Tôi loay hoay dọn dẹp mớ sách vở và đồ không cần thiết trên bàn học. Chợt nhận ra mấy quyển truyện tôi mượn Chương Hy khá lâu mà chưa trả.
Hôm nay tôi cũng khá rảnh, bỏ mấy quyển truyện vài túi sách. Tôi băng cầu qua nhà Chương Hy.
Nhà Chương Hy cách nhà tôi một con sông và vài dãy đất trống. Sau khi qua cầu, tôi lại phải đi một đoạn nữa mới đến nơi.
Từ hồi bé đến giờ. Tôi rất ít khi qua Chương Hy. Số lần đến cũng đếm trên đầu ngón tay. Đa phần là Chương Hy qua nhà tôi. Cảm giác ba mẹ tôi khá thỏa mái, xem Chương Hy như con cái trong nhà. Còn tôi mỗi khi qua nhà con nhỏ, lại phải lấm la, lấm lét. Mẹ Chương Hy đối với tôi thì rất bình thường. Bác gái khá vui vẻ và hoạt bát. Riêng ba Chương Hy, ông luôn giương mắt nhìn xoáy sâu tôi. Làm tôi có phần hơi ái ngại. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng nói chuyện với bác trai.
Đến đầu ngõ, tôi vịn tay vào cổng tre. Cố nhìn vào trong nhà có ai không. Hai con chó trong nhà sủa. Đột nhiên tôi nghe tiếng đàn ông ngoài sau lưng.
- Con tìm ai?
Tôi xoay lưng, chợt nhận ra là bác trai.
Ông hơi trợn mắt vẻ ngạc nhiên nhìn tôi. Nhưng rất nhanh chống đã thu về đôi mắt cương nghị, bình thản.
Lạnh lùng mở cổng đi vào, không quay lại nhìn. Ba Chương Hy buông miệng.
- Nó ở trong nhà.
Tôi đi vào, vươn tay đóng cổng.
Ngoài kia, những hạt mưa phùn đầu hạ lất phất bay...
Tiếng chày vang dội từ góc bếp, chắc Chương Hy hay bác gái đang nấu ăn.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh.
Tính ra thì cũng rất lâu rồi tôi mới đến lại đây. Từ năm lớp sáu. Mà bây giờ đã là mười một. Năm năm rồi nhỉ? Mọi nội thất và cảnh vật có chút thay đổi.
Mặc dù đã năm năm. Nhưng tôi vẫn chẳng quên phòng Chương Hy ở hướng nào. Tôi rẻ phải, chẳng mấy chóc đã đứng trước phòng con nhỏ.
Đẩy nhẹ cánh cửa. Khe cửa he hé đủ để tôi nhìn thấy Chương Hy đang ngồi thù lù trên giường.
Nghĩ nào, nghĩ nào. Thường ngày Chương Hy đến nhà tôi luôn bí mật vào phòng hù dọa, hay giật lấy quyển truyện tôi đang cầm một cách bất ngờ.
Nếu bây giờ tôi bất ngờ giật cái miếng trắng trắng trên tay nó thì thế nào nhỉ? Nó vừa bất ngờ vì bị cướp, lại càng bất ngờ vì thấy tôi cho mà xem.
Tôi cười khoái chí. Nhè nhẹ mở cửa bước chầm chậm vào trong.
Đến cạnh Chương Hy, tôi giật lấy cái thứ nó đang cầm xem. Hí hửng cười to.
Chương Hy bị tôi giật lấy, phút chốc giật mẩy mình. Lại thấy tôi, nó trợn to hai mắt.
- Sao. Sao. Thấy chị mày bất ngờ lắm phải không?
Tôi cười ha há. Mặc nó đứng như trời tròng.
Tôi nhận ra trên tay tôi là một tấm ảnh. Giây phút tôi híp mắt nhìn tấm ảnh với tâm trạg khoái trá thì Chương Hy chỉ biết đứng lặng. Mặt mày tái xanh. Bất động.
Trời ơi! Có cần phải ngạc nhiên đến độ vậy không cơ chứ?
Tôi chăm chú nhìn tấm ảnh trên tay. Trái tim bất chợt ngưng động.
Khoảng không gian đứng lại, chỉ nghe tiếng cạch cạch từ chiếc đồng hồ trên bàn kế bên.
Lí do tại sao. Tại sao... Người phụ nữ trong bức ảnh... Y hệt tôi...?