Hàn Tri Phản nhận ra cô đang nhìn, bước chân đang vào phòng cũng dừng lại một chút.
Nhưng tầm mắt của hắn lại không nhìn cô, hắn lại nhanh bước vào phòng tắm.
Trình Vị Vãn nghe tiếng nước đang xả ra trong phòng tắm. Tiếng nước chảy, tiếng tim đập rối loạn vô cùng.
Tiếng nước dừng lại, Trình Vị Vãn lại vô ý nín thở, cô nghe được từng tiếng động nhỏ trong phòng tắm.
Khi cửa mở ra, cả người cô cứng lại, đầu ngón tay vô thức mà nắm chặt chăn.
Hàn Tri Phản bọc khăn tắm, đi đến bên giường, lại chẳng thèm liếc Trình Vị Vãn trên giường một cái, vén chăn lên, nằm thẳng xuống.
Cả người Trình Vị Vãn cứng đờ, bàn tay nắm chặt chăn không kiềm được mà run rẩy.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, cô không dám tùy ý hô hấp, kìm nén bực bội trong người, lại im lặng chờ đợi hồi lâu, nhưng hắn lại chẳng làm gì, lúc này tâm trạng cô cũng buông lỏng một thoáng.
Cô sợ hắn không ngủ, bỗng dưng lại hứng trí, cô rất mệt, cũng rất buồn ngủ, nhưng cô lại không dám ngủ.
Thật khó khăn mà chờ đến lúc hắn hô hấp đều đều, hắn đã ngủ sâu, cô mới dám ngủ, nhưng khi cô nhắm mắt lại, cô lại không tài nào ngủ được.
Cô biết rõ nguyên nhân, vì hắn nằm kế cô, cô không thích ứng nổi.
Thật là buồn cười, hai năm trước, khi cô cùng hắn ngủ trên giường, trong lòng cô tràn ngập niềm vui, vui như mình đã có được cả thế giới, nhưng hai năm sau, cô và hắn cùng nằm trên cùng một cái giường cô lại cảm thấy vô cùng dày vò và khó chịu.
Nằm lâu một tư thế, có hơi không thoải mái, nhưng Trình Vị Vãn lại không dám xoay người, sợ đánh thức Hàn Tri Phản kế bên mình.
Cô cũng không biết mình nghĩ ngợi lung tung trong bao lâu, cuối cùng vì cảm thấy khó khăn mà lén lút vén chăn lên, xuống giường đi đến bên cửa sổ.
Từ sau đêm đó, những đêm tiếp theo, Hàn Tri Phản đều không quay về đây.
Lúc đầu, lúc hắn về nhà là nửa đêm, về sau vì công việc không bận bịu, mà mỗi ngày hắn về nhà một sớm, thời gian chạm mặt Trình Vị Vãn trong biệt thự cũng mỗi ngày một nhiều hơn, nhưng hắn lại xem như không thấy cô, như cô không tồn tại, không nói chuyện với cô, không nhìn cô, đương nhiên vào buổi tối, lúc hắn và cô ngủ cùng một giường, một ngón tay hắn cũng chẳng chạm vào cô.
Mỗi ngày một qua, mới chớp mắt đã đến cuối tháng.
Cách thời điểm Trình Hàm phẫu thuật chỉ còn lại một tuần.
Không biết vì thời gian chạm mặt Hàn Tri Phản quá dài hay vì sắp đến lúc Trình Hàm phẫu thuật mà Trình Vị Vãn mỗi ngày càng chờ đợi càng lo lắng, áp lực trong lòng cũng càng ngày càng lớn.
Cô biết rõ, tình hình của chính mình có liên quan đến bệnh trầm cảm của mình, cô càng ngày càng tăng liệu thuốc của mình, nhưng bệnh tình của cô lại không suy giảm lại không có dấu hiệu có thể khống chế nào.
Người đầu tiên phát hiện Trình Vị Vãn không bình thường là quản gia.
Ban đầu, quản gia không quá để ý, chỉ nghĩ Trình Vị Vãn tâm trạng không tốt mà không vui, nhưng càng về sau, cô liên tục bắt gặp cảnh Trình Vị Vãn một mình vụng trộm mà khóc tỉ tê, trong lòng bà không tránh khỏi bắt đầu lo lắng.
Qua ngày cuối tháng, quản gia lại một lần nữa trông thấy hình ảnh Trình Vị Vãn một mình lén lút khóc, cuối cùng không kiềm chế được mà đi nói cho Hàn Tri Phản biết.
Hôm nay là ngày cuối tuần, buổi sáng Hàn Tri Phản hẹn với người khác ra ngoài đánh golf, từ sáng sớm đã đi ra khỏi nhà.
Sau khi ăn xong bữa tiệc trưa xong, vốn buổi chiều hắn có hẹn đánh bài, nhưng bỗng nhiên mất hứng, lại để cho tài xế đưa mình về nhà sớm.