Đám đông mỗi lúc một hô hoán to, mọi người bàn tán xôn xao. Nhưng tôi không tài nào có thể nghe rõ cả, hai bên tai cứ ù ù, mọi âm thanh thu nhận mỗi lúc một khó khăn.
Chẳng biết hai người bọn họ ôm nhau đến bao lâu, nhưng tôi bấy giờ đã cảm thấy cơ thể mình đông cứng, nhích lên cũng không được, nhích xuống cũng chẳng xong. Thật sự rất chật vật và khó khăn. Lồng ngực nghen nghẹn. Tôi có cảm giác như bị ép nước. Nhưng là vì gì chứ? Vì hình ảnh ngay lúc này đó ư?
Tôi có cảm giác ai đó lây lây cánh tay mình, thất thần quay lại. Kim Long đang cắm cúi bám lấy tay tôi.
- Mẹ..
kim Long ri rí kêu, tôi cuối cùng cũng chớp mắt được. Nặng trĩu nhìn cậu bạn.
Bên kia, cô gái tên Linh Nhi cuối cùng cũng buông Thiên Bảo ra, liếc nhìn về phía chúng tôi.
- Đó là ai? - Cô lại quay sang nhìn Thiên Bảo.
Trái tim tôi đập liên hồi, tựa như muốn thúc giục Thiên Bảo nhìn về phía tôi, nhưng không. Ánh mắt cậu ta, vẫn chăm chăm nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều không góc cạnh.
Linh Nhi chủ động đi về phía tôi, ánh mắt tâm thúy, dò xét.
- Cô là ai?
Từ cánh môi xinh đẹp mấp máy kia, tôi thấy mình hoảng loạn. Đầu óc mà một mảng rối rắm.
- Tôi... Tôi...
- Mẹ tôi là bạn gái ba tôi. - Kim Long ngốc nghếch bênh vực tôi nói lớn.
Gươn mặt Linh Nhi có chút khó hiểu.
Kim Long tiếp lời.
- Ba tôi là Thiên Bảo, mẹ tôi là Diệp Hân, hai người họ là một đôi.
Mọi người ồ to lên, tiếng đám đông lần nữa rộn ràng bên tai.
- Cô là Diệp Hân?
- Tôi... tôi...
"Em về nước từ bao giờ vậy?"
Có tiếng nói cất lên, lập tức nhận được sự chú ý đám đông. Mọi anh mắt đều dồn về hướng đó.
Linh Nhi cũng đưa mắt nhìn theo, rồi bất chợt reo lên. Trong đáy máy có sự mừng rỡ.
- Anh Chí Hữu
Thầy La Chi Hữu đứng bên đấy, mỉm cười nhìn Linh Nhi, cô ấy cũng vội chạy qua, bám lấy tay thầy.
- Em nhớ anh chết mất. Anh vẫn sống tốt chứ?
Thầy nhìn Linh Nhi, khẽ gật đầu.
Tôi quay lại nhìn Thiên Bảo. Lúc này Thiên Bảo cũng đờ đẫn nhìn tôi. Hai ánh mắt, hai con người, tuy đứng rất gần nhau. Nhưng cảm giác bây giờ, như xa vạn dặm.