Edit: Thanh Hưng
Nhìn đến đây Đường Viên quả thật bị tức đến nổ tung, lúc trước những người này là đang chất vấn thành tích của cô, mà hiện tại những lời này hoàn toàn chính là công kích cô! Đao của nàng, không, bằng chứng của cô!
Bằng chứng của cô không có ở đây. . . . .
Đường Viên nhớ tới ban đầu trước lúc ra nước ngoài cô đã nhét giấy chứng nhận kết hôn vào ngăn kéo trong thư phòng rồi, cô xoa xoa mặt có chút tiếc nuối.
Cô đã nhìn đến tầng này rồi, không biết Dung Giản đã xem đến đây chưa.
Đường Viên ngước mắt lên nhìn Dung Giản, anh không đeo mắt kính, lúc nhìn về phía màn ảnh hơi hơi nheo mắt, ánh sáng lạnh màu xanh dương của trang BBS chiếu lên gương mặt không có biểu hiện gì của anh. Anh không biến sắc nhìn màn hình, nhưng Đường Viên phát hiện anh hoàn toàn không lạnh nhạt giống như mặt ngoài thế kia, cô nhìn thấy lúc con trỏ trượt đến phía dưới (di.da.l.qy.do) cùng thì bàn tay khớp xương rõ ràng của Dung Giản rõ ràng đã nổi lên gân xanh. Bỗng nhiên anh giơ tay đặt laptop sang một bên, đứng dậy.
Dung Giản vừa đi xuống lầu dưới đã lập tức nhận được điện thoại của Cao Dương.
"Lão đại, Đường Viên nhà cậu bị bôi đen kìa!" Cao Dương ở đầu bên kia cực kỳ tức giận: "Quả thật không biết xấu hổ, Đường Viên Viên nhà chúng ta đáng yêu như vậy, thế mà lại có kẻ dám bôi xấu em ấy!"
"Tôi cảm thấy nhất định là Nguyễn Tâm!"
"Chính là cô bạn gái trước đây của Chử Tự, người mà lúc trước theo đuổi cậu không thành sau đó lại ở chung một chỗ với Chử Tự đấy." Cũng biết Dung Giản không có ấn tượng với người như vậy, Cao Dương kiên nhẫn giải thích một chút.
"Ừ." Quả thật Dung Giản không có ấn tượng gì với cái tên này, anh vừa nghe điện thoại vừa đẩy cửa thư phòng, mở rương hành lý ra.
"Một thời gian trước cô ta lại tìm Chử Tự xin quay lại, Chử Tự vẫn luôn không để ý tới cô ta, tối hôm qua chịu không nổi cô ta cứ tiếp tục tới quấy rầy nên cậu ta (CT) đã trực tiếp nói rõ ràng với cô ta rồi. Bệnh thần kinh, đoán chừng trong lòng không thăng bằng nên đã gây chuyện. . . . . ."
******
Liên tiếp thay nhiều tài khoản làm náo loạn trong lầu xong, Nguyễn Tâm hài lòng dựa vào trong ghế sa lon, xoa ngón tay đau nhức vì gõ bàn phím quá lâu.
Cô ta vừa uống đồ lạnh vừa thỉnh thoảng ấn F5, nhìn hai topic trên màn hình kia càng lên càng cao, hướng gió cũng hoàn toàn bị cô ta điều khiển, trong lòng lập tức cực kỳ thoải mái.
Đêm hôm đó cô ta tình cờ vào xem mẩu tin đó, thấy bây giờ Đường Viên ở chung một chỗ với Hà Khánh Nguyên thì cô ta biết cơ hội của mình đã đến.
Lúc trước vẫn còn khoe ân ái trên weibo, không được mấy ngày đã bị Dung Giản quăng, sau đó còn không phải là ảo não xuất ngoại à, còn cái gì mà lùi lại để cầu việc khác, giả bộ thâm tình cái gì!
Cô ta xem qua loa mấy lần, thấy có người trực tiếp khen Đường Viên thì cô ta bèn không nhịn được mà thuận tay bình luận mấy dòng, đáng tiếc mẩu tin đó ở chỗ quá ít người quan tâm, lâu không ai trả lời lại, cô ta cũng không xen vào nữa.
Tối hôm qua sau khi bị Chử Tự trực tiếp cự tuyệt, cô ta tức giận bất bình lên trang web Tôi yêu Tây đại xem tin tức, vừa lúc thấy có người gửi bài viết nói Đường Viên sinh một đứa bé, cô ta vốn còn khinh thường, xem đến phần sau lại phát hiện tất cả mọi người đều chỉ đơn giản mắng Đường Viên, trong lòng cô ta đột nhiên sinh ra cảm giác cực kì không cam lòng ——
Rõ ràng đều là theo đuổi Dung Giản, vậy mà với cô ta thì Dung Giản hoàn toàn không liếc nhìn lấy một cái, ngược lại còn khoe ân ái với Đường Viên trên weibo; rõ ràng đều muốn ở lại trường, cô ta thì phải tự mình thi nghiên cứu thi thạc sĩ thật nhiều năm còn chưa nhất định có thể thuận lợi ở lại trường, Đường Viên lại trực tiếp chen chân vào trong kế hoạch trăm người, đi trao đổi hai năm là được giữ lại trường giảng dạy; rõ ràng đều là lùi lại để cầu việc khác, vậy mà bây giờ Chử Tự hoàn toàn không để ý tới cô ta, trong khi đó Đường Viên còn có thể yêu đương sinh con với giáo viên hướng dẫn, không lâu sau lại sẽ được giữ lại trường giảng dạy, sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn.
Thật ra thì ngay từ sau khi mẹ của cô ta dẫn theo cô ta đi xem mắt với cha Đường Viên nhưng thất bại, Đường Viên đã để lại một bóng ma trong lòng cô ta. Cô ta luôn nhớ tới cảm giác tự ti mặc cảm ban đầu lúc mình ở trước mặt Đường Viên, cái loại tự ti mơ hồ đó dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn theo cô ta như hình với bóng.
Cô ta hâm mộ cuộc sống thuận buồm xuôi gió của Đường Viên, cũng chán ghét cô (ĐV) thuận buồm xuôi gió.
Khi đó mẹ của cô ta nói, người đàn ông kia không muốn cùng bà ta gây (lqd) dựng lại gia đình, bởi vì con gái ông còn nhỏ, ông muốn tự nuôi con, không muốn con mình chịu uất ức.
Lúc cô ta đi theo mẹ của mình ra phòng ăn còn quay đầu lại nhìn thật lâu, cô ta hâm mộ Đường Viên, Đường Viên có một người ba tốt như vậy, vốn dĩ ba của cô (ĐV) cũng có khả năng trở thành ba của cô ta (NT).
Sau này lớn lên cô ta cũng biết giận chó đánh mèo với Đường Viên có bao nhiêu buồn cười, chỉ là ý tưởng đó đã cắm rễ trong đầu cô ta, thành một loại chấp niệm.
Cho nên cô ta vẫn hứng thú với việc tạo cảm giác ngột ngạt cho Đường Viên, mặc kệ là ban đầu lúc đăng tấm hình Đường Viên và Dung Giản đi chung với nhau, hay là lúc Dung Giản đăng weibo gắn tên Đường Viên kia, cô ta đều dồn hết sức để làm cho mọi người giễu cợt Đường Viên.
Đại khái đã xem xong tất cả bình luận rồi, Nguyễn Tâm cố ý đi khuấy đảo internet. Cô ta tự mình ra trận, mình bình luận mình phản hồi mình đè ép, sau mười mấy lầu lại liên hệ cái tin này và cái tin lúc trước kia với nhau, rất nhanh đã đẩy cả hai bài đăng này lên hot search, lúc cô ta thấy càng ngày càng nhiều người quan tâm, càng ngày càng nhiều người theo phong trào bôi đen Đường Viên thì cảm giác vô cùng sảng khoái, rốt cuộc cô ta cũng xả được cơn giận này rồi.
Chính là như vậy, quậy lớn chuyện đến mức Đường Viên thân bại danh liệt, đến lúc đó không có cách nào được giữ lại trường giảng dạy mới phải.
Uống xong đồ uống lạnh trong tay, Nguyễn Tâm tâm tình cực tốt đeo túi sách trở về kí túc xá.
Sau khi mở máy vi tính của mình ra đi lên BBS, cô ta mở bài đăng kia ra xem động thái mới nhất, trong thời gian mười mấy phút, trong bài đăng lại có thêm mấy trăm bình luận mới, Nguyễn Tâm di chuyển con chuột kiên nhẫn kéo xuống.
Hiện tại là khoảng thời gian có nhiều người lên mạng nhất, tốc độ internet của website trường bị chậm không ít, hình ảnh mới nhất tải nửa ngày không xong.
Lúc Nguyễn Tâm gần như mất hết kiên nhẫn, tấm hình kia lại đột nhiên bắn ra ngoài, gần như chiếm cứ cả màn hình máy tính của cô ta.
Cô ta quơ quơ con chuột, thu nhỏ hình ảnh lại để xem rõ nội dung trong bức ảnh.
Trong nháy mắt nhìn thấy rõ tấm hình kia, con ngươi Nguyễn Tâm co rút lại một chút, vừa giận vừa sợ, trực tiếp vứt con chuột trong tay đi.
Là giấy chứng nhận kết hôn!
Giấy chứng nhận kết hôn của Dung Giản và Đường Viên!
***
Lúc giấy chứng nhận kết hôn bị phóng đại lập tức bắn ra thì Đường Viên cũng sửng sốt một chút, rõ ràng là giấy chứng nhận kết hôn của cô ở nhà, vậy giấy chứng nhận kết hôn kia. . . . . .
Nghe được tiếng động ở cửa, cô quay đầu lại nhìn về phía cửa, Dung Giản đang đi về phía cô.
Đường Viên ôm laptop, quay giấy chứng (di.da.l.qy.do) nhận kết hôn trên màn hình về phía Dung Giản: "Anh đăng sao?"
Dung Giản lắc lư đồ trong tay, ngón tay trắng nõn đặt trên quyển sổ nhỏ màu đỏ cực kỳ dễ thấy: "Anh đấy."
Đường Viên: "!!!"
Đường Viên ho khan một tiếng, kinh ngạc hỏi anh: "Anh luôn mang giấy chứng nhận kết hôn bên mình?"
"Ừ." Dung Giản nói giọng trầm thấp.
"Tại sao ạ?" Đường Viên cảm giác không thể tin được, cô còn chưa từng thấy ai ra nước ngoài còn mang giấy chứng nhận kết hôn bên người đâu: "Ra nước ngoài không phải nên mang hộ chiếu sao? Giấy chứng nhận kết hôn có thể dùng làm. . . . . ."
"Nhắc nhở em." Dung Giản ngắt lời cô. Ban đầu là anh một tay thiết kế đưa Đường Viên ra nước ngoài du học, vốn dĩ anh nắm rõ địa chỉ trường học của cô như lòng bàn tay, nhưng đột nhiên Đường Viên lại không nhận điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn của anh, cả người giống như là biến mất khỏi thế gian, lúc anh đi tìm cô thì cũng trực tiếp mang theo giấy chứng nhận kết hôn.
Đường Viên vẫn còn đang đắm chìm trong kinh ngạc không kịp phản ứng —— nhắc nhở cô cái gì?
"Nhắc nhở em là ai." Dung Giản thấy cô ngơ ngác, đưa tay ôm chặt cô, cúi đầu giải thích với cô một chút.
"Là ai?" Đường Viên ngồi ở đầu giường, cả người bị Dung Giản ôm vào trong ngực. Cô ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt của Dung Giản, anh đưa lưng về phía ngọn đèn trong phòng ngủ, chặn tất cả ánh sáng lại sau lưng, gương mặt với những đường nét sắc sảo của anh cũng chìm trong bóng tối, con ngươi màu cà phê dưới ánh mặt trời thoạt nhìn có vẻ như được sơn màu đennhinf thẳng vào mặt cô. Mặt của anh, ánh mắt của anh, giọng nói trầm thấp từ tính của anh, trong nháy mắt đó, Đường Viên giống như là bị mê hoặc, không tự chủ được mà lặp lại lời của anh.
"Là vợ của anh."
Là vợ của anh. . . . . .
Là vợ của anh. . . . . .
Là vợ của anh. . . . . .
Oanh ——
Mặt của Đường Viên lại không tự chủ được mà nóng lên, nhiệt độ phòng thích hợp của máy điều hòa không khí cũng giống như đột nhiên không nhạy rồi, lập tức nóng lên, ngay cả trong không khí cũng đều là hơi nóng, nóng đến nỗi trong lúc nhất thời cô giống như là bị nấu chín vậy.
Đường Viên không tự chủ mà nhích lại phía sau, mới vừa áp vào đầu giường cô lại ngồi thẳng lên, để laptop trong tay xuống, đưa tay ôm cổ của Dung Giản, dướn người hôn lên môi mỏng của anh một cái.
Hôn xong cô lại nhanh chóng từ trong cánh tay anh chui ra, ôm laptop mới vừa rồi bị cô vứt qua một bên lên: "Em xem một chút xem tin tức hiện tại thế nào rồi!"
Ảnh giấy chứng nhận kết hôn của cô và Dung Giản vừa mới đăng lên, hướng gió lầu dưới lập tức thay đổi ——
Uy vũ ta đại Tây đại: Mẹ nó tôi nhìn thấy cái gì đây, là học thần! Là đứa bé của học thần! Tôi đoán đúng rồi, tầng chủ đưa tiền!
Quần chúng ăn dưa trong tay dưa rớt: Bị sợ đến nỗi tôi vội vàng nhặt dưa của tôi lên cắn một miệng lớn, thế mà lại có thể kết hôn với nam thần! Đường Viên quả thật là cuộc sống doanh gia mà!
Thì ra là tôi mò mẫm: Bị mất mặt, ba ba lạnh lùng chụp thức ăn cho chó lên mặt tôi, đau quá.
Đây là bình luận đáng yêu của quần chúng vây xem trong Tây đại.
Hồ ly không vui: Kết hôn! Lĩnh chứng rồi! Sinh khỉ con rồi! Khỉ con còn là hợp pháp! Vẽ mặt pằng! Pằng! Pằng!
Chú của tôi là con của cậu: Thần dán lưu danh.
An An An An An tĩnh: Mập nhà ta là tuyệt nhất!
Đây là tiểu thiên sứ của cô.
Tráng tai ta Đại Kim công: Lầu trên là người đẹp Cố và An Ngưng nữ vương Nam Manh Manh ư? Mẹ của tôi ơi! Tôi thật sự rất vui vẻ thật kích động, thật muốn khóc, thật kiêu ngạo dường như là của chính mình! Sau Nam Manh Manh và người đẹp (lqd) Cố, em gái Đại Kim công của chúng ta lại một lần nữa hoàn toàn chinh phục nam thần của Tây đại! An Ngưng bảo bảo, tôi xem trọng cô!
Đây là lớp trưởng lớp Đại Kim công của bọn họ.
Rất nhanh, phía dưới lại nhảy ra những bình luận theo hướng khác.
Tôi nói với cậu: Loại ảnh giấy chứng nhận kết hôn thế này tôi có thể cho các người một xấp!
Ha ha lộc cộc: Đã kết hôn còn đi quyến rũ giáo viên hướng dẫn của chính mình, thế mà cô cũng có thể làm cơ đấy! Có con mới cưới đi... Thế mà lại còn tỏ ra rất kiêu ngạo?
Thật sự có thể cười: Cô cảm thấy cô dựa vào ba cô đoạt tên trong danh sách ra nước ngoài của người khác, chiếm dụng tài nguyên giáo dục để ra nước ngoài sinh con thật đúng nha!
Đây là. . . . . .
Đôi tay Dung Giản lướt qua cô, dùng loại tư thế giống như ôm cô vào lòng nhanh chóng gõ bàn phím, cho dù có cô là chướng ngại vật ở đằng trước, nhưng tay của anh vẫn di động cực nhanh, hình ảnh trên màn hình thay đổi nhanh tới mức làm cho Đường Viên hoa cả mắt, Dung Giản lạnh lùng nói: "Nguyễn Tâm."
Anh trực tiếp truy cập vào trong mạng internet nội bộ của Tây đại, địa chỉ IP lần này là ở Tây đại, anh dễ dàng tra được địa chỉ IP này là ở kí túc xá của Nguyễn Tâm, cũng là địa chỉ IP của mấy bình luận ác ý ở lầu trên.
Bây giờ Dung Giản đã không học ở Tây đại nữa, anh trực tiếp nhập mật khẩu của Chử Tự lấy được quyền hạn quản lý của trang Tôi Tây đại, trực tiếp giơ chân đạp tất cả các ID của Nguyễn Tâm ra ngoài.
Cuối cùng lại đánh một câu lệnh ——14, 21, 27, 32, 65, 77, 143. . . . . . Địa chỉ IP giống như của cô ta.
Tiếp đó, Đường Viên hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, cô tận mắt xem Dung Giản hack máy vi tính của Nguyễn Tâm, khống chế máy tính của cô ta từ xa.