội đừng có mà đánh trống lảng, tỷ đang nói chuyện thẳng thắn với muội. Nếu muội cảm thấy Trần đại ca không tệ, tỷ thỉnh Thái bà bà tới hộ trợ làm mai, sớm một chút định cho hai người, định xuống sớm là tốt nhất."

Tiểu Liễu bước chân chưa dừng lại, trên mặt lại ngẩn ra: "tỷ nói cái gì vậy? Làm mai, làm mai cái gì?"

" muội nói xem làm mai cái gì? Đính thân cho hai người, muội không phải coi trọng hắn hay sao?" Tiểu Đào cảm thấy sau khi được Hoắc Trầm nhắc nhở liền nhìn thấu được tình cảm của muội muội, rất có cảm giác thành tựu, ôm tay nhỏ rất đắc ý.

Tiểu Liễu buồn cười nói: " tỷ như thế nào biết muội coi trọng hắn?"

Tiểu Đào cẩn thận nhìn trước sau thấy không có người mới yên tâm nói: "ai nha, muội đừng không thừa nhận, hai tỷ muội chúng ta có chuyện gì mà không thể nói được nha? sớm một chút định việc xong, để cho nãi nãi không tự ý an bày hôn sự cho muội, Trước kia không phải muội nói với ta, muốn tự mình đi tìm nam nhân thích hợp hay sao? may mắn hôm nay Đại Trầm ca nhắc nhở ta, bằng không thiếu chút nữa ta liền đem Trần đại ca giới thiệu cho Tiểu Trân."

Tiểu Liễu ôm bụng cười đến nỗi đi không nổi, ngồi xổm trên mặt đất cười đủ rồi mới ngước lên nhìn Tiểu Đào nói: " tỷ phu thật là, thật sự không như hắn nói đâu. Còn có tỷ, tỷ cũng là người cố chấp không đâm đầu vào tường không quay đầu lại. Phu thê hai người còn có thể nhìn ra được việc này hay sao? muội cùng hắn thật sựu không có việc gì, được chưa? Mấy người tại sao lại nhìn ra thành cái này?"

Tiểu Đào khăng khăng một mực cho rằng chính mình cùng Hoắc Trầm suy đoán là đúng, lại không nghĩ rằng Tiểu Liễu luôn luôn sảng khoái lại không thừa nhận, liền buồn bực hỏi: " muội thật sự không thấy có cảm giác gì sao? vậy muội mỗi ngày tới giúp hắn thu tiền làm gì? Hơn nữa tỷ nhìn thấy hắn đối với muội khá tốt, thịt trên xương hắn đưa muội mang về càng ngày càng nhiều."

Tiểu Liễu cười đủ, đứng dậy, thần sắc nghiêm túc nhìn tỷ tỷ nói: " muội thật sự không cảm thấy có cảm giác gì với hắn, giúp hắn thu tiền là vì nhân cơ hội bán được đường táo, thuận tiện xin ít xương về cho cha hầm canh uống, muội cũng không nợ hắn. Tỷ nhìn hắn thật là ngốc a, cắt miếng thịt, cắt vài lần đều không chuẩn, lọc xương, cảm giác giống như muốn cắt cả tay, muội nhìn còn sốt ruột thay hắn. Muội không nghĩ sẽ tìm nam nhân như vậy, muội muốn tìm là người tình thần nhanh nhẹn, lại có khả năng, tương lai hai người buôn bán khẳng định sinh ý càng ngày càng lớn. Mau đem Trần Mẫn Đạt giới thiệu cho Trân tỷ đi, đừng giữ lại cho muội, muội không cảm thấy gì hết."

Lần này Tiểu Đào trợn tròn mắt, xem Tiểu Liễu nói nghiêm túc như vậy thật sự là không cảm giác gì với Trần Mẫn Đạt.

" chính là muội nghĩ lại, nhóm tiểu tử trấn trên nào có người nào biết ăn nói, lại nhanh nhẹn có khả năng, mọi thứ đều tốt? Trần đại ca khá tốt, muội biết đủ đi. Không nhanh tay định ra tới, muội không sợ nãi nãi an bài hôn sự cho muội?" Tiểu Đào có chút sốt ruột nói.

Tiểu Liễu chẳng hề để ý mà xách rổ đi phía trước, thỉnh thoảng lại đá một cục đá trên đường xuống ruộng: "muội mới không sợ, nãi nãi an bài muội cũng không đáp ứng. Nói gì nữa, tính tình nãi nãi tỷ còn không rõ ràng sao, chọn quả hồng mềm mà nắn thôi. Muội từ nhỏ không nghe lời nãi nãi, bà sẽ không an bài hôn sự cho muội đâu."

Nhìn bóng dáng muội muội, Tiểu Đào có chút rối rắm, trước kia cảm thấy muội muội quá nhỏ, không thay nàng suy nghĩ chuyện hôn sự. Chính là hôm nay, chính là phát hiện sang năm Tiểu Liễu đã 14 tuổi, cũng có thể đính thân. Trần Mẫn Đạt là người không tồi, hơn nữa Tiểu Đào cảm thấy, hắn là thích Tiểu Liễu nhà nàng.

Hai tỷ muội không nói chuyện nữa, Tiểu Đào rũ đầu yên lặng suy nghĩ một đường, thời điểm tới cửa nhà, nàng rốt cuộc nghĩ thông suốt. Tiểu Liễu trong lòng hẳn là có Trần Mẫn Đạt đi, chẳng qua hiện tại bọn họ thời gian nhận thức nhau quá ít, không có ý thức được đối phương ở trong lòng mình có bao nhiêu phân lượng. Tựa như bản thân cùng Hoắc Trầm lúc vừa mới bắt đầu, thời điểm không thẳng thắn với nhau không biết được.

Nàng sẽ không đem Trần Mẫn Đạt giới thiệu cho Tiểu Trân nữa, giữ lại cho muội muội nhà mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv