Nguyên Tử Ngạn âm trầm đánh giá xung quanh, nơi đây không phải là nhà của mình, càng không phải ở bệnh viện, như thế nào lai ở nơi này?
Chẳng lẽ, giống như trong các loại huyền thoại, cái này là nữ chính sau khi chết liền xuyên không, trở thành một loại nhân vật vĩ đại, được mọi người tôn sùng? Làm gì có chuyện như vậy, quá hư cấu rồi!
Mà mình chẳng lẽ là chết rồi? Không! Chắc chắn không!
Nhưng là, nơi này có chút quen thuộc nha, nhìn xem phong cách này, mình đã từng được thấy trong sách, báo, trên cả các trang mạng nữa đấy, cách bày trí của những năm 1988 cùng với nơi này không mấy sai lệch.
Có phải hay không là bản thân đang ở một ngôi nhà cổ? Là bị bắt cóc hay sao? Chắc chắn là do mình tự nghĩ ra rồi, quá không thực tế đi!
Vậy mọi chuyện rốt cục là thế nào đây?
Nguyên Tử Ngạn suy tư nghĩ ngợi, bỗng, cánh cửa phòng màu trắng hoa lệ mở ra, gồm có mười bốn người bước vào tất cả.
Dẫn đầu là một vị lão gia thần sắc tươi trẻ, mặc dù tuổi tác đã khá cao. Hai bên ông ta là hai vị phu nhân xinh đẹp, ngực to, mông lớn, thân hình đầy đặn, hai người này xứng đáng làm con cái của ông ta hơn, nhưng nhìn thế nào hai người này cũng là vợ lẽ của ông ta rước về. Tiếp theo là ba nàng hầu, cùng những anh chàng tuần tú, ai nấy sắc mặc đều trầm xuống, con ngươi bất động, có phần lo sợ.
Ngụy Cố Trung lo lắng lên tiếng: "Bạch nhi, con không sao chứ?"
Nguyên Tử Ngạn khó hiểu nhìn Ngụy Cố Trung, tỏ vẻ bản thân không hiểu ông ta nói cái gì, và đang gọi ai. Nguyên Tử Ngạn xoay người tìm cái người Bạch nhi gì đó, nhưng là bặt vô âm tính.
Ngụy Cố Trung lúc này lo lắng hơn nữa, bước tới giường, ông ta ngồi phịch xuống, lo lắng xem con gái một cách kĩ lưỡng, dịu dàng lên tiếng: "Bạch nhi, con đang tìm cái gì, nói xem cha có giúp gì được hay không?"
Người này gọi mình là Bạch nhi? Vậy mình là Bạch nhi? Nhưng mà, những người ăn mặc như vậy, là muốn đóng phim hay sao, chẳng lẽ mình được vinh dự như thế, trở thành một diễn viên sau một đêm ư?
Nguyên Tử Ngạn suy nghĩ, khó hiểu nhìn Ngụy Cố Trung, hàm râu kia thật nhiều, là giả sao? Nguyên Tử Ngạn có chút tò mò, liền đưa tay lên toan gỡ ra chùm râu giả của Ngụy Cố Trung, nhưng mà,đó là râu thật, râu thật đấy! Nguyên Tử Ngạn dùng sức bức thế nào thì hàm râu kia cũng không bức ra được, liền suy đoán là râu thật. Mấy hạ nhân kia thấy Nguyên Tử Ngạn như vậy thì liền ngăn cản, tách cha con hai người họ ra, Ngụy Tử Ngạn thống khó xoa xoa chòm râu, khóe mắt động nước.
Tức giận hô: "Các ngươi, mau mời bác sĩ tới cho ta! Đều tại tên khốn kiếp kia từ hôn, khiến con ta thành ra như vậy, ta nhất định sẽ băm hắn ra vạn mãnh cho cá sấu ăn!", Ngụy Cố Trung hừ lạnh một cái, sau đó liền căn dặn bọn người hầu chăm sóc tốt cho tiểu thư, sau đó cùng nhóm người kia rời đi.