Trình Vị Vãn tắm thật lâu mới mở cửa ra ngoài.
Hàn Tri Phản vốn đang uống rượu ở phòng khách, không biết từ lúc nào đã vào phòng ngủ, đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ ở ban công.
Hắn không quay đầu lại, nhưng từ tiếng động phát ra từ trong phòng, hắn biết cô đã tắm xong. Hắn nói bằng giọng lãnh đạm: “Qua đây.”
Trình Vị Vãn đứng trước cửa nhà tắm một lúc mới chậm rãi bước sang chỗ hắn.
Hắn hẳn là chờ lâu quá trở nên mất kiên nhẫn, vừa cảm nhận được hơi thở của cô đã lập tức dụi điếu thuốc đang hút, xoay người đưa tay nắm lấy cổ tay của cô. Hắn đẩy cô áp vào cửa sổ, cúi đầu hôn lên môi cô.
Trình Vị Vãn đã quá quen thuộc với cảnh này.
Lần cuối cùng cô xuất hiện dưới chung cư nhà hắn, hắn đã dẫn một cô gái về nhà. Không biết cảm xúc của bản thân khi đó rốt cục là như thế nào, nhưng cô biết mình không còn tư cách để buồn nữa. Dẫu vậy, đêm nay cô vẫn đau đớn đến không còn sức để thở.
Cô biết việc hắn đưa một cô gái về nhà qua đêm thể hiện điều gì. Cô ở dưới chung cư không đi là muốn để bản thân hoàn toàn dứt khoát với hắn. Cho đến khi hắn áp người cô gái kia ở cửa sổ, mạnh bạo hôn cô ta, y hệt nhưng điều hắn làm với cô hiện giờ, khiến cho cô vì quá đau khổ mà động thai, bụng đau dữ dội mới buộc bản thân phải rời đi.
Cô nghĩ chắc là hắn cố ý.
Đối xử với cô như điều hắn từng làm với cô gái khác.
Mục đích của hắn chính là muốn cô biết, cô không khác gì những cô gái hắn tùy tiện dẫn về nhà.
Cô và hắn đã không còn quan hệ gì nữa, sau này cũng không. Hắn đối xử với cô như thế nào cũng không sao… Nhưng khi Hàn Tri Phản hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, quần áo trên người cô bị hắn cởi ra gần hết thì trong đầu cô chỉ toàn là khung cảnh của hắn với cô gái khác.
Không phải là đêm đó hắn cũng đối xử với cô gái hắn đưa về nhà giống như điều hắn đang làm với cô bây giờ ư?
Không phải hắn cũng thật mạnh bạo hôn cô ta, không phải cũng mạnh bạo cởi quần áo cô ta sao?
Hai năm đã qua rồi, Trình Vị Vãn vẫn luôn tưởng rằng mình sẽ không để tâm đến việc đó nữa. Nhưng khung cảnh đó ngày càng hiện rõ trong đầu cô, khiến cô không chịu đựng nổi.
Cô thật sự muốn mình nghiến răng nghiến lợi nhịn, nhịn để chuyện này qua đi rồi cô sẽ được trở về bên cạnh Hàm Hàm. Nhưng cô đã đánh giá quá cao khả năng nhẫn nhịn của mình, cô căn bản không thể cùng hắn làm việc này trong chính căn phòng mà hắn đã dẫn người con gái khác về qua đêm.
Thân thể cô càng lúc càng run rẩy, cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình nhưng lúc hắn sắp xâm nhập vào cơ thể mình thì cô không thể khống chế được nữa. Cô còn chưa kịp nhận ra thì miệng đã bắt đầu không ngừng kêu, cả tay chân cũng bắt đầu phản kháng hắn: “Thả tôi ra, tôi không muốn nữa, không muốn nữa, thả tôi ra…”
Hắn không để ý đến lời của cô, vẫn cứ thế tiếp tục dày vò cô.
Cô chỉ muốn thoát khỏi sự dày vò này, cô sợ chỉ chậm một chút nữa thôi thì mình sẽ hoàn toàn sụp đổ. Thấy mình vẫn đang vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi hắn, trong lúc không biết làm sao, cô đã cắn vào bả vai hắn một cái.
Cô cắn rất mạnh, cơn đau dữ dội khiến toàn thân hắn cứng đờ. Một giây sau, hắn theo phản xạ đưa tay lên như sắp đánh vào mặt cô.