“Anh hại cậu ấy chưa đủ à? Rốt cuộc anh muốn hại cậu ấy như thế nào nữa thì mới chịu bỏ qua?”
“Không phải anh muốn biết tại sao cậu ấy bị trầm cảm à? Tôi nói cho anh biết, tôi nói cho anh biết, anh không cần phải đi tìm hiểu cậu ấy, như vậy là được rồi chứ gì?”
“Là vì anh, cho nên cậu ấy mới bị trầm cảm! Lúc anh và cậu ấy tách ra, có một khoảng thời gian cậu ấy luôn đến dưới căn hộ của anh, anh biết tại sao không? Đó là bởi vì cậu ấy đã bị trầm cảm. Buổi tối cậu ấy ngủ không được, chỉ có thể đi đến đó thì tâm trạng cậu ấy mới khá hơn. Nhưng tôi không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có một hôm, cậu ấy trở về nhà, không nói chuyện, cũng không ra ngoài nữa, tự nhốt mình trong phòng, không ăn, không uống, không khóc, chẳng khác nào một cái xác không hồn!”
“Bây giờ anh thấy con của anh lớn như vậy, cao như vậy, đáng yêu như vậy, nhưng anh có biết là lúc cậu ấy sinh thằng bé thì thiếu chút nữa là cả mẹ và con cùng rời khỏi cõi đời này hay không?”
“Người cứu cậu ấy chính là Hàm Hàm, là bởi vì sự xuất hiện của Hàm Hàm khiến cho cậu ấy sống lại lần nữa. Cậu ấy dành tất cả sự quan tâm cho thằng bé, càng ngày cậu ấy càng tốt hơn. Nếu như không phải vì anh lại lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cậu ấy, thì bây giờ hẳn là cậu ấy đang cầm trên tay tiền bản quyền của tác phẩm mới nhất vừa được xuất bản, dẫn theo Hàm Hàm đến một biệt thự nào đó ở Châu Âu, thoải mái nghỉ ngơi.”
“Tuy tôi không biết vì sao bệnh trầm cảm của cậu ấy lại tái phát, nhưng tôi có thể khẳng định là có liên quan đến anh! Là anh đã cướp đi Hàm Hàm, mới khiến cậu ấy biến thành như vậy.”
“Hàn tổng, không phải lúc trước anh theo đuổi cậu ấy là vì muốn trả thù sao? Tuy tôi không rõ cái gọi là huyết hải thâm thù kia rốt cuộc là thật hay giả, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, anh báo thù thành công rồi. Trình Vị Vãn đã sắp chết trong tay anh rồi! Không phải bây giờ anh đang rất thỏa mãn sao? Rất đắc ý?”
Lâm Mộ Thanh nói một hơi, trút hết lửa giận trong lòng ra, sau đó giật túi xách khỏi tay Hàn Tri Phản, không liếc nhìn hắn lấy một cái đã nhấc chân bỏ đi.
Hàn Tri Phản không tiếp tục ngăn cản Lâm Mộ Thanh. Sau khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng cô ấy nữa, Hàn Tri Phản mới chớp chớp mắt, ngẩn người.
Lúc trước, sau khi hắn xua đuổi cô khỏi hắn, thì cô bị trầm cảm? Là bởi vì bị bệnh, cho nên mỗi ngày cô đều đến đứng dưới căn hộ của hắn?
Bây giờ, hắn cướp Hàm Hàm khỏi tay cô, nên bệnh của cô lại tái phát?
Hắn cứ luôn nghĩ bản thân đã rất nhân từ với cô.
Cha cô hại chết Ly Ly, nhưng hắn lại buông tha cô.
Không ngờ là bởi vì hắn mà cô lại bị bệnh tật tra tấn như vậy.
Trước khi đi, Lâm Mộ Thanh đã gay gắt chất vấn hắn, cô ta hỏi hắn hài lòng chưa? Đắc ý không?
Đúng vậy, có lẽ hắn cảm thấy rất hài lòng, có lẽ hắn đang đắc ý, hẳn là hắn nên liên lạc với Trình Vệ Quốc, nói cho ông ta biết rằng ông ta hại chết em gái hắn, thì bây giờ, hắn đã tra tấn con gái ông ta thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ...
Có lẽ hắn nên vui mừng... Dù sao thì cô ta còn sống, còn có một người bạn tốt như Lâm Mộ Thanh bảo vệ, nhưng em gái hắn, Ly Ly, đã sớm hóa thành xương trắng.
So với em gái hắn, kết cục của cô ta tốt hơn nhiều. Hắn không cần phải cảm thấy áy náy, có lẽ hắn nên vui mừng mới phải, nhưng hắn lại không cảm thấy vui một chút nào cả, thậm chí hắn còn cảm thấy mình càng lúc càng không vui.
Từ lúc biết cô là con gái Trình Vệ Quốc, hắn tựa như thượng đế, sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện giữa cô và hắn.
Mọi thứ diễn ra đều nằm trong khống chế của hắn, nhưng đến thời điểm kết thúc mọi chuyện, hắn lại không biết nên làm gì.