Edit: Thanh Hưng
"Như vậy à." Đường Viên gật đầu, cầm đồng phục học sinh trắng xanh đan xen chuẩn bị chạy về phía xe đang đỗ cách đó không xa: "Vậy bây giờ chúng ta trở về Tây đại thay quần áo, chuẩn bị tham gia lễ hội à?"
"Không không không, chúng ta đi thử một chút xem đồng phục học sinh của chúng mình có vừa người không trước đã." Nam An An kéo cánh tay cô quay lại, trên cánh tay An An còn có một bộ đồng phục học sinh mà cô ấy muốn mặc.
"Đi thôi!" Nam An An nói xong, lôi kéo tay của cô trực tiếp đi tới cửa sau của hội trường nhỏ ở đối diện.
Đường Viên như rơi vào trong sương mù theo sát cô ấy đi vào trong: "Đừng đi nhanh quá. . . . . ." Cũng không vội vàng gì mà, chỉ là một lễ hội hóa trang thôi, Nam Manh Manh!
"Đi nhanh lên, tớ còn một em khóa dưới nữa đang chờ đấy!" Nam An An trả lời câu hỏi của Đường Viên, trong lòng âm thầm may mắn mình thật đúng là quá cơ trí!
Đường Viên: ". . . . . ." Em khóa dưới của cậu đợi thì cậu đi trước đi!
Đồng phục học sinh của trường trung học phụ thuộc Tây đại rất dễ thay, Đường (di.da.l.qy.do) Viên cởi áo khoác nhung, sau đó trực tiếp khoác quần áo đồng phục học sinh rộng thùng thình lên, nhiệt độ trong hội trường nhỏ tương đối thấp, vì thay quần áo nên cô hơi lạnh.
Đường Viên thay xong đồng phục học sinh thì sợ quá không đẹp, còn thuận tay tết tóc đuôi sam cho mình.
Cô đứng ở trước gương trong hội trường nhỏ nhìn quần áo của bản thân mình một chút, không biết xấu hổ cảm thấy, từ sau khi cô gầy đi thì kể cả mặc đồng phục học sinh trắng xanh đan xen rộng thùng thình cũng rất đẹp mắt, ha ha, xem ra cũng không có cái gì không tốt.
"Tách tách." Đường Viên soi gương nở nụ cười, chụp cho mình một tấm hình, trong hình mình môi hồng răng trắng, cô khêu khêu ngón tay "Hưu" một cái gửi cho Dung Giản.
Dung Giản không trả lời cô.
Đường Viên đứng ở nơi đó đợi trong chốc lát, nhưng không đợi được Nam An An. Cô gọi điện thoại cho Nam An An, không nghe thấy tiếng chuông reo, cũng không có người nhận.
Đường Viên mới ý thức được, Nam An An chạy mất rồi.
Cô quả thật vô cùng đau khổ! Năm nhất đại học bị Nam An An lừa uống một gói sữa tươi quá hạn, năm thứ hai đại học thì bị cô ấy dụ dỗ ăn một miếng mặt nạ sữa chua dưa chuột, ĐH năm 3 bị cô ấy gạt liếm bông trang điểm một cái, giờ cô lại bị Nam An An đùa bỡn. . . . . .
"Mời học sinh mới lớp mười đến quảng trường Thanh Bắc tập hợp, mời học sinh mới lớp mười đến quảng trường Thanh Bắc tập hợp!" Đường Viên đang gửi tin nhắn cho Nam An An thì loa truyền thanh trên sân trường lại đột nhiên vang lên, giọng nói của thầy chủ nhiệm dọa Đường Viên nhảy dựng lên.
Học sinh mới lớp mười. . . . . .
Buỗi lễ khai giảng?
Bây giờ là Nguyên Đán mà!
Cô nghe nhầm? Hay là. . . . . . Đây là một tiết mục trong lễ hội hóa trang năm nay của trường trung học phụ thuộc Tây đại! Đường Viên nhớ lễ tốt nghiệp năm ngoái của Học viện kinh tế cũng có một tiết mục tái hiện cảnh tượng của buỗi lễ khai giảng như thế này.
Hay là. . . . . .
Bỗng dưng, đầu quả tim Đường Viên giống như là bị một chiếc bút lông chim nhẹ nhàng chạm vào, càng ngày càng nhột, ngứa đến mức cô cũng hơi hơi run rẩy một chút. . . . . .
Đường Viên cất điện thoại di động, cầm áo khoác to đại của mình tò mò chạy ra khỏi hội trường nhỏ của trường trung học phụ thuộc Tây đại, cô còn đưa mắt dò xét nhìn đường nhỏ một cái.
Kế tiếp lại là giọng nói của thầy chủ nhiệm, lãnh đạo nhà trường đọc một bài diễn văn dài dòng văn tự.
Sau giữa trưa ánh mặt trời vừa đúng rải lên đường đá dưới chân Đường Viên, rồi tiếp tục kéo dài đến chỗ xa, giống như là một sợi tơ di động màu vàng kim.
Đường Viên vui mừng giẫm trên đường đá bóng loáng chạy về hướng quảng trường Thanh Bắc, đuôi ngựa ghim lên thật cao theo bước chân nhanh nhẹn của cô mà vung lên, làm cho cô đột nhiên có loại cảm giác trở lại thời trung học.
Cô đã từng đi qua con đường này vô số lần, hoặc ở sau lưng Dung Giản lặng lẽ nhìn bóng lưng cao lớn của anh, hoặc đi trước mặt anh, dù biết tỷ lệ Dung Giản ở sau lưng chú ý tới mình là rất nhỏ, cô vẫn sẽ không tự chủ được mà ưỡn ngực hóp bụng ngẩng đầu, vừa kích động lại khẩn trương. . . . . .
Trong lúc nhất thời, Đường Viên có chút hoài niệm những ngày đó.
Ánh mặt trời đầu mùa đông mang theo sự hoà thuận vui vẻ ấm áp, vẻ ấm áp bao phủ quanh người cô, Đường Viên vì chạy mà cảm giác mắt có chút không thoải mái, cô vừa chạy vừa (lqd) cúi đầu dụi dụi mắt.
"Tiếp theo xin mời đại diện học sinh lên phát biểu. . . . . ."
"Kính thưa các thầy cô giáo. . . . ."
Một giọng nói dõng dạc thông qua micro vang vọng trong sân trường to như vậy, giọng nói của người đó trầm thấp, mang theo từ tính, lập tức lọt vào trong lỗ tai cô.
Đường Viên sửng sốt một chút, trái tim chợt giật thót, cô chạy thật nhanh về phía quảng trường Thanh Bắc.
Cô đứng trên đường nhỏ phía sau quảng trường Thanh Bắc, ngẩng đầu lên nhìn về phía đài chủ tịch trên quảng trường Thanh Bắc trước mặt, sau đó đứng tại chỗ, lại dùng sức dụi dụi mắt ——
Trước mắt là một mảng lớn bong bóng màu hồng.
Cách rất nhiều rất nhiều băng ghế với những quả bóng bay cố định màu trắng tinh;
Khoảng cách rất dài rất dài.
Cô giống như thấy được Dung Giản.
Ánh mặt trời ấm áp sau trưa lập tức trở nên chói mắt, Đường Viên theo bản năng híp mắt lại.
Dung Giản đứng ở trên đài chủ tịch, mặc đồng phục học sinh trắng xanh đan xen của trường trung học phụ thuộc Tây đại, đồng phục học sinh rộng thùng thình xấu xí nhưng mặc trên người anh lại cực kỳ đẹp mắt, làm nổi bật lên thân hình cao lớn của anh.
Anh đứng im tại chỗ, ngay cả ánh mặt trời ùn ùn kéo đến cũng biến thành bối cảnh.
. . . . . .
Thấy Dung Giản mặc đồng phục học sinh thì Đường Viên có loại cảm giác thời gian quay ngược lại, giống như là trong nháy mắt trở lại cái buổi chiều mà cô vừa gặp đã yêu Dung Giản kia.
Khi đó sau khi nghe được giọng nói Dung Giản, cô lập tức giật mình, ánh mắt vượt qua rất nhiều bạn học trước mặt, rơi vào trên người người nam sinh cao lớn giống như cây bạch dương đang đứng trên đài chủ tịch.
Khoảng cách quá xa, thậm chí cô còn không thấy rõ gương mặt của anh.
Nhịp tim lại một lần nữa rối loạn tần số.
Lần đầu tiên cô động lòng, lần đầu tiên cô nhìn một nam sinh từ xa mà đã đỏ mặt, lần đầu tiên vô cùng xác định, đây là thích.
Khi đó cô ngẩng mặt nhìn anh, anh đứng trên đài, là tiêu điểm của toàn trường, khi đó cô ngồi ở khu vực học sinh mới, một chút cũng thu hút.
. . . . . .
Lần này, Dung Giản cũng nhìn thấy cô.
Cách thời gian tám năm.
Ở nơi lần đầu tiên cô gặp được anh.
Trong sân trường yên tĩnh, Đường Viên gần như có thể nghe được tiếng tim đập đột nhiên gia tốc của mình, kể cả hô hấp của cô cũng hoàn toàn rối loạn.
Cô đứng ở nơi đó, muốn chạy về phía Dung Giản đang mặc đồng phục học sinh trên đài chủ tịch, lại có chút không lỡ, giống như là sợ quấy rầy mộng cảnh.
Cô vô số lần trở về nơi này trong mộng.
Ở trong mộng, màu đỏ rợp trời, thầy chủ nhiệm Địa Trung Hải, các bạn học, tất cả đều biến thành bối cảnh mơ hồ, chỉ có cô và Dung Giản.
Ở chỗ này, tất cả tất cả đều là bối cảnh, chỉ có cô và Dung Giản.
Đường Viên hít sâu một hơi, nhảy xuống khỏi bậc thang bao quanh quảng trường Thanh Bắc, chạy thật nhanh về phía đài chủ tịch.
Cô nghĩ, nếu như bây giờ có một trận gió, cô có thể bay lên!
Ngay cả sau khi Dung Giản đi, lúc cô thi hết năm đứng thứ nhất được hiệu trưởng gọi tên lên đài chủ tịch lĩnh thưởng thì cũng không chạy nhanh như vậy.
Đường Viên chạy rất nhanh, xuyên qua lần lượt các băng ghế ngồi, bong bóng sau lưng cô giống như bị đứt dây, lập tức bay lên trời, cô giống như là dấn thân vào trong một hải dương màu hồng.
Cô vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn những trái bóng đang chậm rãi bay lên không, không khỏi cảm thấy quen thuộc, giống hệt cảnh tượng trong mộng mà cô thường mơ thấy.
Dung Giản một tay cầm điều khiển, một tay nắm thật chặt micro đứng trên đài chủ tịch, nhìn Đường Viên mặc đồng phục học sinh nhanh chóng xuyên qua những trái bong bóng, chạy tới phía anh.
Cô chạy rất nhanh, đuôi ngựa dài sau lưng cô vung vẩy.
Đường Viên chạy đến dưới đài chủ tịch thì mới nhớ tới bậc thang đi lên đài bố trí ở hai bên rìa, cô đang muốn chạy về bên kia, Dung Giản lại đưa cánh tay cầm micro về phía cô.
Cánh tay của anh đưa về phía cánh tay cô, nắm lấy cánh tay của cô, trên tay dùng lực thoải mái mà kéo cô lên trên đài chủ tịch.
"Đây là, quà sinh nhật anh tặng em sao?"
Đường Viên giữ nguyên tư thế này, mở rộng cánh tay ôm thật chặt lấy Dung Giản, cả người cũng dính vào trên người anh, cô giương mắt nhìn bầu trời trên sân trường, tất cả đều là bóng bay màu hồng!
Lúc cô bị Dung Giản ôm đến trên đài đã không cẩn thận chạm vào điều khiển trong tay Dung Giản, cả sân trường lập tức vang lên tiếng nổ ông ông.
Dung Giản ho nhẹ một tiếng: ". . . . . ."
Giọng nói chuyện của anh vừa lúc bị tiếng nổ kia lấn át, Đường Viên hoàn (di.da.l.qy.do) toàn không nghe rõ anh nói cái gì, cô lại suy nghĩ một chút, suy đoán nói: ". . . . . . Hay là, anh tặng quà mừng năm mới cho em à?"
"Không phải."
Giọng nói trầm thấp của Dung Giản vang lên trên đỉnh đầu Đường Viên, cô ngẩng mặt lên nhìn về phía anh, đối diện với gương mặt anh tuấn của anh, mặt Đường Viên đỏ lên, sau khi mũi chân chạm vào mặt đất thì lập tức đứng ngay ngắn, lắp bắp nói: "Vậy, vậy là cái gì?"
Dung Giản cúi đầu nhìn vào trong đôi mắt của cô, con ngươi của cô vừa đen vừa sáng, trong suốt tựa như đáy hồ. Anh cầm micro, hắng giọng một cái, hầu kết khẽ chuyển động ——
"Đường Viên, gả cho anh nhé."
Anh thiếu cô một câu trả lời, một lời cầu hôn, một buổi hôn lễ.
Giọng nói trầm thấp từ tính của Dung Giản qua ống nói nổ vang ở bên tai cô, rất lâu sau vẫn còn vang vọng ở trong sân trường trống trải lại an tĩnh, thành tiếng vang duy nhất bên tai Đường Viên ——
Gả cho anh. . . . . .
Gả cho anh. . . . . .
Gả cho anh. . . . . .
Đường Viên mở to hai mắt, nhất thời không kịp phản ứng, bên tai tất cả đều là ba chữ kia.
Sau khi phản ứng kịp, mặt Đường Viên lập tức như bị đốt cháy, nhịp tim loạn đến mức hoàn toàn không có tiết tấu, cô khẩn trương đến nỗi tay cũng không biết để vào đâu, mắt cũng không biết nhìn về phía nào, ngay cả há hốc mồm cũng không biết muốn nói gì. . . . . .
Đường Viên nhất thời im lặng, trấn định như Dung Giản cũng càng ngày càng khẩn trương, anh không tự chủ được mà nín thở, trái tim lập tức vọt lên tới cổ họng.
Một giây kế tiếp, anh nghe thấy Đường Viên nhẹ nhàng nói ——
"Không. . . . . ."
#Happy new year!!!