Đôi lời muốn nói: Chương này là xuyên lại vào thế giới Tây Du Kí nha. Mấy cái phiên ngoại này xuyên tới xuyên lui, viết không theo mốc thời gian cố định nên mọi người đừng để ý quá.
-------------------------------
Chương 60: Phiên ngoại 08
Edit: April
Lục Trầm một lần nữa đứng dưới chân núi Ngũ Chỉ Sơn, cậu phát ngốc nhìn đống phế tích xung quanh.
Tôn Ngộ Không ôm cậu lên để cậu quan sát rõ địa hình, vừa vặn khiến cậu dựa vào vai hắn: "Em gần đây có phải bị teo lại không? Sao càng ngày càng lùn thế?"
Lục Trầm còn chưa kịp lâm vào hồi ức tang thương: "!!!!!"
Lục Trầm nhăn mặt, giận mắng: "Nói xàm gì đấy." Cậu so với hắn chỉ thấp hơn một cái đầu, vừa vặn cao đến ngực Tôn Ngộ Không, lớn tiếng phản bác nói, "Lùn chỗ nào, có khác gì lúc trước đâu!!!"
Tôn Ngộ Không chỉ thuận miệng nói, cong môi cười, nắm lấy cổ tay của cậu: "Rồi rồi rồi, vẫn lùn giống như lúc trước. Năm ấy Ngũ Chỉ Sơn sụp đổ gây ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa thế núi suy yếu, thường xuyên sạt lở đất, trăm ngàn năm trước thôn dân dưới chân núi cũng đã chuyển đi nơi khác, chúng ta đến đó xem đi?"
"Chuyển thôn hả?" Lục Trầm đứng trên một khối đá nhô ra, lấy tay che nắng, nhìn về nơi đã sạt lở ở phía xa, nhận không ra dáng vẻ lúc trước của Ngũ Chỉ Sơn, "Thời gian dài đằng đẵng đã trôi qua."
Tôn Ngộ Không kéo cậu không đi, đành cùng cậu sóng vai đứng chung một chỗ nhìn theo tầm mắt của cậu: "Ừ, mới đây đã trăm ngàn năm."
Lục Trầm nhỏ giọng nỉ non: "Lúc trước em thực sự rất thích bánh nướng của Võ đại ca." Cậu nghiêng đầu, dựa vào ngực ngài Đại Thánh, "Bất quá đã qua nhiều năm như vậy, dù là cửa hiệu lâu đời trăm năm chắc hẳn cũng đã dẹp tiệm."
Tôn Ngộ Không sửng sốt, nhớ lại hồi ức về cái bánh nướng đã phủi bụi từ lâu, mỉm cười vuốt lên mái tóc dài mượt như tơ của cậu.
Có lẽ vì lần đầu tiên gặp mặt cậu chính là hình dáng này, cho nên dù ở hiện đại chung sống mấy chục năm, Tôn Ngộ Không vẫn thích hình dáng cổ trang của cậu nhất, nếu không nói không cử động thì cái ngoại hình này rất có tính lừa người, bạch y bay bay tựa tiên, so với các tiên nữ trên trời còn thanh thuần và xinh đẹp hơn.
Càng vuốt càng thích không muốn buông tay, bàn tay dừng lại sau gáy cậu, thuận thế kéo cậu hôn lên má một cái: "Ở phía trước có trấn nhỏ, có muốn tới đó đi dạo không?"
Hoàn cảnh xa lạ khác biệt so với lần đầu đến khiến cậu phấn khích, hiện tại kiến thức của Lục Trầm về mọi thứ xung quanh khá ít, do thói quen thích ru rú ở nhà, khiến cậu chỉ muốn ở trong góc an phận bất động.
Có điều không nghĩ tới, thế nhưng --
Lục Trầm nhìn đống phế tích ở phía trước, trước mắt tái hiện lại khung cảnh ồn ào náo nhiệt người người qua lại của trấn nhỏ trăm ngàn năm trước, cậu theo bản năng túm chặt lấy tay áo của Tôn Ngộ Không: "Muốn."
Thấy sắc mặt cậu thay đổi liên tục, tay Tôn Ngộ Không đặt trên vai cậu, đem người ôm lấy: "Làm sao vậy?"
Lục Trầm lắc đầu: "Không có gì."
Dáng vẻ không giống là không thoải mái, Tôn Ngộ Không không muốn phá vỡ không khí, chỉ bóp nhẹ bàn tay cậu: "Muốn bế không?"
Lục Trầm đã không còn là đứa trẻ suốt ngày chỉ biết làm nũng, nhưng vì ngài Đại Thánh quá chiều chuộng, nên hiển nhiên khiến cậu vẫn giữ lại một chút thói quen khi còn là con nít, khuôn mặt cậu ửng đỏ, theo thói quen ôm lấy cổ Tôn Ngộ Không, nhẹ giọng nói: "Muốn."
Tôn Ngộ Không cười nhéo thịt trên eo cậu: "Gần đây ít vận động, nên mập thêm rồi phải không?"
Lục Trầm bỗng trợn tròn đôi mắt, đại kinh thất sắc mà cúi đầu bóp lấy miếng thịt trên eo: "Không có nha, em không cảm thấy như vậy, không có mập lên, em gần đây bộ ăn nhiều lắm hả? Số lần vận động cũng không thay đổi mà."
[1] – Đại kinh thất sắc: chỉ là kinh ngạc, sợ hãi, hoảng loạn đến mất mật.
"Đừng lộn xộn, ngứa." Đôi tay Tôn Ngộ Không nhanh nhẹn, chụp lại cái ót của cậu để cảnh cáo, "Tôi đùa thôi, em tưởng thật sao." Dừng một chút, lúc này còn không quên giáo huấn hai câu, "Càng ngày càng kén ăn, cái gì cũng không thích, em xem em bây giờ trừ đồ ngọt ra thì còn ăn cái gì, em tự mình sờ thử đi, sắp gầy thành Bạch Cốt Tinh rồi."
Lúc thì nói mập, lúc thì nói gầy, cái gì anh cũng nói được.
Lục Trầm phì cười ra tiếng, hai tay giữ chặt khuôn mặt của hắn, môi chu ra thành vòng tròn nhỏ.
Lục Trầm chụt xong rồi mới buông ra: "Ngài Đại Thánh, anh bây giờ càm ràm nhiều quá, giống như là, giống như là......." Cậu nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, chợt ngẩng mặt lên, "Bố già, đúng, giống mấy ông bố già ở trên ti vi."
Tôn Ngộ Không cau mày, chớp mắt lại giãn ra, đối với lời trêu chọc của cậu hoàn toàn không để ở trong lòng: "Cũng lâu rồi không nghe thấy em gọi tôi là ngài Đại Thánh."
Lục Trầm không trêu trọc nữa, theo bản năng thu liễm lại biểu cảm trên mặt, hạ tay xuống, trên má xuất hiện hai vệt đỏ vì thẹn thùng, ú ớ giải thích: "Đó, đó còn không phải do ở hiện đại gọi không tiện sao, em, em....... Kỳ thật cũng muốn gọi như vậy lắm."
"Vậy em gọi đi!" Tôn Ngộ Không bỗng nhiên cúi đầu tới gần bên tai cậu nhẹ giọng nói.
Hơi thở ấm áp thổi vào vành tai, thính tai Lục Trầm hơi động, cảm giác máu toàn thân đều đang sôi sục, không thoải mái mà quay đầu, ý đồ muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người, cố tình làm bộ không để ý: "Ai biết gì đâu?"
Tôn Ngộ Không cười khẽ ra tiếng: "Em đừng có giả vờ mất trí?"
Lục Trầm cảm thấy thú vị, nắm lấy vạt áo trước của hắn tò mò hỏi: " Ngài Đại Thánh, có chuyện gì hả? Anh nói gì vậy, anh không thể suốt ngày cứ đem chuyện ăn uống của em ra trêu chọc, em......."
"Sao đây, em muốn đánh trống lãng?" Tôn Ngộ Không chộp lấy móng vuốt đang táy máy trước ngực.
Lục Trầm đột nhiên buông tay, cúi đầu, một loạt động tác như nước chảy mây trôi: "Nào, nào có, em, em chỉ là......"
Nhìn thấy đầu cậu đã bốc khói tới nơi, ê a một hồi cũng không nói được lý do, Tôn Ngộ Không cũng không ép cậu nữa, vươn một bàn tay từ sau đầu vuốt ve khuôn mặt cậu, cong cong khóe môi: "Từ sau khi tiến vào thế giới này, em liền kì lạ, lúc trước còn tưởng vì em không hợp với khí hậu, nhưng nhiều ngày đã trôi qua, cho dù không hợp thì cũng phải hợp rồi chứ, lại nói......"
Tôn Ngộ Không vừa chuyển đề tài, húng thú nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu mà nói: "Tôi nhớ rõ thời gian em ngây ngốc ở chỗ này so với thời gian sống ở hiện đại còn dài hơn, mặc dù chỉ có ngủ!"
Khó có khi Lục Trầm không cùng hắn già mồm, chỉ yên lặng cúi thấp đầu, đôi tay vặn vẹo vạt áo một lúc lâu cũng không chịu hé răng.
Tôn Ngộ Không ngẩn người, cũng không nói chuyện nữa, trực tiếp ôm người thuấn di đến cái trấn nhỏ mà hắn nói lúc nãy.
Sâu trong con hẻm nhỏ trên phố đột nhiên xuất hiện hai vị công tử cẩm y hoa phục, một người mặc hắc y, khí thế sắc bén, cho dù khuôn mặt không thể hiện cảm xúc, cũng khiến người ta sợ hãi, thậm chí còn không dám liếc nhìn.
Người còn lại bên cạnh hắc y, mọi người chỉ mơ hồ thấy được bóng dáng một bộ bạch y, chỉ phỏng đoán người này thân hình lả lướt, nhưng thật ra lại là hình tượng công tử ôn nhu, không ai dám nhìn quá nhiều lần.
So với trăm ngàn năm trước cái chợ này cũng không khác mấy, chỉ là bây giờ đã thay thế bằng những gương mặt xa lạ, Lục Trầm mím môi, thử bước một chân đi ra ngoài, nhưng lại không biết nên đi hướng nào, ngây ngốc mà đứng tại chỗ.
Tôn Ngộ Không ôm lấy bờ vai của cậu: "Làm sao vậy, muốn ăn gì không?"
Ánh mắt Lục Trầm dán vào cái sạp nặn người bột.
Tôn Ngộ Không theo cậu nhìn qua, nhếch môi cười, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt mũi cậu: "Nhớ tới cái việc mất mặt trước kia của em hả?"
Lục Trầm trừng mắt: "Anh mới mất mặt, mua người bột thì có gì mất mặt? Em hôm nay còn muốn mua nữa!!"
Lục Trầm khí phách lại thuần thục sờ eo hắn, moi ra một túi tiền rồi xoay người đi đến cái sạp trước mặt.
Người đang nặn hình là một ông lão hơn năm mươi tuổi, Lục Trầm liếc mắt nhìn về phía kệ hàng, không thấy được thứ gì vừa ý, tấm tắc hai tiếng hỏi: "Ông ơi, con muốn một cái hình Tề Thiên Đại Thánh, được chứ?"
Ông lão râu tóc bạc trắng, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, giơ tay vuốt râu, nhanh tay lấy vài cục bột, miệng còn không ngừng nói: "Sao lại không được, Tề Thiên Đại Thánh bán rất đắt, lão nhắm mắt cũng có thể nặn được."
"Phụt." Khuỷu tay Lục Trầm chọt chọt Tôn Ngộ Không, cười nói, "Nghe thấy chưa, Tề Thiên Đại Thánh bán rất đắt."
Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ nhìn cậu cười, đưa mắt ra hiệu kêu cậu nhìn phía trước.
"Ấy, nhanh như vậy đã làm xong rồi?" Lục Trầm kinh ngạc mà đưa hai đồng tiền, cầm lấy ngài Đại Thánh toàn là lông, bả vai run lên, cái này so với cái kia càng nhiều lông hơn.
Ông lão đặc biệt nhiệt tình: "Đó là tất nhiên, cái loại người bột này, một ngày lão có thể nặn cả trăm cái, sớm đã điêu luyện, đứa trẻ nào cũng thích, đặc biệt là mấy đứa trẻ như ngươi."
Lục Trầm sửng sốt: "ông à, ta không......"
Ông lão quá mức nhiệt tình, lải nhải nói mãi không dứt, Lục Trầm căn bản không có cơ hội chen vào nói, đành ngượng ngùng xoay người rời đi, nháy mắt ý bảo ngài Đại Thánh đi theo.
Ai mà biết ngài Đại Thánh lại không nhìn thấy, thậm chí còn khoanh tay đi tới đánh giá người bột đó, rất ngoan ngoãn đứng bên cạnh lắng nghe ông lão kể chuyện xưa đã qua.
Lén lút chọt vào eo ngài Đại Thánh, không phản ứng, gãi gãi tay ngài Đại Thánh gia, lại lén nhìn hắn, vẫn không phản ứng, chờ đến lúc ông lão kể đến đoạn bắt đầu đi tây thiên thỉnh kinh, Lục Trầm thật sự chịu không nổi nữa, đành túm chặt lấy ngài Đại Thánh, vội vàng nói lời từ biệt rồi kéo hắn thẳng một đường mà chạy.
Chạy một đường đã lâu, thân thể trạch nam của Lục Trầm không chịu nổi, lúc dừng lại bắt đầu thở hổn hển, giọng nói đứt quãng, hít sâu một hơi xoay người chống nạnh: "Làm gì vậy, còn tưởng đến đây để nghe chuyện xưa hả?"
Tay Tôn Ngộ Không vuốt dọc sống lưng của cậu, giúp cậu thuận khí, lúc sau cảm giác nóng rát ở cổ họng đã biến mất: "Tôi không phải thấy em cùng ông ấy rất hợp ý sao, còn tưởng hai người muốn kề gối (là đầu gối không phải gối ngủ nha) đàm đạo."
Lục Trầm bị hắn làm nghẹn họng, im lặng một lúc lâu, giơ hai tay lên che mặt, lúc sau bỗng nỉ non ra tiếng: "Ngài Đại Thánh, trên người anh có lông nhìn rất gợi cảm nha."
Tôn Ngộ Không nhăn mặt, đem người kéo vào trong ngực, đôi tay ôm lấy đầu cậu nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc bị sao vậy, không muốn nói cho tôi nghe à?"
Cả người Lục Trầm bỗng dưng cứng đờ, cậu do dự một lúc, liếm môi dưới thấp thỏm mà mở miệng: "Ngài Đại Thánh, một lần nữa trở về thế giới này, em đã thay đổi rất nhiều."
"Hử?" Tôn Ngộ Không nâng mặt cậu lên, nhàn nhạt kéo dài âm điệu một chữ, có một loại cảm giác lười biếng gợi cảm.
Tim Lục Trầm loạn nhịp , trực tiếp bổ nhào vào trong ngực hắn, cả người dán sát vào trong cơ thể hắn: "Ngài Đại, Đại Thánh, anh, có phải, thích em của trước kia không?"
Lục Trầm cũng không biết vì sao cậu đột nhiên lại như vậy, nhưng từ lúc vừa bước vào thế giới này, ký ức trước kia như cơn sóng lớn ùn ùn đánh vào đầu cậu, ép cậu tới thở không nổi.
Tuy rằng vóc dáng dung mạo không khác là mấy, nhưng trong trí nhớ của cậu thì rất khác, hơn nữa -- còn khác nhau rất lớn!!
Người kia ngây thơ ngốc nghếch, nhưng cũng rất đáng yêu.
Nếu so sánh với trước kia, Lục Trầm hiện tại có phần trầm mặc, cũng thành thục không ít.
Rốt cuộc cậu cũng không giống người kia đối với cái gì cũng tò mò, không còn là thanh niên suốt ngày chỉ biết mơ mộng về tương lai, hơn nữa --
Nhiều năm như vậy, có Tôn tiên sinh yêu chiều vô điều kiện, cảm giác của Lục Trầm đối với ngài Đại Thánh không chỉ có sự sùng bái như lúc đầu, tình cảm của cậu đối với Tôn Ngộ Không rất phức tạp.
Trước kia cậu rất thích cùng ngài Đại Thánh gần gũi thân mật, nhưng tuyệt đối sẽ không tùy tiện làm ra những hành động không hợp lễ nghĩa, nhưng bây giờ...... Lúc cậu không vui hoặc bồn chồn sẽ nổi giận với ngài Đại Thánh!
Lục Trầm cắn nhẹ môi dưới, kiểm điểm xong cảm thấy bản thân thay đổi quá nhiều!
Thấy đối phương im lặng lâu như vậy làm lòng Lục Trầm càng thêm bất ổn, trở lại Ngũ Chỉ Sơn, cậu đã không còn là tiểu yêu quái năm đó bị ngài Đại Thánh hở cái là quát nạt.
Cậu như vậy, ngài Đại Thánh vẫn nguyện ý thích cậu sao?
Rốt cuộc --
Giọng ngài Đại Thánh mang theo ý cười thì thầm bên tai cậu: "Không muốn gọi tôi là ngài Đại Thánh chỉ vì như vậy? Sợ tôi nhớ lại bản thân em của lúc trước? Tự ăn giấm của chính mình?"
Lục Trầm bỗng nhiên luống cuống vì bị nói trúng tim đen, vội vàng duỗi tay chặn lại miệng của Tôn Ngộ Không: "Không phải, không phải, em chỉ là......"
Tôn Ngộ Không bắt lấy tay cậu kéo lên cao, dán sát vào khuôn mặt đỏ ra máu của cậu, khóe môi câu lấy ý cười: "Không phải? Vậy em nói đi là chuyện gì?"
Lục Trầm bị đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn đến bất động, đầu óc trống rỗng không nhớ rõ bản thân vừa mới nói cái gì, càng không biết bây giờ nên nói cái gì, miệng mở nửa ngày không nói được một câu, cuối cùng chỉ có thể nản lòng mà cúi đầu.
Khoảnh khắc cậu vừa rũ mi xuống, một cảm giác ấm áp bao phủ lên môi.
Xúc cảm trơn ướt lan tràn khắp môi, Lục Trầm đột nhiên trừng lớn đôi mắt, ngây người mà nhìn Tôn Ngộ Không, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy.
Theo bản năng nhắm hai mắt lại, chậm rãi mềm mại ngã vào trong lòng ngài Đại Thánh.
"Cho nên, tôi bây giờ chính là Tôn tiên sinh của em, không phải cái tên Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không kia."
Tôi cũng thay đổi rất nhiều, tình yêu sẽ làm con người ta thay đổi.